Không thể nói chuyện, trong cơ thể mỗi ngày giống như có vô số côn trùng đang ngọ nguậy, cắn xương đau nhức, cô bị tra tấn không còn hình dáng, muốn chết cũng chết không được. Các loại virus trộn lẫn hòa vào nhau, cuối cùng cô cũng không còn là người, mà là một loại quái vật, quái vật không biết tên.

Mà hết thảy đều do tiến sĩ Lâm tạo nên, anh ta đẩy cô ngã vào vực sâu, kéo cô xuống Địa ngục.

"Thất Thất." Tay bị lôi kéo, Tần Nhất quay đầu, là Vân Hoán.

"Tại sao anh cũng tới?" Tần Nhất nhìn Vân Hoán, vẻ mặt lạnh lùng.

Không nghĩ đến, cuối cùng cô vẫn nhịn không được quay lại. Giờ phút này Tần Nhất có chút phỉ nhổ chính mình. Rõ ràng đã nói không gặp nữa, rõ ràng đã nói coi như người xa lạ, thế nhưng sự thật lại là, lúc Vương Kháng Đinh nói Vân Hoán sẽ gặp nguy hiểm, cô liền lo lắng cho anh.

Không thể phủ nhận, mục đích cô trở về một nửa là vì tiến sĩ Lâm, một nửa khác là vì Vân Hoán.

Bởi vì biết, cho nên Tần Nhất càng không thích bản thân mình như vậy. Thế nhưng cô lại có chút mờ mịt, cô dường như không thể bỏ xuống được người trước mắt, sẽ mềm lòng với anh, sẽ bởi vì anh khổ sở mà mất đi tỉnh táo, sẽ thay đổi không còn giống chính mình.

Cô thích anh, thế nhưng buông xuống tất cả mọi chuyện trước đây, nói thì dễ nghe nhưng làm thì mới thấy khó. Tần Nhất bỗng nhiên nghĩ đến Khuynh Ca có vận mệnh giống cô, cùng yêu một người, cùng bị người mình yêu tổn thương.

Có thể nói, tổn thương Khuynh Ca phải chịu so với cô sâu hơn nhiều, nhưng từ góc độ người đứng xem, Khuynh Ca vẫn yêu Quân Mặc Ly, Quân Mặc Ly cũng yêu Khuynh Ca. Cô nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, rõ ràng yêu nhau lại không thể cùng một chỗ, cô cảm thấy bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.

Hiện tại cô ở trong mắt người khác cũng là như vậy sao? Rõ ràng hai người yêu thương nhau, nhưng lại giày vò lẫn nhau.

Tần Nhất lắc đầu, đè toàn bộ ý nghĩ trong đầu xuống, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, hiện tại quan trọng nhất là tìm được tiến sĩ Lâm.



Tiến sĩ Lâm rất giảo hoạt, lần này anh ta dám lộ liễu chẳng kiêng nể gì như thế, nhất định là đã chuẩn bị chu đáo. Trong lòng Tần Nhất hiểu rõ, lần này không nhất định có thể bắt được người, cô cũng có thể không phải là đối thủ của anh ta, nhưng huyết dịch trong người lại đang kêu gào.

Cho dù không công mà lui, cho dù được ăn cả ngã về không, cô đều muốn thử qua một lần. Tiến sĩ Lâm là tâm ma của cô, tâm ma chưa diệt trừ, cô vẫn sẽ bị nó ảnh hưởng.

Vân Hoán nắm chặt lấy tay hơi lạnh của Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa là cưng chiều cùng lo lắng say lòng người: "Anh không yên tâm, anh sẽ đi chung với em."

Ngữ khí của Vân Hoán không cho phép cô cự tuyệt, không phải anh cường thế bá đạo, mà là anh thật lòng không yên tâm để một mình cô đi tìm tiến sĩ Lâm.

Trạng thái của Tần Nhất không đúng, anh từ trước tới nay chưa từng thấy qua bộ dáng này của cô, đáng sợ có chút nguy hiểm, khiến anh không khỏi đau lòng.

Anh không biết quá khứ của Tần Nhất, hoặc là nói anh chỉ biết phần nổi bên ngoài của tảng băng mà Tần Nhất muốn cho anh biết. Nhưng anh nhạy cảm phát hiện, những việc tiểu gia hỏa từng trải qua không đơn giản như vậy, thân phận bị trao đổi với Tần Kiều Kiều chỉ là một phần, còn có những chuyện khác.

Nhưng Tần Nhất không nói, anh cũng sẽ không ép hỏi cô. Không chỉ là anh không nỡ, mà còn không có tư cách này, anh bây giờ còn đang chuộc tội.

Tần Nhất giãy tay ra khỏi tay Vân Hoán, trong thanh âm lộ ra ý lạnh. Đối với Vân Hoán, Tần Nhất ngoại trừ lạnh vẫn là lạnh: "Tùy anh."

Cho dù cô không đồng ý, người này cũng sẽ đi theo đến cùng, ý kiến của cô đâu còn quan trọng.

Mặt mày Vân Hoán ôn hòa, đi theo sau lưng Tần Nhất, nhìn khu Hương Duyên càng ngày càng gần, con ngươi Vân Hoán lạnh dần.

Tiến sĩ Lâm rốt cuộc đang có mưu đồ gì? Anh cảm thấy sự tình không hề đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play