Trần Á Bình và Vương Ổn Ổn lưu luyến không rời đưa Tần Nhất ra tận cửa. Sau khi Vương Giang chết, thành Hồng Nguyệt đương nhiên bị tiểu đội Vân Hoán thu lấy.
Vành mắt Trần Á Bình đỏ lên, nghẹn ngào nhìn Tần Nhất: "Nhất Nhất, ở bên ngoài lịch luyện nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bản thân bị thương."
Tần Nhất nhìn Trần Á Bình có chút muốn cười, bất đắc dĩ xoa tóc cô ấy: "Được, tôi đã biết, Bình Tử không cần lo lắng, cũng không phải là không gặp lại, chờ đứa bé sinh ra, tôi sẽ trở lại."
Trần Á Bình lau lau nước mắt: "Đây là cậu nói đó, giao hẹn xong."
Tần Nhất gật đầu, lại nhìn về phía Vương Ổn Ổn: "Ổn Ổn, cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Vương Ổn Ổn không khóc, nhìn chằm chằm Tần Nhất không rời: "Nam thần, cậu cứ đi đi, tôi sẽ chờ cậu trở lại."
Lâm Thanh cũng hai mắt rưng rưng nhìn Tần Nhất: "Nhất Nhất, tôi cũng chờ cậu trở về."
Tần Nhất bỗng nhiên cười, cô nhíu nhíu mày với Lâm Thanh: "Tôi nói này Hồ Ly, thủ đoạn rơi lệ của anh quá tầm thường rồi. Mặc dù tôi phải đi, nhưng tinh hạch và thú hạch vẫn chưa nhận được đâu. Anh em trong nhà còn tính toán sổ sách rõ ràng, số tinh hạch còn thiếu, dựa theo lãi suất tính một ngày mười viên. Nhớ kỹ nha, sau này trả cho tôi."
Sắc mặt Lâm Thanh cứng đờ, lần này là khóc thật. Mẹ nó, anh cho rằng tiểu biếи ŧɦái đi rồi, tinh hạch và thú hạch không cần phải cho nữa, không nghĩ tới còn có cách này, thật sự là tính sai rồi.
"Mọi người, chúng tôi đi. đây" Tần Nhất phất phất tay với mấy người sau lưng, sau đó ngồi vào trong xe, thong thả rời đi.
Trên xe, Tần Nhất dựa vào Vân Hoán ngủ, Tần Hàn Vũ yên lặng lái xe: "Phía trước là thành phố H, chúng ta có ghé vào không?"
Bảo Bảo muốn lịch luyện, anh ta đương nhiên ủng hộ. Thành phố H có không ít Zombie, thậm chí là bán thú nhân, Bảo Bảo hẳn sẽ thích.
"Ừm, đến nơi đó đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nên ăn cơm trưa." Vân Hoán quyết định.
Tần Hàn Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã, nhưng quay đầu nhìn ra sau lại có chút nghiến răng nghiến lợi. Hừ, con hàng này thật đáng ghét, nếu không phải Bảo Bảo thích, anh ta muốn lôi con hàng này xuống đánh cho một trận. Mặc dù...anh ta đánh không lại.
Thành phố H cũng được coi là một thành phố lớn, Tần Hàn Vũ tìm một trạm xăng dầu bỏ hoang, chờ quét dọn bên trong sạch sẽ một chút, Vân Hoán mới dịu dàng đánh thức Tần Nhất dậy.
Tần Nhất mắt nhắm mắt mở: "Tới đâu rồi?"
Vân Hoán ôm Tần Nhất lên, hôn một cái lên khóe môi cô: "Đến thành phố H, nơi này có không ít Zombie và bán thú nhân, không phải em đang thiếu tinh hạch và thú hạch sao?"
Hai mắt Tần Nhất sáng lên, trên mặt nào còn có sự lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ. Cô giữ chặt tay Vân Hoán: "Vậy còn đợi cái gì, chúng ta mau đi thôi."
Tinh hạch và thú hạch bây giờ chính là ba ba của cô.
Vân Hoán bất đắc dĩ giữ chặt Tần Nhất: "Thất Thất, sắp đến giờ cơm, ăn xong lại đi."
Cơm trưa vẫn là Vân Hoán làm, thịt kho tàu, canh sườn bí đao, cải trắng chua cay, đều là món Tần Nhất thích.
Ba người vui vẻ ăn cơm xong, sau đó tiến vào thành phố H.
Lái xe, Vân Hoán bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, chỉ chỉ bả vai Tần Nhất: "Thất Thất, tiểu mập mạp kia đâu?"
Trước đó, sự chú ý của Vân Hoán đều đặt trên người Tần Nhất, ngược lại quên con nào đó, hiện tại chợt phát hiện ra, hình như đã lâu rồi anh chưa thấy tiểu mập mạp màu lam kia.
Nhắc đến Tiểu Lam, đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự ôn hòa: "Tiểu Lam trước đó lâm vào ngủ say, hiện tại cũng sắp tỉnh rồi."
Tần Nhất triệu hoán tiểu Linh Hồ và Tịch ra, hai con đều là nắm nhỏ trắng tròn, trông rất đáng yêu.
Hai đứa đã lâu không thấy Tần Nhất, lúc này vô cùng thân thiết dụi dụi chui vào trong lòng Tần Nhất, nũng nịu bán manh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT