Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh

Có được không?

Đương nhiên là được ạ! Được một trăm một triệu lần luôn !!!

Là Tân Ngu đó, là tâm huyết của Hoắc Kham đó, sau lưng hắn là một mạng lưới quan hệ rộng không tưởng, cũng là một chuỗi tài nguyên nhìn không thấu.

Chương Hướng Duy cảm thấy pháo hoa đang nổ ầm ầm bên tai, khiến đầu cậu ong ong: "Em có thể ạ?"

Hoắc Kham nói: "Em muốn, là được"

Pháo hoa bên tai như nổ thành từng đóa từng đóa trong trước mắt Chương Hướng Duy: "Vì sao ạ?"

Hoắc Kham dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi ngược lại: "Duy Duy cảm thấy vì sao?"

Chương Hướng Duy đối diện với đôi mắt đào hoa chứa đựng thâm tình của người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, trong nháy mắt đó, cậu ngửi thấy hương thơm bay ra từ trong cạm bẫy, mê hoặc tâm trí cậu.

Cậu phảng phất nghe thấy âm thanh bên tai đang nói với cậu, nhảy xuống đi, nhảy xuống, nhảy đi nào, nhảy đi nhảy đi.

Ngay khoảnh khắc bị đầu độc chuẩn bị dẫm vào cấm khu, Chương Hướng Duy tỉnh táo lại.

"Không biết ạ"

Chương Hướng Duy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em không biết, thầy Hoắc có thể nói cho em biết được không ạ?"

Đôi mắt đang giương lên của Hoắc Kham giật giật, đúng là bé ngoan không dễ bị lừa gạt như vẻ bề ngoài của cậu, thế mà có thể bình tĩnh lại ngay tại thời khắc sống còn.

Thậm chí còn đá quả bóng ngược lại cho hắn, đúng là một nhóc con ranh mãnh.

.

"Ký với em đương nhiên là có lí do"

Hoắc Kham nói: "Chỉ cần em gật đầu, những chuyện khác Tân Ngu sẽ lo liệu ổn thỏa"

Chương Hướng Duy nhìn đôi mắt sâu và lông mi dài rậm của người đàn ông kia, lại có cảm giác hơi mê muội: "Người đại diện của em thì..."

Hoắc Kham gật đầu: "Sẽ lo liệu hết tất cả"

Chương Hướng Duy dành một chút thời gian để lấy hơi, cậu đặt điện thoại đối diện với mặt tường, lát sau mới quay camera lại: "Thầy Hoắc ơi, lời thầy nói là thật ạ?"

"Thầy xác định là muốn ký với em ạ, chính là em ạ..." cậu tự chỉ vào mặt mình, đôi mắt mở to, "Ký với Chương Hướng Duy ạ?"

Hoắc Kham bị chọc cười bởi phản ứng của đứa nhỏ: "Thầy Hoắc là kẻ ngốc sao?"

Chương Hướng Duy đỏ mặt: "Em từng xem tin tức, Tân Ngu không ký nhận nghệ sĩ"

Hoắc Kham nhíu mày: "Trước khác, nay khác"

"Giống như một loại quả, trước đây không muốn ăn, không hề thích, bỗng nhiên một ngày nhìn thấy, cảm giác trông có vẻ ngon đó, nên ăn thử, ăn thử rồi mới phát hiện ra rằng hóa ra ăn ngon hơn mình nghĩ rất nhiều, thế là biến thành loại quả được yêu thích nhất"

Trên mặt Hoắc Kham chẳng có mấy biểu cảm: "Con người đều dần trưởng thành, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi theo, có vấn đề gì không?"

Chương Hướng Duy mấp máy môi, không có vấn đề gì ạ.

Thế nhưng danh hiệu "nghệ sĩ đầu tiên" được ký hợp đồng quá nặng nề, cảm giác như một hồi gió tanh mưa máu đang rơi ngay bên chân mình vậy.

Thời cơ không thể biết được là tốt hay là xấu, mọi việc đều không thể nào nói trước.

Cảm tính và lý trí của Chương Hướng Duy đánh nhau ầm ĩ, cũng cùng nhau chết máy: "Vậy em có thể cân nhắc một chút không ạ?"

Hoắc Kham nói: "Có thể"

Xong lại nói thêm: "Nhưng không thể cân nhắc quá lâu đâu"

Chương Hướng Duy né tránh ánh mắt của đối phương: "Vậy em tắt...

Chữ "máy" vừa đến bên mép, lại nghe hắn nói: "Em có hai phút"

"..."

Chương Hướng Duy ngây dại, hai phút thì làm được gì chứ, còn không đủ thời gian để cậu điều chỉnh lại cảm xúc nữa.

Làm thế nào bây giờ, nên hỏi ý kiến ai đây?

Anh Nhiếp, bố mẹ, Vương Trình, chị Hương Hương, những cái tên lần lượt lóe lên trong đầu cậu, ngay cả cô Tưởng với anh Hoa Lâm cũng xuất hiện theo.

Nhưng không ai được chọn cả, đều bị Chương Hướng Duy gạt đi, cuộc đời của chính mình, có thể do chính mình quyết định không?

Có thể sao? Có thể không?

.

Trong video vang lên âm thanh trầm thấp: "Hết giờ rồi"

Chương Hướng Duy hồi phục tinh thần, nhìn người đàn ông chẳng biết đã bắt đầu châm thuốc lá từ lúc nào.

Hoắc Kham ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế sopha, tản ra tư thái trầm ổn, nhưng nội tâm của hắn lại là một viễn cảnh khác.

Kẹo để dụ dỗ đứa nhỏ cũng đã chuẩn bị sẵn đây rồi.

Một làn khói mỏng che lấp màn hình, Chương Hướng Duy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông kia, theo bản năng cầm điện thoại lên, chỉ nghe được giọng hắn: "Cân nhắc thế nào rồi?"

Chương Hướng Duy há miệng: "Em..."

Hoắc Kham: "Hửm?"

Chương Hướng Duy cắn chặt môi giữa hàm răng.

Hoắc Kham vừa đau lòng lại có chút nóng nảy, sao lại phải cắn môi chứ, hầu kết hắn lăn lăn: "Không cần vội, từ từ nói"

Chương Hướng Duy nhìn thẳng hắn, dùng ánh mắt cực kì hồn nhiên nhìn hắn: "Thầy Hoắc ơi"

Sau lưng Hoắc Kham ngứa râm ran.

Chương Hướng Duy chớp mắt nói: "Em muốn làm diễn viên, chọn lựa kịch bản tốt, có nhiều tác phẩm hay"

Hoắc Kham rít một hơi thuốc dài: "Rất tốt"

Chương Hướng Duy mím khóe miệng đang muốn cong lên: "Thầy Hoắc, sau này làm phiền thầy rồi"

Hoắc Kham ngẩn người: "Vậy là..."

Hắn ngậm điếu thuốc đến gần, ngón trỏ di chuyển theo đường nét khuôn mặt của đứa nhỏ: "Chào mừng em, bạn nhỏ"

.

Lúc Chương Hướng Duy mở cửa đi ra, cả mắt lẫn chóp mũi đều ửng đỏ.

Vương Trình đứng chờ ở cửa trầm mặt, cảm xúc của cậu ta giống như bị người bạn tốt này nắm giữ, cậu ta đứng đằng sau lên tiếng càu nhàu.

"Tại sao lại khóc? Đừng quan tâm mấy đứa ngu ngốc trên mạng, đều là những thứ chẳng sống nổi đến ngày mai"

Trần Hương Hương biết sự tình không đơn giản như vậy, nghệ sĩ của cô có khả năng chịu áp lực khá tốt, cô thấp giọng hỏi: "Thầy Hoắc tìm em?"

Chương Hướng Duy nhìn trợ lý và huynh đệ của mình, sự kích động lại khiến hốc mắt cậu nóng lên: "Chị Hương Hương, Lão Vương, em có công ty rồi"

Cả thế giới chìm vào im lặng.

Trần Hương Hương đỡ trán hỏi Vương Trình: "Tôi có nghe nhầm không?"

Vương Trình không khua môi múa mép như mọi khi, cậu ta nhìn chằm chằm Chương Hướng Duy: "Xảy ra chuyện gì?"

Chương Hướng Duy tóm tắt lại sự việc.

Huyết thái dương của Vương Trình nhảy thình thịch đầy khiếp sợ, đệch mợ nó!

Mẹ thằng chó già này! Đụ má!

Chương Hướng Duy bị vẻ hung ác trên người Vương Trình dọa sợ, cậu đưa tay kéo đối phương: "Lão Vương, cậu..."

Vương Trình chạm phải sự nghi hoặc trong mắt cậu, giật giật môi, cười mắng: "Sắp nổ tung rồi đây, tớ phải đi vệ sinh đã"

Chương Hướng Duy nhìn bóng lưng Vương Trình, đi vệ sinh thôi mà, sao trông giống như định đi giết người vậy.

"Tiểu Duy", Trần Hương Hương gọi cậu, hỏi những vấn đề liên quan đến lợi ích khác, "Thế hợp đồng thì sao? Bàn bạc thế nào?"

Chương Hướng Duy còn chưa bàn tới chuyện đó: "Về đoàn phim rồi lại nói ạ"

"Vậy...", Trần Hương Hương còn định nói gì đó, thì ngay lúc này Lâm Sơn Lam xuất hiện, gọi Chương Hướng Duy đi mất.

Chương Hướng Duy vừa đi vừa ngoái đầu lại nói: "Chị Hương Hương, chị đừng lo, em bàn bạc xong cả rồi"

Trần Hương Hương miễn cưỡng cười cười, bàn bạc cái gì, bàn gì mà xong rồi? Em trai à, em đừng có bị người ta lừa đi đó.

Không nói đến cục đường sứt mẻ của cp gây ra huyết án kia, lại còn các loại tin đồn xoay quanh chuyện bên Tân Cách, thì thông cáo Chương Hướng Duy ký với công ty xuất hiện một cách quá kì lạ.

Tuy rằng trước đó cũng có thông cáo tương tự, nói Chương Hướng Duy vốn không phải dân nghiệp dư, cậu đã ký với Tân Ngu, chỉ là chưa có thông báo, Hoắc Kham chẳng qua là đang tự tay dẫn dắt người mới của mình, nhưng so với chuyện hôm nay, chỉ là mưa bay.

Trận chiến lần này, có thể so với cá diếc sang sông, mênh mông cả một đàn lớn.

Nếu nhìn vào kết quả căn cứ theo tình hiện tại, cô cảm giác Tân Ngu giống như là... đang lấy đà.

Nhưng có cần thiết không, Tân Ngu ký người mới, cần tốn nhiều tiền như vậy ư?

Trong lòng Trần Hương Hương thoáng qua cái gì đó, cô vội vã như lửa đốt đến mông, gọi điện cho anh Nhiếp.

"Anh Nhiếp ạ, Tiểu Duy nói em ấy nói chuyện với thầy Hoắc, sẽ ký với Tân Ngu"

"Ký chứ"

"???"

Tô Nhiếp nói: "Tôi sẽ đàm phán với Tân Ngu sau"

Trần Hương Hương bị ngữ khí thản nhiên như đang nói chuyện về thời tiết của Tô Nhiếp làm cho ngây ngẩn, cứ như vậy luôn hả?

"Anh không cảm thấy tối nay.." cô nỗ lực điều chỉnh cảm xúc đang lan tỏa trong đầu mình, "Không đúng, là từ lúc <Triều dâng> khởi quay đến nay..."

Tô Nhiếp cắt ngang: "Cô với Tiểu Chương có quan hệ như thế nào?"

Trần Hương Hương: "Trợ lý ạ"

Tô Nhiếp: "Tôi còn tưởng cô là mẹ cậu ta đấy"

Trần Hương Hương: "..."

"Những lúc có chuyện phải lo nghĩ, tốt nhất nên làm thử một phép trừ, khoanh tròn vào trọng điểm, đừng quan tâm quá nhiều thứ"

Ngữ điệu ôn hòa xen lẫn ngạo mạn của Tô Nhiếp vang lên, giọng hắn luôn như vậy: "Sớm muộn gì Tiểu Chương cũng sẽ phải tìm công ty, Tân Ngu có nhân mạch, tài nguyên, nhiệt độ, có nhân vật top1 giới phim ảnh tọa trấn, chẳng thiếu thứ gì, mọi mặt đều mạnh, đối với cậu ta là sự lựa chọn tốt nhất"

Trần Hương Hương trầm ngâm, đúng vậy, cô không có gì để dị nghị.

"Nhưng..."

Tô Nhiếp lần thứ hai cắt lời cô: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là...kết quả như thế nào"

"Kết quả hiện tại, Tiểu Chương rất nhanh sẽ trở thành nghệ sĩ của Tân Ngu, điều đang chờ đợi cậu ta chính là hành trình theo đuổi giấc mơ, mưa gió khó khăn đương nhiên vẫn sẽ có, nhưng nhỏ bé đến nỗi chẳng đáng nói đến"

Đúng là nghe như happy ending, cả nhà đều vui vậy.

Trần Hương Hương dần bị thuyết phục: "Tiểu Duy rất sợ thầy Hoắc, lại không có chống lưng, em sợ em ấy trở thành nghệ sĩ của anh ta, sẽ chịu thiệt"

Tô Nhiếp cười khẽ: "Cậu ta vào Tân Ngu, cô vẫn là trợ lý duy nhất của cậu ấy, không yên tâm thì cứ chờ xem"

Trần Hương Hương kinh ngạc, Tân Ngu ký với Tiểu Duy, sẽ không chuẩn bị đoàn đội mới cho em ấy ư? Không hợp với lẽ thường chút nào.

Tại sao Tô Nhiếp lại nói như vậy? Lại còn rất bình tĩnh.

Bỗng nhiên có một suy đoán hiện hữu trong lòng Trần Hương Hương, cô hít một ngụm khí lạnh, không cảm xúc hỏi: "Anh Nhiếp, anh biết thầy Hoắc sao?"

Tô Nhiếp nói: "Ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh, có ai mà không biết"

Trần Hương Hương lại hỏi: "Vậy anh ta có quen biết anh không?"

Tô Nhiếp chẳng hề lâm vào im lặng hay lúng túng như cô nghĩ, vẫn là giọng điệu ngạo mạn như không khiến người ta quá khó chịu: "Chuyện này thì cô phải hỏi anh ta"

Trần Hương Hương yên lặng.

Cách điện thoại không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không nghe ra cảm xúc gì khác, cô thất bại mà xoa xoa bụng cách một lớp quần áo.

"Cậu của Tiểu Duy ở cạnh anh à? Có thế cho em nói chuyện một hai câu không?"

Tô Nhiếp ngáp: "Đang ở nhà bếp nấu đồ ăn khuya, lát quay lại anh ấy sẽ gọi điện cho cháu trai mình sau"

Sau đó hắn cúp máy.

Trần Hương Hương hóa đá, cô đứng nhìn trần nhà một lúc, trợn trắng mắt, đến bây giờ, nếu cô còn chưa hiểu rõ ẩn tình đằng sau mọi chuyện, thì chắc chắn cô bị ngu rồi.

Hố! Hố! Hố! Tất cả đều là hố!

Anh Nhiếp không phải phe mình, mà là người giúp đào hố tích cực nhất, không ổn hơn là cậu của Tiểu Duy cũng vậy.

Dù sao anh Nhiếp cũng là người đại diện lâm thời do y tìm được.

Trần Hương Hương thổn thức mất một lúc lâu, hóa ra suy đoán trong khoảng thời gian này của cô là thật, đúng là trực giác của phụ nữ đáng tin quá mà, quả nhiên Hoắc Kham giăng một cái lưới lớn cho Tiểu Duy.

Thân là fan của 24CP, cảm xúc của Trần Hương Hương quá đỗi phức tạp, khó có thể miêu tả được.

Những việc làm của Hoắc Kham, cơ bản có thể dùng tám chữ để mô tả.

Mưu đồ đã lâu, tình thế bắt buộc.

.

Tô Nhiếp đi đến nhà bếp, ôm tay dựa người vào cửa: "Cháu anh đồng ý ký với Tân Ngu"

Thẩm Tự đang làm mỳ ý, nghe xong liền đặt chai dầu ăn trên tay xuống, tắt bếp: "Block họ Hoắc kia đi"

"Số đó chỉ để đấy, hắn chẳng gọi em bao giờ" Tô Nhiếp nói, "Bình thương em chỉ nói chuyện với Chu Văn"

Thẩm Tự vỗ mạnh xuống mặt bàn: "Cũng block đi"

Tô Nhiếp: "..."

"Tức giận làm gì, kết quả đã sớm nằm trong dự đoán, không phải sao?"

Tô Nhiếp đi vào bếp, bật bếp, chờ nồi nóng lên rồi đổ dầu ăn vào: "Anh chẳng liên quan gì đến Hoắc Kham cả, đến một ngày cháu anh biết được mọi chuyện, nó cũng sẽ không trách anh"

Thẩm Tự ấn ấn mi tâm.

"Haiz, bảo ưm làm người đại diện, chẳng qua cũng chỉ là ủy thác"

Tô Nhiếp đổ bát nhỏ đựng thịt băm vào trong nồi: "Bây giờ bạn nhỏ bị đón đi rồi, em chẳng còn phận sự gì nữa"

Thẩm Tự lạnh giọng hỏi: "Block chưa?"

Tô Nhiếp cạn lời đáp: "Điện thoại ở phòng khách, anh tự block đi"

Thẩm Tự quay đầu đi tìm điện thoại của hắn: "Kể cả điện thoại bàn trong nhà cũng không cần nghe, kệ cha hắn"

Mặt Tô Nhiếp giật giật, cần gì phải như thế chứ, đối phương chỉ muốn bảo vệ cháu trai anh, bảo vệ giấc mơ của nó, vì nó che chở đủ đường.

Thẩm Tự quay lại nhà bếp, đẩy Tô Nhiếp ra, cầm muôi đảo thịt trong nồi, nghĩ nghĩ một lúc lại tức: "Sướng cho họ Hoắc quá mà"

Tô Nhiếp tựa người vào bên bàn, đôi chân thon dài vắt chéo chồng lên nhau: "Nghĩ thoáng chút đi, là tự cháu anh chọn lựa, cũng không hề hỏi ý kiến chúng ta, nó rất có chủ kiến mà"

Thẩm Tự đâm đâm đám thịt, thả hành gừng tỏi và hành tây xay nhuyễn vào, hương thơm trong nồi bắt đầu tản ra, y mở lửa to hơn: "Nhưng họ Hoắc có nhiều mánh khóe, Tiểu Duy không phải đối thủ của hắn, sẽ bị ăn đến chẳng còn một chút cặn mất"

Tô Nhiếp không tán thành quan điểm của y, ý tứ sâu xa mà lắc đầu: "Cũng không hẳn vậy"

Có câu châm ngôn, ai yêu trước, người đó thua.

Hoắc Kham dáng vẻ chẳng còn tí liêm sỉ, không thể chờ đợi đã bị thuần hóa đến nơi rồi đấy, sau này sợ là phải đổi tên thành Hoắc Cẩu Tử mất.

.

Chương Hướng Duy đang ở trong phòng làm việc của Lâm Sơn Lam, ăn quýt hắn cho.

"Phỏng vấn quay rồi mà ạ?"

Lâm Sơn Lam không biết đang nhắn tin với ai, ngón tay ấn phím với tốc độ rất nhanh: "Đó là bản video, lúc xuất bản sẽ có dạng video và cả dạng văn bản"

Tay đang tách múi quýt của Chương Hướng Duy dừng lại: "Vâng ạ, vậy thầy sẽ là người phỏng vấn em ạ?"

"Bình thường nhiếp ảnh gia không làm chuyện này đâu" Lâm Sơn Lam, "Cậu có thể lựa chọn, tôi, hoặc là chủ biên Vương"

Chương Hướng Duy liếm liếm giọt nước dính bên mép, cậu mới chỉ nói chuyện với chủ biên Vương mấy câu, không thân quen lắm.

"Vẫn là để thầy phỏng vấn em đi ạ"

Lâm Sơn Lam không bất ngờ lắm, ném bản thảo cho cậu: "Xem qua chút đi, không có vấn đề gì thì bắt đầu"

Nói xong thì đi ra ngoài nhận điện thoại.

"Anh Kham ạ, đúng ạ, đang ở phòng làm việc của em, còn một bài phỏng vấn"

Hoắc Kham cau mày: "Nhanh lên chút đi, chắc chắn em ấy đói bụng rồi, lấy cho em ấy một ít đồ ăn đi"

Lâm Sơn Lam nói: "Có quýt ạ"

"Quýt thì tính làm gì?", Hoắc Kham nói, "Không có đồ ngọt à?"

Lâm Sơn Lam mắt nháy nháy: "Để em tìm"

Hoắc Kham trầm giọng hỏi: "Trạng thái của em ấy thế nào?"

Lâm Sơn Lam thành thật trả lời: "Cũng không tệ lắm, mắt hơi đỏ"

Hoắc Kham sững sờ: "Khóc ư?"

Lâm Sơn Lam đáp chắc là vậy.

Hoắc Kham thở dài, có thể gặp mặt để nói về chuyện ký với Tân Ngu thì tốt biết mấy, có thể nhìn thấy đứa nhỏ lúc khóc vì vui mừng, nhân cơ hội sờ sờ ôm một cái.

"Lát nữa phỏng vấn thì ôn tồn một chút, em ấy nhát gan lắm"

Lâm Sơn Lam: "..."

"Anh Kham, còn việc gì không ạ?"

Hoắc Kham đang đặt bút vẽ một thiếu niên xinh đẹp: "Video ảnh đợt này, cả hậu trường nữa, cậu sửa sang lại thì gửi cho tôi một bản"

.

Bản thảo phỏng vấn dài ba trang, câu hỏi coi như dễ chịu, không có nội dung khiến người ta nghẹt thở.

Chương Hướng Duy không hiểu Lâm Sơn Lam đào đâu ra bánh ngọt cho mình, ngoan ngoan ngồi chờ bắt đầu phỏng vấn.

Lâm Sơn Lam liêc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi nghiêm chỉnh ăn bánh ngọt, bắt đầu đi vào câu hỏi đầu tiên.

"Từ lúc nào có suy nghĩ muốn trở thành nghệ sĩ?"

"Không nhớ rõ ạ, chắc là từ hồi còn rất nhỏ" Chương Hướng Duy dùng nĩa nhỏ chọt vào hoa qua được gắn trên bánh ngọt, "Lúc em xem <Tây Du Ký> thì muốn diễn vai Tôn Ngộ Không, cảm thấy nhân vật đó rất thú vị, còn học theo cách nhân vật đó nói chuyện và đi lại"

Lâm Sơn Lam cúi đầu chép lại, vốn có thể ghi âm lại, nhưng hắn lựa chọn viết tay.

"Trên mạng đồn thổi cậu là phú nhị đại"

"Không đúng, không đúng đâu ạ", Chương Hướng Duy nói, "Mẹ em là giảng viên đại học, bố em là chủ nhiệm khoa tim mạch, không lên nổi chữ phú nhị đại đâu ạ"

Lâm Sơn Lam hỏi: "Cậu nhìn nhận thế nào về những sóng gió từ lúc ra mắt tới nay?"

Chương Hướng Duy cử động quai hàm: "Trên người toàn là dưa, đói thì tự hái một quả xuống ăn"

Lâm Sơn Lam: "..."

Tại sao anh Kham lại coi trọng đứa nhỏ này? Sẽ không bị khoảng cách thế hệ chứ?

Hắn hai mươi tư tuổi còn cảm thấy có khoảng cách thế hệ đây này.

Chương Hướng Duy thấy Lâm Sơn Lam không nói tiếp, cậu ngẩng đầu kỳ lạ hỏi: "Thầy Lâm ơi, không hỏi nữa ạ?"

Lâm Sơn Lam tiếp tục múa bút: "Cậu có suy nghĩ gì về tình trạng của bản thân gần đây?"

Chương Hướng Duy nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đúng đắn đáp: "Không có ạ, thực ra em không phải người suy nghĩ nhiều, thường có thể nghĩ thoáng ra, nếu nghĩ chưa đủ thoáng thì nghĩ thêm chút nữa sẽ thoáng ra thôi ạ"

"Dù sao cái gì nên đến thì sẽ đến, nên đi thì sẽ đi"

Lâm Sơn Lam liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, tiếp tục vừa viết vừa hỏi: "Người ngoài nói cậu may mắn hơn rất nhiều người, cậu thấy thế nào?"

Chương Hướng Duy nói: "Em cũng cho là như vậy"

Nói chuyện một lúc cậu đã mở lòng hơn, tâm tình cũng thoải mái, đặt khay bánh ngọt lên chân tiếp tục ăn, còn thích ý chép miệng: "Có những lúc em cũng nghĩ, tại sao mình lại may mắn như vậy, chắc là do kiếp trước đã giải cứu trái đất cũng nên"

Trong mắt Lâm Sơn Lam lóe lên một tia phức tạp, nhìn là biết đứa nhỏ này có thói quen phát ra âm thanh khi ăn uống, anh Kham ở cùng đoàn phim với cậu lâu như vậy, không thể nào không phát hiện.

Chuyện này hắn cũng có thể chấp nhận ư, tại sao?

Chương Hướng Duy phát hiện Lâm Sơn Lam lại dừng lại, cậu vừa ăn bánh vừa nhìn hắn, đột nhiên nhận thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm.

Đôi mắt đen láy giấu dưới tóc mái, có cảm giác không thực tế lắm, nhìn hắn như một nhà bác học điên đang điên cuồng tìm tòi nghiên cứu thứ gì đó.

Chương Hướng Duy thấy da đầu tê rần, cảm giác như mình đang bị giải phẫu.

Mùi bơ thơm ngậy trong miệng nghĩ mà thấy hơi ghê ghê.

Lâm Sơn Lam làm như không có gì xảy ra hỏi: "Khởi điểm của cậu cao, có lo lắng sau này sẽ khó bước tiếp không?"

Chương Hướng Duy lại không thể tỏ ra không có chuyện gì được, cậu cẩn thận hơn, không ăn bánh ngọt nữa, chân đang cuộn lại cũng để xuống đất: "Có ạ"

"Chuyện này cũng là hiện tượng thường gặp trong giới giải trí mà ạ, bình thường cũng chỉ có thể nói đành chịu, hết cách rồi, nghệ sĩ luôn rất bị động, không có nhiều sự lựa chọn"

Lâm Sơn Lam dường như không nhìn ra sự đề phòng của thiếu niên: "<Triều dâng> là bộ phim đầu tiên của cậu, ở đoàn phim có xảy ra chuyện gì thú vị không?"

"Lúc đạo diễn giảng diễn rất vui ạ"

Chương Hướng Duy nhìn râu trên mặt Lâm Sơn Lam, tưởng tượng có thể bứt một sợi: "Chú ấy thích tự mình diễn trước một lần, nhân vật nam hay nữ cũng đều được, lần nào cũng khiến mọi người cười ầm ĩ"

Lâm Sơn Lam viết không ngừng nghỉ: "Sắp tới có kế hoạch gì?"

Chương Hướng Duy gãi gãi mặt: "Không có ạ, trước hết chỉ mong quay cho tốt <Triều dâng>, hy vọng có thể thuận lợi đóng máy"

Lâm Sơn Lam lật giấy: "Cậu có muốn nói gì với fan của mình không?"

Chương Hướng Duy cong cong mắt: "Cảm ơn ạ"

Cậu "a" một tiếng, có chút ngượng ngùng, lại hơi chán nản: "Nói như vậy có phải không tốt lắm đúng không ạ?"

"Nhưng thật sự em rất biết ơn bọn họ, giới giải trí nhiều nghệ sĩ như vậy, mỗi người đều có điểm mạnh riêng, bọn họ có thể nhìn thấy em, yêu thích em, ủng hộ em, họ chính là Bá Nhạc* của em đó"

*Giải nghĩa:

( Năm 770 - 500 TCN, thời , ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.
Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. )

Lâm Sơn Lam viết xong bút ký, đảo mắt nhìn câu hỏi cuối: "Vậy cậu muốn nhắn nhủ cho chính bản thân mình không?"

Chương Hướng Duy nói: "Mãi mãi đừng quên sơ tâm"

.

Trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh.

Chương Hướng Duy nhìn bản thảo, vẫn nhớ mang máng, cậu biết phía sau không còn câu hỏi gì nữa, phỏng vấn đến đây là kết thúc.

"Thầy Lâm, vậy em về nhé..."

Lâm Sơn Lam thả di động lên bàn: "Vẫn còn một câu hỏi"

1 2 »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play