Thời gian thấm thoát cũng đã hết một tuần, cũng đã đến lúc Xuân phải quay lại trường. Khoảng thời gian ngắn ngủi được ở bên gia đình không khỏi khiến cô có chút tiếc nuối nhưng biết sao được, cô vẫn phải chấp nhận vì vốn dĩ thì cô không được phép về nhà nếu như không có Băng.
Nghĩ tới anh, trong lòng lại có chút gì đó hỗn độn.
“Vậy em cú hiểu lầm thế đi.”
Rốt cuộc thì anh là gì, cô cũng không dám suy nghĩ nhiều nhưng tại sao nó vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô như thế này. Càng nghĩ tới thì lại càng bối rối nhưng không nghĩ tới không được. Cô muốn phát điên lên vì chuyện đó.
Chắc chắn Băng sẽ không có ý gì đâu. Phải không? Tại sao cô vẫn cứ suy nghĩ, lo lắng về nó? Trong lòng thật mâu thuẫn, cô vừa hi vọng nhưng lại vừa không cho phép mình hì vọng vào nó. Vì sao ư? Đơn giản chỉ là do cô không đủ dũng cảm để đón nhận nó, cũng như chỉ vì cô thấy sợ. Sợ cái cảm giác hụt hẫng khi biết sự thật.
Đầu óc rối tung lên vì thứ tình cảm lạ lẫm đang ngày càng mạnh mẽ trong đầu. Cuối cùng thì cô sẽ phải làm sao đây?
Ngước nhìn ngôi trường to lớn, nơi mà mình đang học. Nó to lớn, đẹp đẽ, sang trọng thật đấy nhưng cô chẳng hề thích nó. Từ khi đến đây, cô đã không còn là chính mình nữa. Có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, dần dần chính cô cũng cảm thấy mình đang thay đổi. Cô còn có thể là chính mình trong bao lâu. Đã có lúc niềm tin vào bản thân của cô bị lung lay.
Mỗi lần nhìn gia đình mình, cô lại muốn chạy về phía họ, bỏ qua mọi thứ nhưng cũng chính vì tình yêu dành cho họ, cô càng không thể từ bỏ. Nhiều lần cô cũng cảm thấy sợ hãi những thứ ở nơi đây. Ngột ngạt, giả tạo quá. Gia đình chính là lí do duy nhất giúp cô có dũng cảm ở lại nhưng hình như giờ đây còn có một điều khác níu kéo cô lại. Dù nó chỉ rất mong manh, mơ hồ.
Hít thật sâu, lấy lại tinh thần, Xuân bình thản bước đi trên con đường phẳng tắp vào trường. Mặc cho tiếng cười đùa, chế nhạo từ xung quanh. Ánh mắt khinh khỉnh, căm ghét bao bọc, nặng nề đè nén.
Dần dần cô cũng đã quen, không có gì là quá khó khăn. Mọi thứ rồi cũng sẽ ổn nhưng chỉ có điều, đôi khi có những thứ không phải là theo ý muốn của mình. Bằng chứng cụ thể là nhóm người đang đứng trước mặt cô. Khuôn mặt khó chịu, ánh mắt khinh khỉnh chĩa về phía cô.
- Mới đầu năm, mọi người có gì để nói sao? – Xuân bình thản hỏi.
- Mày chia tay anh Duy rồi đúng không? – một chị lớp mười hai hỏi lại.
- Cái này, mọi người nên hỏi trực tiếp anh ấy?
- HỪ…mày đang lên giọng sao? – một chị lớp mười hai lên tiếng, mái tóc buộc cao, để lộ khuôn mặt xinh đẹp kênh kiệu của cô ta, không khỏi khiến người khác có chút mất thiện cảm.
- Nếu mọi người muốn biết rõ, hãy hỏi anh ấy. Hôm nay là ngày đầu năm nên tôi không muốn gây mất hòa khí. – cô trả lời bằng thái độ bình thản của mình.
- Hỏi sao? Mày thật biết khiến người khác buồn cười. Tao sợ anh ấy thương hại mày nên không nỡ bỏ, tại sao mày không khôn ngoan một tí, biết rút lui đi. – đứa con gái đó tiếp tục lên tiếng.
- Rút lui? Tại sao phải rút lui? Dù em ấy muốn, nêu như tôi không muốn cũng thế thôi. – một giọng nói của ai đó đột ngột chen ngang.
Duy chậm rãi bước tới bên cạnh Xuân, vòng cánh tay, kéo người cô về phía mình một cách thật tự nhiên.
- Anh Duy… - Xuân bối rối, đẩy anh ra.
- Sao? Mọi người có gì muốn nói với em ấy sao? – Duy giả lơ trước thái độ phản đối của anh.
- Bọn em…chỉ là…muốn… - bọn họ bắt đầu ấp úng.
- Tại sao anh lại thích con bé đó? Không phải từ trước tới giờ, anh không chú ý tới bất kì đứa con gái nào sao? – Bất ngờ, một người chen vào. Đôi mắt đỏ hoe xen lẫn tức giận, ghen tức.
- Tại sao lại không thể là em ấy? – Duy bật cười.
- Nó không hợp với anh. – đứa con gái đó vẫn kiên quyết.
- Hợp? Như thế nào là hợp? – anh vẫn giữ nụ cười trước lời nói của những đứa con gái ấy? Anh cũng đang muốn biết người hợp với anh là người như thế nào.
- Nó…chỉ là một đứa con gái nghèo khổ, xấu xí, không có gì tốt đẹp cả. Nó không hợp.
- Cậu đang tự đặt ra một tiêu chuẩn nào vậy? Nghèo khổ? Xấu xí? Ai đặt ra có thể giải thích được tiêu chuẩn của giàu là như thế nào? Là phải có nhà cao cửa rộng, xe ô tô,… Là thế sao? – Duy cười nhạt, lời nói nhẹ nhàng nhưng như chứa đựng một chút gì đó khinh khỉnh, khó chịu.
- Không…ý tớ là…
- Nếu cậu không thể giải thích được thì đừng đem nó đi nói với tất cả về cái chuẩn mực giàu có của cậu rồi áp đặt lên người khác. Việc tôi và em ấy quen nhau. Không phải là việc của các cậu, vì thế đừng hết lần này đến lần khác làm phiền em ấy. Các cậu hiểu điều tôi nói phải không? – sắc mặt của Duy có chút biến đổi, không còn giữ nụ cười trêu đùa lúc nãy mà thay vào đó là nét lạnh lùng, nghiêm nghị.
Nhìn ra sự cương quyết của Duy, cả đám con gái ấy không một ai dám nói thêm điều gì. Từ trước tới giờ, dù Duy ít tiếp xúc vớ mọi người nhưng cũng chưa bao giờ anh nặng lời, nghiêm túc như thế này, như thế cũng đủ biết việc này quan trọng như thế nào với anh. Bọn họ có gan tới mấy cũng không dám chọc giận tới anh, cho dù có khó chịu, ghen ghét tới mức nào đi chăng nữa.
- Tụi tớ biết rồi. – cả đám lí nhí trả lời rồi quay người uất ức bỏ đi, trước khi quay người đi cũng kịp ném cho Xuấn ánh nhìn hằn học.
Tạm để cho nhóm người ấy đi khỏi, Duy mới chịu buông cô ra. Dáng người cao rao của anh tựa lưng vào tường, nhìn sâu vào khuôn mặt đang ửng đỏ vì ngại ngùng của người con gái đối diện. Anh chợt nở nụ cười trêu trọc. Anh thấy thích cô khi như thế. Có gì đó rất đặc biệt.
Trong khi anh nhìn chằm chằm vào mình, Xuân chỉ muốn đào lỗ tự chôn mình. Cảm giác nóng hừng hừng vì xấu hổ như muốn khiến cô nổ tung ra. Mãi một lúc, cô mới lấy lại bình tĩnh, đứng đối diện Duy để lên tiếng.
- Anh lại đùa nữa rồi. Anh nặng lời với họ quá đấy. – Xuân phản đối.
- Sao? Đó không phải là những gì em định nói à? – Duy đáp lại.
- Nhưng mà trông anh lúc đó như đang la mắng người khác vậy. Đáng sợ lắm đấy, làm thế chỉ càng làm người khác bất mãn thôi.
- Em lo nghĩ nhiều quá đấy. – anh vò mái đầu của cô một cách bừa bãi.
- À, còn việc giữa em và anh…em nghĩ là cũng nên kết thúc. Chẳng phải, lúc đầu cũng chỉ là một lời nói đùa để giúp em tránh bớt rắc rối thôi sao? Em vẫn ổn mà, không sao đâu. – cô nói một cách chắc chắn.
Lời nói kiên quyết của Xuân lại khiến Duy có chút hụt hẫng, khó chịu. Phải, đúng là như thế nhưng bây giờ anh không muốn như thế nữa. Anh vẫn muốn giữ mối quan hệ giả đó.
- Em ghét anh rồi sao? Hay đang là giận anh vì việc lần trước anh hứa nhưng không thực hiện? – giọng Duy có chút lạnh nhạt, bực bội.
- Không. Anh đang nghĩ gì vậy. Là do em cảm thấy mình đang lợi dụng anh vậy. Em không muốn như thế.
- Vậy thì em cứ lợi dụng đi. Chẳng lẽ, so với việc chịu đựng mọi thứ thì tốt hơn sao? Nếu em thực sự khó chịu thì cứ nói thẳng ra, không cần em phải che giấu như thế. – Duy đột ngột lớn tiếng. Điều khiến anh cũng không dám ngờ tới, chưa bao giờ anh mất bình tĩnh vì những việc như thế này.
- Anh…anh làm sao vậy? Em không ghét anh rồi mà. Và em cũng không giận anh, đừng tự ghán ghép suy nghĩ của anh lên em như thế chứ? Tại sao lại tỏ ra khó chịu như vậy với em. – cô hơi bất ngờ vì thái độ của anh. Trong lòng cũng vì thế mà bực bội. Cô đang muốn tốt cho cả hai, vậy mà anh lại nghĩ xấu cho cô rồi còn tự ý suy diễn lung tung.
- Anh…được rồi, anh xin lỗi. Chỉ là anh cảm thấy rất khó chịu khi nhìn người khác bắt nạt em.
- Em không sao mà. Cũng đâu có gì to lớn đâu mà. Dù sao cũng vẫn cảm ơn anh đã quan tâm. – cô đáp lại dù không giận nhưng vẫn chưa hẳn là hết khó chịu.
- Ừ, đúng là trước đây anh nói thế cũng chỉ vì muốn giúp em nhưng giờ anh nghĩ không hẳn là thế đâu. Anh muốn như thế. – anh đột ngột kéo tay rồi ôm chầm cô vào lòng.
Hàng động đột ngột của Duy khiến cô không kịp phản ứng mà ngã hẳn vào lòng anh. Dù quen anh đã lâu nhưng mỗi lần anh làm như thế này cô vẫn cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng kinh khủng…hơn nữa vừa rồi ý của anh là sao?
- Anh Duy thả em ra…anh đang nói gì thế? Em không hiểu? – cô đẩy người của anh ra.
- Em cũng không cần hiểu. Chỉ cần em thực sự thích người nào đó thì anh sẽ chấp nhận lời đề nghị của em, còn giờ thì cứ như thế này đi.
- Dạ? Anh nói gì kì vậy?
Reng…reng…
Tiếng chuông đột ngột vang lên báo giờ vào học đã đến. Không kịp chào hỏi Duy một câu, anh đã xoay mình bỏ đi, không nhìn cô mà chỉ vẫy vẫy cánh tay thay cho lời chào.
Cô ngơ ngẩn nhìn dáng người của anh khuất dần. Hôm nay trông anh lạ quá. Có chuyện gì sao? Nói toàn những thứ mà cô không hiểu? Rốt cuộc thì anh đang muốn nói gì? Càng nghĩ càng rắc rối.
Khẽ lắc đầu để tạm xua đi cuộc đối thoại kì lạ giữa cô và anh. Hít thờ một hơi thật sâu rồi quay trở về lớp, chuẩn bị cho tiết học mới.
…..
Duy lững thửng đi dọc hành lang, đến chỗ rẽ, anh đột ngột dừng lại. Khuôn mặt cứng đờ, có chút gì đó khó xử nhưng rồi ngay lập tức lấy lại nét bình thản ban đầu.
- Sao? Nghe hết rồi à? – Duy bật cười.
- Xin lỗi, tớ không cố ý. – Băng đáp.
- Có cần nghiêm trọng thế không? Đừng làm khuôn mặt dằn vặt ấy chứ. – Duy vỗ vai của người anh họ của mình. Khuôn mặt của Băng bình thường cũng đã ít cười vậy mà bây giờ trông còn nặng nề hơn nữa.
- …..
- Cậu nghe rồi sao không có phản ứng gì vậy? – Duy hỏi.
- Ý cậu là sao? – Băng hơi lúng túng trước câu hỏi đó.
- Tớ sẽ vẫn giữ em ấy bên cạnh mình cho đến khi em ấy thực sự thích ai đó. Nhưng mà chính tớ cũng không chắc lắm, chỉ sợ càng kéo dài thì càng khó để buông tay ra. – Duy cười nhạt.
- …….
Băng không trả lời. Anh hiểu ý của Duy. Vậy giờ anh nên làm sao đây? Trong lòng cũng trở nên không yên, lo lắng một điều gì đó.
- Cậu hiểu chứ? Sẽ khó buông lắm đấy.
- Ừ.
Hai người trầm mặc một lúc rồi cũng cất bước đi, sóng đôi đi về phía lớp học.
Cùng lúc đó, họ không ngờ có người tình cờ nghe được tất cả. Nghe được từ khi Xuân nói chuyên với Duy và cả cuộc đối thoại của Duy và Băng. Tâm trạng đột ngột xấu hẳn đi.
Hai bàn tay siết chặt. Ánh mắt lộ rõ ghen ghét, tức giận. Con bé kia có gì hay mà khiến bao đứa con trai mê mệt như vậy. Đúng là loại con gái lẳng lơ, hèn hạ. Nhưng mà ai thích nó cũng được chỉ trừ anh. Anh là của cô và không ai có thể cướp anh từ cô. Thế mà con bé đó lại dám cướp đi sao? Đừng hòng. Nó tưởng mình là ai chứ? Cô nhất định sẽ không buông tha đâu.
Hãy đợi đấy. Ác mộng sẽ bắt đầu. Rồi cô sẽ khiến nó phải tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT