Hai người dựa sát vào nhau, giờ khắc này, dường như tất cả khổ trước kia đều là đáng giá.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác có người không biết thức thời, nhất định phải tới phá đám.
Cửa "cạch" một tiếng khẽ mở ra, một cái đầu thò vào: "Lão Đại, Nhất Nhất rốt cuộc đã tỉnh lại chưa?"
Là Lâm Thanh, lời anh ta còn chưa nói hết đã cảm giác được có cỗ khí lạnh vù vù tập kích tới. Ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là đôi mắt đào hoa tĩnh mịch quỷ dị của Vân Hoán, sau lưng Lâm Thanh bỗng nhiên phát lạnh.
Lời đến khóe miệng chợt không thể thốt ra, toi rồi toi rồi, sẽ không phải là anh ta quấy nhiễu chuyện tốt của lão Đại chứ? Nhưng mà, hình như vừa rồi anh thấy Nhất Nhất ở phía trên, hóa ra lão Đại của bọn họ là bị đè ở dưới.
Chậc chậc chậc, hình như anh ta đã biết được chuyện không nên biết rồi.
Lâm Thanh ngượng ngùng cười khan vài tiếng: "Ha ha, hai người tiếp tục, tiếp tục, tôi không thấy gì cả." Nói xong, Lâm Thanh lập tức đóng kỹ cửa, sau đó cộc cộc cộc nhanh chóng chạy xuống tầng.
Trong phòng khách đầy người, Trần Á Bình, Vương Ổn Ổn cũng có mặt, gần như các thành viên đều tụ tập đủ cả.
Bụng Trần Á Bình đã rất lớn, cô ấy vươn tay xoa xoa bụng, đứa bé bên trong dường như cảm nhận được sự vuốt ve, nghịch ngợm động động.
Nhìn Lâm Thanh hùng hùng hổ hổ giống như chạy trối chết, Trần Á Bình dò hỏi: "Làm sao thế, không phải bảo anh đi lên xem Nhất Nhất thế nào à, chạy cái gì mà chạy?"
Nghe nói một lần mang thai ngốc ba năm, trí thông minh bây giờ của Trần Á Bình đã bị Lâm Thanh chiều đến thụt lùi rồi. Nếu không phải Lâm Bạch ngăn lại, sợ là Lâm Thanh đã sớm xông thẳng vào.
Lâm Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, tính tình người anh trai này của anh ta chẳng khác em trai là mấy. Hiện tại thì hay rồi, chị dâu vốn thông minh cũng bị anh trai ngu ngốc lây bệnh, lần này anh ta lại có thêm một "em dâu."
Người ở chỗ này ai không biết trong phòng phát sinh chuyện gì, Vân Hoán lòng dạ hẹp hòi, bọn anh ai dám đi lên. Cũng chỉ có Lâm Thanh, con hàng không nhớ lâu, mỗi lần đều dám sờ mông lão hổ.
Lâm Thanh giữ chặt cánh tay Trần Á Bình, vội vội vàng vàng nói: "Vợ, anh có lẽ phải rời đi trước tránh nạn, em cứ đi theo Đại Bạch là được."
Nói rồi, Lâm Thanh lập tức chạy tới cửa, bất đắc dĩ bị Trần Á Bình một tay giữ lại: "Ài, anh chạy cái gì, em và con trai đều ở chỗ này, anh muốn đi đâu? Anh đi cũng được, nhưng trước tiên nói nói rõ xem có chuyện gì đã."
Cho dù biết sức lực của Trần Á Bình không nhỏ, nhưng cô ấy đang mang thai, Lâm Thanh cũng không dám giãy ra. Anh biết vợ yêu nhà mình là người thích truy hỏi kỹ càng sự việc, anh đành phải đàng hoàng đứng lại nói.
"Vợ, anh sợ anh còn không đi, về sau em sẽ không gặp được anh nữa đâu. Anh quấy rầy chuyện tốt của lão Đại, sợ sẽ bị anh ấy rút gân lột da."
Lâm Thanh rùng mình một cái, dáng vẻ quỷ súc của lão Đại cũng chỉ có Đại Bạch mới có thể chịu được.
Lâm Thanh vừa dứt lời, trong mắt người ở chỗ này hoặc ít hoặc nhiều đều lóe lên tia sáng bát quát. Vẻ mặt Tần Hàn Vũ vẫn ôn nhuận như cũ, thế nhưng đáy mắt lóe lên tinh quang lại làm cho người ta không rét mà run.
Tốt, tốt, thật đúng là rất tốt. Bảo Bảo nhà anh còn nhỏ như vậy, Vân Hoán lại có thể hạ miệng, cũng không xem lại răng lợi của mình có tốt hay không.
Trần Triệt cũng cười, anh ta biết tiểu gia hỏa và Vân Hoán ở bên nhau, thế nhưng rõ ràng anh ta nên vui vẻ chúc phúc, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại có cảm giác buồn bực, trong mắt lóe lên từng tia mê mang. Anh đây là bị làm sao, sinh bệnh ư?
Một câu của Lâm Thanh chấn động tới ngàn cơn sóng, Trần Á Bình có chút sững sờ: "Cái gì, anh nói Vân Hoán củng* Nhất Nhất rồi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT