Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Quả lê an tĩnh

Tân Cách là một trong năm tạp chí đại nam đứng đầu, những nghệ sĩ tuyến đầu khi chụp ảnh có thể chọn nhiếp ảnh gia cho mình, cũng có thể yêu cầu chọn theo phong cách của bản thân, định ra chủ đề chính.

Chương Hướng Duy không có chỗ đứng cao như vậy, nên cậu thế nào cũng được.

Nhưng không ngờ là khi cậu vừa đến Tân Cách, nhiếp ảnh gia phụ trách lần này đã mời cậu vào văn phòng, thẳng thắn hỏi cậu có ý tưởng gì không.

Chương Hướng Duy nghĩ đến nhiếp ảnh gia bên Tân Duệ mới lên hot search gần đây vì không vừa ý nghệ sĩ tinh tướng muốn tự chọn trang phục, nói: "Ý tưởng? Em không có ạ"

Ánh mắt của Lâm Sơn Lam sắc bén phóng tới phía thiếu niên.

"Trong mắt cậu viết là có"

Chương Hướng Duy hít sâu một hơi, người này có nghề khác là bác sĩ tâm lý à?

Lâm Sơn Lam không nhanh không chậm nói: "Nghề của chúng tôi ấy à, chính là thích việc đọc được câu chuyện trong mắt của người khác đấy"

Chương Hướng Duy thẫn thờ nghĩ, trong mắt mình có chuyện gì à? Cậu rũ mắt nhìn cốc cà phê đang bốc hơi, phảng phất ngửi thấy mùi vị đăng đắng nhàn nhạt.

"Thầy Lâm, mọi người nói với em đã chuẩn bị cho em một chủ đề, là <Đang trên đường>, có đúng không ạ?"

Lâm Sơn Lam: "Ừ"

Chương Hướng Duy: "Phong cách tổng thể của chủ đề là gì ạ? Là trước thấp sau cao hay là..."

Lâm Sơn Lam: "Chụp con đường nổi tiếng của cậu một cách chân thực nhất"

Lâm Sơn Lam nhìn thiếu niên ngồi đối diện: "Cậu có trước thấp à?"

Chương Hướng Duy ngại ngùng mà lắc đầu, bước chân đầu tiên của cậu trong giới giải trí đã là con đường hoa sáng ngời, làm gì có thời gian giẫm bùn vượt gian khổ.

Đầm lầy tối tăm không nhìn được mặt trời kia có biết bao người cả cũ cả mới vẫn đang giãy giụa tìm đường ra, còn cậu lại được bàn tay của vận mệnh nhấc cậu nhảy vọt qua.

Cho nên không phải là trước thấp sau cao.

.

Chương Hướng Duy lẩm bẩm một câu: "Nhưng mình cũng vừa mới bắt đầu bước đi thôi mà"

Lâm Sơn Lam ung dung thong thả uống một ngụm cà phê: "Không phải là đang trên đường rồi sao?"

"..." Đúng vậy.

Chương Hướng Duy mím môi, nói ra băn khoăn của mình: "Có thể chụp sự từng trải trong giới giải trí của em một cách chân thực, thế nhưng nó quá ngắn, em sợ là không đủ"

"Đây không phải chuyện cậu cần lo lắng"

Lâm Sơn Lam đặt cà phê xuống, đứng dậy: "Tôi sang chỗ phòng chụp xem, cậu đi trang điểm đi, một lát nữa tôi đến tìm cậu"

"Đợi chút ạ!" Chương Hướng Duy nhìn người đàn ông nuôi râu, còn buộc một bím tóc cao cao trước mặt.

"Thầy Lâm, em muốn hỏi thầy một vấn đề"

Lâm Sơn Lam dừng bước quay đầu lại.

Chương Hướng Duy nhìn hắn chăm chú: "Em nghe nói là thầy muốn chụp em, tại sao thế ạ?"

Lâm Sơn Lam không nói gì.

Bầu không khí bỗng dưng hơi vi diệu .

Trong lòng Chương Hướng Duy bắt đầu bồn chồn, sao lại không nói gì, hay là có nguyên nhân không thể nói?

Ngay lúc đầu Chương Hướng Duy sắp mọc cả hoa, mới có tiếng trả lời: "Dễ chụp"

Chương Hướng Duy ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Dạ?"

Lâm Sơn Lam cúi đầu nhìn mẫu ảnh lần này của mình: "Cậu không biết bản thân mình đẹp à?"

"Biết ạ" Chương Hướng Duy hoàn hồn, ngưng lại, rồi thành thật đáp: "Nhưng nét của em không đủ góc cạnh rõ ràng, không dễ chụp"

Nếu như cái gì cũng đẹp, thực ra trong mắt nhiếp ảnh gia giới thời trang không phải là quá tốt.

Còn không bằng chín điểm không đẹp, nhưng lại có một điểm hoàn mỹ.

Lâm Sơn lam nghe xong lời của thiếu niên, đáy mắt lặng lẽ lóe lên.

Lại im lặng, Chương Hướng Duy đứng lên, xoa xoa tóc nở nụ cười.

"Người bạn đi cùng em hôm nay cũng học nhiếp ảnh, cậu ấy nói với em như vậy ạ"

Lâm Sơn Lam bấm bấm tay, rồi lại gõ lạch cạch lên mặt bàn.

"Trong mắt những nhiếp ảnh gia bình thường, đúng là những người mặt thiếu góc cạnh sẽ khó chụp, thế nhưng với tôi thì sẽ không có chuyện đó xảy ra"

Nói xong thì quay đầu đi.

Hai tay Chương Hướng Duy nắm lại phía sau lưng, cậu do dự gọi: "Thầy Lâm ơi, em còn có một chuyện nữa muốn hỏi, có phải là thầy có một...."

"Lâm Hoa Lâm, là anh trai tôi" Lâm Sơn Lam không quay đầu lại mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Thắc mắc của Chương Hướng Duy đã được giải đáp, lúc cậu ở trên mạng nhìn thấy ảnh đã thấy rất giống nhau, gặp người thật rồi, cảm giác càng thêm mãnh liệt.

Họ thật sự là anh em.

Một người là cao thủ giới biên kịch, một người là nhiếp ảnh gia nổi tiếng đang lên, cả hai người đều rất xuất sắc.

Mà em trai còn đứng cao hơn cả anh trai, thành thục hơn cả anh mình.

Tính cách cả hai cũng khác nhau một trời một vực, một người lạnh nhạt xa cách, một người ấm áp nhiệt tình.

Lần trước lúc ở thành phố A Chương Hướng Duy add wechat của Lâm Hoa Lâm, anh ta là một trong những người đăng nhiều bài nhất trong danh sách bạn bè của cậu.

Ngày nào cũng đăng, mỗi ngày phải đăng mười mấy hai mươi bài, phong cách bất biến của một trạch nam tiêu chuẩn.

Chương Hướng Duy lấy điện thoại ra tìm tên Lâm Hoa Lâm, suy tư về việc có nên gửi tin nhắn.

-Anh Hoa Lâm, em đang ở Tân Cách, gặp được em trai của anh, anh ấy là người phụ trách chụp cho em lần này đấy.

.

Lâm Hoa Lâm nhìn thấy tin nhắn, đang định trả lời, lại nhận được cuộc gọi của em trai mình.

Lâm Sơn Lam đi về phía phòng chụp, vừa đi vừa nói: "Anh"

Lâm Hoa Lâm cười hỏi: "Người yêu của anh Kham thế nào?"

Lâm Sơn Lam nói: "Khó chụp"

Lúc bình thường hắn ghét nhất người khác tinh tướng, thế mà vừa nãy ở văn phòng hắn còn tự tỏ ra tinh tướng.

Tận hai lần!

Lâm Sơn Lam muốn hộc máu.

Lâm Hoa Lâm không hiểu nói: "Sao lại khó chụp, đứa nhỏ đấy đẹp như tiểu tiên đồng ấy"

"Đẹp cũng chia ra làm nhiều loại lắm anh, cậu ấy chính là loại không dễ chụp"

Lâm Sơn Lam đau đầu day thái dương: "Lần này chắc em phải tự đập biển hiệu của chính mình rồi"

Lâm Hoa Lâm nói: "Em trai à, chắc không đến mức vậy đâu? Chú được người ta gọi là ngôi sao đang lên của giới nhiếp ảnh đấy"

Lâm Sơn Lam nhìn anh mình cười trên nỗi đau của người khác: "Em không hay chụp kiểu hình như Chương Hướng Duy, bình thường em chỉ chụp... "

Lâm Hoa Lâm tiếp lời: "Chụp kiểu xấu chứ gì, anh nhìn thấy rồi"

Lâm Sơn Lam: "...."

Lâm Hoa Lâm giữ lại chút lương tâm mà không trêu nữa, bất đắc dĩ nói: "Biết không phải sở trường, sao chú còn nhận?"

Lâm Sơn Lam dừng bước, chỉ là hắn tò mò, không biết là người như thế nào có thể khiến anh Kham mê mệt, cam tâm tình nguyện mà lấy cả tiền đồ lẫn vinh quang của mình làm tiền cược, đánh cược một lần.

24CP vốn là không nên tồn tại, thế mà nó vẫn tồn tại một cách vi diệu.

Đúng là giống như bọn họ rỉ tai nhau.

"Muốn thử thách bản thân mình" Lâm Sơn Lam nói.

"Tốt lắm" Lâm Hoa Lâm nói: "Thử rồi mới biết mình không làm nổi"

Khóe miệng Lâm Sơn Lam giật giật.

Lâm Hoa Lâm vui vẻ kêu lên: "Ôi ôi, tự dưng anh có linh cảm, không nói nữa nhé"

Trước khi tắt máy, bỗng nhớ ra chuyện gì, anh đột nhiên nói: "Đôi mắt!"

"Lần đầu tiên anh gặp Chương Hướng Duy, thứ ấn tượng đầu tiên là đôi mắt của cậu ấy, anh cảm thấy chú có thể chú trọng vào phần trên đấy, có thể chụp được thứ chú muốn"

Lâm Sơn Lam đang để tay trên đầu, buồn bực vuốt ngược tóc ra sau.

Đúng là đôi mắt rất đẹp, long lanh, sáng trong, như chứa đựng một thế giới, một câu chuyện cổ tích, thế nhưng vẫn rất khó chụp.

Mắt thẩm mỹ của giới thời trang vẫn luôn khác biệt với mắt thẩm mỹ của đại chúng.

Đối với giới thời trang mà nói, khuyết điểm mới là vẻ đẹp tự nhiên nhất, là cánh cửa để khai phá mọi thứ.

Còn sự hoàn mỹ là lớp màng, là bình phong ngăn cản nhiếp ảnh gia có thể chạm đến linh hồn của người mẫu.

.

"Với cả, chú đừng có dùng cách mà chú hay chụp người mẫu để chụp Chương Hướng Duy đấy nhé, đừng có cho cậu ấy mặc mấy bộ đồ kỳ quặc, cũng không cần làm mấy cái tạo hình xấu hoắc đâu nhá"

Lâm Hoa Lâm thao thao bất tuyệt: "Chụp theo kiểu một đứa trẻ sạch sẽ, thành thật chân chất, giữ nguyên trạng thái vốn có là được, giống như nước khoáng nguyên vị trong vắt không bị ô nhiễm ấy"

Lâm Sơn Lam cau mày: "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, ảnh bìa cần phải có cảm xúc, phải đánh vào thị giác người nhìn"

Lâm Hoa Lâm chẳng thèm nể mặt mà cười nhạo: "Nhưng mà phong cách của Tân Cách bọn chú là xấu á, nhất là lần trước bọn chú chụp một nhóm nhạc nữ trẻ ấy, mấy chị em thanh xuân thuần khiết trông có khác gì mấy bà chị ở nông thôn ngồi may đế giày đâu, vừa xấu vừa quê một cục..."

"Tút tút tút"

Lâm Sơn Lam tắt máy, đứng ở hành lang một lát rồi lấy một tấm thẻ màu xám tro, đi vào một căn phòng trống, ấn một dãy số.

Điện thoại được nhận, Lâm Sơn Lam nghe được âm thanh đầu bên kia, thái độ cũng mềm mỏng hơn, còn có thêm vài phần kính trọng: "Anh Kham ạ"

Hoắc Kham hỏi: "Chụp chưa?"

"Vẫn chưa ạ" Lâm Sơn Lam uyển chuyển nói: "Em không tìm được linh cảm, chắc là phải tốn chút thời gian của anh ạ"

Hoắc Kham nhàn nhạt nói: "Tốn bao nhiêu thời gian cũng được, có thể chụp tốt không?"

Sự ngột ngạt vô hình được truyền đến từ đầu kia điện thoại.

Lâm Sơn Lam xoa xoa mặt, khát vọng cầu sinh vọt lên đỉnh đầu, hắn không dám nói là "Em sẽ cố gắng hết sức", mà phải nói là "Có thể ạ"

"Vậy thì tốt", Hoắc Kham nở nụ cười nhẹ, "Muốn tôi giải đáp chuyện gì?"

Lâm Sơn Lam nói: "Không biết trong mắt anh Kham, Chương Hướng Duy là người như thế nào, anh còn vì cậu ấy mà mở đường, nên em mong anh có thể nói đôi lời nhận xét được không ạ, em cần một phương hướng đại khái, thì trong đầu mới có thể dựng một cái khung"

Hoắc Kham hàn huyên với Lâm Sơn Lam một hồi, rồi cau may mở mạng ra tìm gì đó.

Nhân viên công tác không dám tiến lên đưa quần áo cho hắn, đành phải dùng ánh mắt mạnh mẽ gửi tín hiệu cầu cứu viện về phía An Lợi đang đi đến.

An Lợi giống như Chúa cứu thế, dưới ánh mắt bội phục cùng cảm tạ của nhân viên mà đi về phía nguồn gốc của áp suất thấp đang tỏa ra.

"Làm sao, việc chụp ảnh không thuận lợi à?"

Hoắc Kham vẫn đang lướt trang web.

An Lợi liếc nhìn, hắn đang tìm nội dung và phong cách những năm qua của Tân Cách.

"..."

An Lợi nhìn dây cáp vẫn đang đeo trên người thằng bạn già, cảm thấy đối với cái loại thê nô như hắn hết sức cạn lời, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

"Lão Hoắc, hay là tôi đóng gói cậu lại, gửi bưu điện qua đấy nhé ?"

Hoắc Kham hỏi: "Tạp chí điện tử là sao?"

An Lợi lườm hắn một cái, vị này đã càn quét tất cả những tạp chí chính cống tuyến một, thế mà lại hỏi y câu này, buồn cười quá đi mất.

"Là sẽ xuất bản ở trên mạng, có ảnh, video, cũng cả một đoạn phỏng vấn bằng chữ, đầu tiên sẽ bán công khai trên mạng, mỗi quyển là một mã, đại khái là thế"

Hoắc Kham không tỏ vẻ gì, xóa thanh tìm kiếm đổi sang tìm từ khác.

"Mã gì cơ?"

An Lợi nói: "Thì mã báo ấy"

Hoắc Kham vẫn không tỏ vẻ gì, hắn kéo đến cuối trang web, rồi lại mở trang tiếp theo.

"Trong đoàn phim có ai từng quay tạp chí điện tử chưa?

Não An Lợi hoạt động, nhanh chóng đưa ra kết quả: "Chu Nhất Tâm"

"Cô ta cũng quay bên Tân Cách luôn"

Hoắc Kham nheo mắt, khóa chặt bóng dáng mục tiêu ở phim trường.

An Lợi cũng nhìn sang, Chu Nhất Tâm đang tán gẫu cùng Tưởng Di, biểu hiện một cách hoàn mỹ danh xưng "chị em màn ảnh", y thử thăm dò: "Hỏi thăm cô ta thử xem?"

"Hỏi đéo gì" Hoắc Kham xì một tiếng.

"Cô ta cảm thấy hứng thú với Duy Duy của tôi đấy, không chịu quay phim tử tế, lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn tôi"

Sắc mặt của An Lợi nhất thời liền thay đổi: "Cô ta biết rồi?"

"Tám phần mười là vậy" Hoắc Kham nói: "Tôi cưng Duy Duy như vậy, nhất định sẽ có lúc có sơ hở, người nào chú tâm quan sát cũng có thể nhìn ra gì đó"

An Lợi không nhịn được mà chửi: "Ồ có sơ hở nào mà cậu không để ra ngoài đâu? Giấu được miếng nào?"

"Đầy"

Hoắc Kham tắt trang web mở wechat, xem lại tin nhắn mà đứa nhỏ khen mình, đứa nhóc có mắt nhìn đấy, cộng 100 điểm.

"Nói với anh Văn, để bên phòng làm việc chuẩn bị sẵn tin tức về Chu Nhất Tâm, lúc cần thiết thì tung ra"

.

Lúc gần đến bốn giờ, Chương Hướng Duy ngồi trong góc, chân tay uể oải, cậu mặc kệ chuyên gia trang điểm đang vẽ vời trên mặt mình.

Chuyên gia trang điểm đi rồi thì stylist đến.

Stylist đi, chuyên gia trang điểm lại đến, chuyên gia trang điểm đi, nhiếp ảnh gia đến.

Chương Hướng Duy kéo lê thân xác mệt mỏi, ngồi xem video cùng với Lâm Sơn Lam.

"Trạng thái lúc mặc đồng phục học sinh của cậu là tốt nhất, tôi hi vọng cậu có thể biểu hiện ra được cảm xúc một cách đầy đủ"

Lâm Sơn Lam vừa tua vừa nói: "Thứ hai là lúc cậu đứng dưới ánh mặt trời, điểm sáng cuối cùng vừa tắt thì cậu xuất hiện, cậu đứng lên đi về phía ống kính và nở nụ cười, đoạn này giống như một sự tiếp nối ấy,đến lúc đấy sẽ chỉnh sửa về mặt ánh sáng sau..."

Chương Hướng Duy yên lặng lắng nghe.

Lâm Sơn Lam có sự nhẫn nại, đồng thời cũng rất khó tính và nghiêm khắc.

"Cậu không có lòng tin vào việc mình có thể tỏa sáng trên sân khấu, khi tôi nhìn cậu qua ống kính, tôi có thể nhìn ra cậu đang diễn, lát nữa sẽ chụp lại"

Chương Hướng Duy lên tinh thần.

"Vâng ạ"

Lâm Sơn Lam đột ngột nói: "Trước đây cậu từng học nhảy đúng không"

Mí mắt Chương Hướng Duy giật giật: "...Dạ"

Lâm Sơn Lam hỏi cậu: "Học thể loại gì?"

Chương Hướng Duy ậm ờ: "Học bừa thôi ạ"

Lâm Sơn Lam quay đầu.

Lúc đầu Chương Hướng Duy còn né tránh nhìn đông nhìn tây, cuối cùng, thấy Lâm Sơn Lam vẫn nhìn mình chằm chằm, phủi phui cái mồm này, cậu nhắm mắt nói: "Ba lê ạ"

Đừng có yêu cầu thêm gì nhé, tuyệt đối đừng, ngàn vạn lần xin anh đừng.

Chương Hướng Duy vội vã cuống cuồng cầu nguyện trong lòng, lại chỉ thấy Lâm Sơn Lam đứng lên gọi nhân viên của mình: "Nghĩ cách đem một bộ đồ múa ba lê đến đây"

"!"

Chương Hướng Duy muốn rớt nước mắt.

"Thầy Lâm, đã mấy năm rồi em không múa, bây giờ không múa được đâu ạ"

"Ai nói cậu cần múa", Lâm Sơn Lam nói: "Tôi cần sự xuất hiện của bộ đồ thôi"

Chương Hướng Duy vừa mới thở phào, Lâm Sơn Lam đã nhẹ nhàng bổ sung: "Với cả, cậu làm thêm mấy động tác là được"

"......."

.

Chương Hướng Duy co quắp ngồi trên ghế, cảm thấy cuộc đời không còn gì để lưu luyến.

Vương Trình hỏi được chuyện từ miệng cậu, lơ đễnh nói: "Vài động tác thôi mà, làm bừa một vài cái là được, gì mà làm như sống không bằng chết thế?"

"Anh trai à, anh quá ngây thơ rồi đấy" Chương Hướng Duy nhắm mắt, mặt xám xịt như tro tàn.

"Một vài động tác đâu chỉ là một vài động tác bình thường, ý trên mặt chữ, anh ấy cần những động tác kinh điển"

Tay đang xé cánh hoa hồng để làm đạo cụ của Vương Trình dừng lại, động tác kinh điển của ba lê, người bình thường như cậu ta cũng biết một vài cái.

"Thế thì thảm quá", Vương Trình đồng tình bày tỏ thương cảm với cậu.

"Cực kỳ thảm luôn" Chương Hướng Duy vẻ mặt đau khổ nói: "Đã lâu rồi tớ không tập, sợ là sẽ bị thương, ngày mai tớ còn phải quay cảnh đánh nhau nữa cơ"

Vương Trình để hoa hồng lên đùi cậu.

"Vậy mà còn phải quay mấy động tác kia á, để tớ đi tìm tên tóc tai bù xù kia nói chuyện"

"Đừng, đừng" Chương Hướng Duy vội vàng kéo áo Vương Trình.

"Tớ khởi động tử tế, lúc múa cẩn thận một chút là được rồi... Ôi trời ơi, thật sự không cần đi đâu mà, thiết kế một cảnh không phải chuyện dễ dàng mà, tớ không phải là không muốn quay, chỉ là kể cho cậu thế thôi"

Vương Trình khoanh tay nhìn cậu.

"Nói thì có tác dụng gì?"

"Có chứ", Chương Hướng Duy thu tay lại, lại cầm hoa hồng lên nghịch nghịch.

"Cậu là người nhà mà, nói cho cậu nghe, coi như là giải tỏa áp lực"

Vương Trình giật mình, lại kín đáo mà nuốt xuống một tiếng thở dài.

Anh em tốt thì thôi đành vậy, ít nhất cũng là một vị trí khó mà bị thay thế, cũng có nhiều tác dụng quan trọng.

.

Chương Hướng Duy buồn bã nói: "Thầy Lâm nói tớ không có lòng tin, tớ biết quay phim thì cần có cái đó, nhưng mà lên tạp chí cũng cần hả?"

"Cậu không hiểu rồi" Vương Trình nói, "Trong mắt người chụp, mỗi một bức ảnh cũng là một đoạn phim, vừa phải có linh hồn vừa phải có tình cảm"

Chương Hướng Duy đang định nói gì đó, thì điện thoại có tin nhắn, là đại lão gửi.

-Quay chụp thế nào rồi?

Chương Hướng Duy vừa gõ "Rất tốt ạ" gửi đi, một giây sau lại gỡ bỏ, đổi thành "Không tốt lắm ạ", xong lại gỡ tiếp, lúc cậu còn đang cảm thấy phiền lòng, khung chat lại nhảy ra tin nhắn thứ hai.

-Gửi gì thế, sao cứ gỡ đi vậy?

Chắc là do quay chụp mệt quá, đầu óc Chương Hướng Duy bị lag, cậu thế mà lại gửi một tin nhắn nồng đậm cảm giác làm nũng.

-Nãy không phải do em nhắn đâu!

-Hmm, là do mèo con nhắn đó.

Chương Hướng Duy đã để lỡ thời gian gỡ tin nhắn, tai cậu nóng bừng, có chút ngại ngùng má ơi.

Kéo lên một đoạn, trên đường đến Tân Cách Chương Hướng Duy có chụp ảnh gửi hắn, còn nói "Cho thầy gặp thần tượng của em nè, đẹp trai nhỉ", người đàn ông kia còn gửi lì xì cho cậu kèm theo câu trả lời "Đẹp trai"*.
*Trên wechat có chức năng gửi lì xì cho nhau, và có thể kèm theo tin nhắn trong lì xì.

Chương Hướng Duy không nghĩ nhiều liền ấn nhận tiền.

Lúc đó người kia nói phải đi quay rồi, không nói chuyện nữa.

Hay là mình cũng đáp lễ người ta một bao lì xì nhỉ, Chương Hướng Duy nghĩ như thế, sau đó gửi tiền đi thật.

Vừa gửi đã được nhận, chẳng hề khách khí với cậu gì cả.

Chương Hướng Duy lại gửi thêm một bao nữa, vẫn được nhận, cậu có cảm giác như khám phá ra một đại lục mới, bày ra vẻ mặt "Ái chà chà"

-Bạn nhỏ ơi, còn gửi nữa không?

-Thầy vẫn sẽ nhận ạ?

-Của em gửi, tôi sẽ nhận.

Mấy chữ trên điện thoại phảng phất như phát ra âm thanh, giống hệt như giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông kia đang thì thầm bên tai trêu ghẹo mình, trong lòng Chương Hướng Duy thầm mắng "ông chú già này muốn hại tui nè", còn run tay định gửi thêm, cảm giác nóng bỏng trên điện thoại truyền từ tay lan đến khắp người, khung chat lại nhảy ra hai tin nhắn nữa.

-Hai tin em rút về, thầy Hoắc đều thấy cả.

-Trước lạ sau quen, em chụp thêm mấy lần nữa sẽ quen thôi, sau này vẫn còn nhiều tạp chí khác đang chờ em.

Chương Hướng Duy trố mắt, chắc là không còn ai tìm cậu chụp tạp chí nữa đâu nhỉ.

Thình lình cổ bị một vật lạnh toát chạm vào.

Chương Hướng Duy không nhịn được mà rùng mình, ngẩng đầu nhìn Vương Trình đang cầm coca trên tay.

"Sao thế?"

Vương Trình lắc lon coca trong tay: "Đi ra kia đi, tớ giúp cậu ép chân"

Mặt Chương Hướng Duy lập tức xụ xuống, cậu chậm rì rì nhấc mông đứng dậy, rồi dừng lại.

"Hoa hồng thì sao?"

Vương Trình ngửa đầu uống một ngụm coca, sau đó nhe răng cười: "Kệ nó đi"

Chương Hướng Duy: "......"

.

Chụp tạp chí cũng cần quay hậu trường, dùng để tuyên truyền.

Lúc Chương Hướng Duy làm nóng người, camera vẫn luôn bám sát, lúc luyện tập cũng vẫn bám theo.

Cậu xem nhẹ ánh mắt ăn dưa của quần chúng xung quanh, Chương Hướng Duy hít sâu một hơi, kiễng chân, xoay nhanh vài vòng, sau đó hạ chân, đứng vững lại, rồi lùi về phía góc tường, sau đó bật nhảy về phía trước, vãi đạn!

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt, thân thể thiếu niên cực kì mềm dẻo, giống như phiến lá xanh mơn mởn dưới ánh mặt trời mùa xuân, tràn trề sức sống, đầy ắp hi vọng và cực kì xinh đẹp.

Xung quanh im lặng trong nháy mặt, sau đó vang lên một tràng pháo tay.

Chương Hướng Duy thẹn thùng đỏ mặt, chỉ có mình cậu biết rằng, chân cậu đang kêu gào đau đớn, cậu hoảng hốt xua tay với nhân viên quay phim.

"Anh ơi, có thể đừng quay nữa được không, nhìn em bây giờ tàn tạ lắm, không nên để fan nhìn thấy đâu"

Sau đó phóng mắt nhìn Vương Trình: "Cậu cũng đừng chụp nữa"

Vương Trình lưu ảnh lại, lười biếng nở nụ cười cực kì đẹp trai.

"Tớ chụp nhưng không tuồn ra ngoài đâu, tớ tự xem"

"Tớ không muốn nhìn thấy thảm trạng của chính mình đâu", Chương Hướng Duy nhác thấy một bóng người, nhất thời hoảng hốt.

"Thầy Lâm tới kìa, chuẩn bị quay rồi, tớ còn chưa chuẩn bị xong mà, tớ phải tập thêm mới được"

Vương Trình khinh thường nói: "Cậu sợ anh ta làm gì, anh ta quay cũng thế thôi, còn không bằng tớ ấy"

Chương Hướng Duy muốn bịt miệng cậu ta lại: "Đại ca à, đừng nói linh tinh mà"

"Ai nói linh tinh, trong mắt tên tóc tai bù xù ấy, cậu chỉ là công việc của anh ta, là sản phẩm nghệ thuật mà anh ta cần chế tác", Vương Trình nói: "Còn trong mắt tớ, cậu là..."

Cậu ta dừng lại.

Chương Hướng Duy quay đầu nhìn lại.

Vương Trình nhìn vào mắt cậu, đôi mắt trong sáng như một dòng suối, phản chiếu hình ảnh chẳng mấy đơn thuần của chính mình, khuôn mặt thật không dám bộc lộ tình cảm thầm mến nhiều năm được giấu trong lớp vỏ, cậu ta liếm liếm hàm răng.

"Là anh em tốt với nhau, phải khác chứ?"

Chương Hướng Duy nói: "Ừ khác chứ"

"Đúng vậy đấy" Vương Trình cười cười quàng cổ cậu.

"Thế nên trên đời này chỉ tớ là có thể chụp được hình ảnh đẹp nhất của cậu

1 2 »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play