Tần Nhất khoanh chân ngồi trêи giường lớn trong phòng, ngón tay thon dài vuốt ve một chiếc hộp nhỏ.Đó là một hộp gỗ nhỏ màu đỏ, Tần Nhất cẩn thận mở nó ra, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Giờ khắc này, cô mới chân chính giống như một thiếu nữ mười sáu tuổi, tháo xuống tất cả ngụy trang và móng vuốt sắc bén.Bên trong hộp gỗ nhỏ không có cái gì quý giá, chỉ là một túi gấm nho nhỏ màu trắng, phía trêи thêu đóa hoa màu đen.Tần Nhất trầm mặc nửa ngày, cánh môi hơi mở, thì thào nói nhỏ: "Bà ngoại."Túi gấm này là vật duy nhất bà ngoại lưu lại.

Cô còn nhớ, trước khi bà ngoại lâm chung đã đưa nó cho cô, cũng dặn cô không đến ba mươi tuổi không nên mở túi cấm này ra.Tần Nhất lúc ấy rất hiếu kì, cô không rõ tại sao bà ngoại lại bảo cô thề, nhất định phải tuân thủ ước định, bằng không bà chết cũng sẽ không yên lòng.Bà ngoại là người đối xử với cô tốt nhất, là màu sắc duy nhất trong tuổi thơ của cô, làm sao cô có thể nguyện ý để bà ngoại chết không nhắm mắt, đương nhiên đã đồng ý.Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô quả thật chưa từng mở nó ra.

Đời trước tận thế đột nhiên giáng xuống, lúc Tần Nhất đi đã quên cầm theo nó.

Đời này, cô sớm đã cầm nó bỏ vào trong không gian.Cô không biết rốt cuộc bên trong túi cấm có gì, nhưng chung quy nó là vật tưởng niệm duy nhất bà ngoại để lại cho cô, cô muốn giữ gìn thật tốt.Túi gấm nhỏ được buộc bằng sợi dây đỏ, Tần Nhất vừa vặn có thể đeo nó trêи cổ.

Sau khi Tần Nhất đeo lên, dây đỏ có hơi cũ lại cực kỳ hợp với Tần Nhất, một chút cũng không quê.Tần Nhất ngồi ôm chân, tựa như khi còn bé.

Mỗi lần trong lòng cô có tâm sự, cô đều sẽ nói cho bà ngoại nghe.

Lúc đó cô thích nhất là ngồi ôm chân, còn bà ngoại một bên đan áo len hoặc làm cơm, một bên nghe cô thổ lộ nỗi lòng."Bà ngoại, bà biết không, cháu bây giờ sống rất tốt.

Cháu còn có thêm mấy người đồng đội giống như anh em, bọn họ đối xử với cháu rất tốt.

Bà không cần lo lắng cháu không có bạn, bị người bắt nạt nữa.""Bà ngoại, có phải bà rất vui đúng không, cháu đã trưởng thành rồi.""Thế nhưng lần này cháu không ngoan.

Tần gia, Tần Miễn, Tần Kiều Kiều...cháu nhất định sẽ không bỏ qua.

Bà đừng giận cháu được không? Có được không ạ...!Bà đừng giận Nhất Nhất nhé."Trêи giường, thiếu niên vùi đầu vào giữa hai chân, nhìn không thấy mặt cậu, cũng không nhìn thấy biểu tình của cậu, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng.Tần Nhất bị đông lạnh mà tỉnh, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện mình bất tri bất giác đã ngồi ngủ gật.

Đầu giật giật đau nhức, trêи người có chút nóng, hình như là lên cơn sốt.Nhiệt độ buổi tối ở tận thế vô cùng thấp, cô đi ngủ lại không đắp chăn, lần này là thật sự ngã bệnh.Đầu óc cô có chút mê man nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên bọn Vân Hoán vẫn chưa về.Tần Nhất nhíu mày, cô mở cửa phòng, quả nhiên trong đại sảnh trống rỗng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sớm đã tối.Sao bọn Vân Hoán bây giờ còn chưa trở về, trong lòng Tần Nhất có hơi lo lắng.Thời điểm tận thế bị bóng tối bao trùm là nguy hiểm nhất, lông mi thanh tú của Tần Nhất nhăn lại, cô tùy ý khoác một chiếc áo lên người, chuẩn bị ra ngoài.Vừa ra đến cửa thì nghe thấy một tiếng quát lạnh truyền đến: "Cút."Tần Nhất nghe ra, là tiếng của Vân Hoán, cách nơi này không xa.Tần Nhất hướng vị trí phát ra tiếng đi đến, trời rất tối, Tần Nhất cảm thấy đầu mình hơi nặng, ánh mắt mê man.

Dưới tình trạng như vậy mà ra ngoài rất nguy hiểm.Cô không thể làm gì khác hơn là ép buộc bản thân phải tập trung lực chú ý, tùy thời quan sát động tĩnh xung quanh.Tần Nhất đang bước đi, bỗng nhiên một bóng đen tới gần, hương bạc hà quen thuộc khiến Tần Nhất buông lỏng thanh đại đao trêи tay xuống..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play