"Có một người thần bí tới tìm cha tôi, nói là có thể giúp ông. Tôi nhớ, tôi nhớ cha tôi gọi người kia là tiến sĩ gì đó." Vương Kháng Đinh nói hết những gì mình biết, cô ta sợ, cô ta chưa muốn chết.
Trong lòng Tần Nhất run lên, một cái tên chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên bật ra: "Tiến sĩ Lâm."
Vương Kháng Đinh vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng là cái tên này, tôi nghe cha tôi gọi người kia như vậy."
Khóe miệng Tần Nhất nhếch lên nụ cười nhạt, mắt phượng sáng rực, hóa ra là ở thành Hồng Nguyệt. Nếu cô đoán không nhầm, tiến sĩ Lâm hẳn là đang tìm kiếm vật thí nghiệm, sợ là những tinh anh đến thành Hồng lần này đều là mục tiêu của anh ta.
Lưỡi đao trên tay Tần Nhất nhấn một cái xuống cổ Vương Kháng Đinh: "Vương Giang chuẩn bị mấy giờ hành động?"
Vương Kháng Đinh sợ Tần Nhất hạ đao thật, vội nói: "Ngay hôm nay, thời gian cụ thể cha không nói cho tôi biết."
Cô ta hiện tại vô cùng hối hận, sớm biết vậy cô ta sẽ không hiếu kỳ tới rừng rậm quái quỷ này. Giờ thì tốt rồi, bị người bắt giữ, điều quan trọng nhất là nơi này không có ai khác cả, cũng có nghĩa là không ai có thể cứu cô ta.
Tần Nhất hừ lạnh một tiếng, băng nhận trong tay xoẹt một cái, máu tươi vương vãi đầy đất, nương theo tiếng kêu chói tai của thiếu niên, Vương Kháng Đinh gục xuống, chết không nhắm mắt.
Có lẽ cô ta cũng không nghĩ tới, cô ta thế mà cứ như vậy chết đi, chết trên tay một người mà tới phút cuối cũng chưa từng thấy mặt.
Tần Nhất vẩy vẩy tay, sau đó nhìn về phía tiểu thiếu niên vũ mị đang nghẹn ngào gào lên một bên, băng tiễn ngưng tụ ra, trong nháy mắt xuyên thấu qua trái tim cậu ta.
Tần Nhất lạnh lùng, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Trước đó chính vì cô nhiều lần kéo dài, cho nên cuối cùng mới có thể để Tần Kiều Kiều đắc thủ một lần.
Danh sách tử của cô lần này đã bớt đi một cái tên, đời trước thiếu cô, đời này một người cũng sẽ không bỏ qua.
Tần Nhất quay đầu nhìn về phía một tiểu thiếu niên khác, Tố Nguyên, cô lạnh lùng nói: "Cậu đi đi."
Tố Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu: "Cậu không gϊếŧ tôi?"
Tiểu thiếu niên khoảng chừng mười lăm tuổi, gương mặt trắng noãn thanh tú, đúng là loại Vương Kháng Đinh thích nhất, thế nhưng Tần Nhất biết, đối phương đã hai mươi tuổi.
Tần Nhất lau sạch vết máu trên tay, mắt sắc lãnh đạm: "Tôi không gϊếŧ cậu, cậu đi đi, trong mắt của cậu có hận."
Tần Nhất nói xong quay người rời đi, bước chân thật nhanh quay về thành Hồng Nguyệt, lưu lại tiểu thiếu niên với vẻ mặt kinh ngạc.
Cô sẽ không gϊếŧ cậu ta, bởi vì đời trước, khi cô bị Vương Giang bắt đi, là thiếu niên này giúp cô mở cửa, để cô chạy thoát.
Tần Nhất đi vào thành Hồng Nguyệt, cửa thành sớm đã đóng chặt. Người tuần tra cổng thành trước đó cũng không thấy, toàn bộ thành lộ ra từng tia quỷ dị.
Tần Nhất lạnh nhạt quan sát, độ cao của tường vây cũng không phải rất cao, cô từ không gian lục ra cuộn dây thừng với móc câu, sau đó linh hoạt bò lên tường vây. Quả nhiên, bên trong tường vây cũng không có lấy một người trông coi.
Xem ra tiến sĩ Lâm đối với bọn họ là tình thế bắt buộc.
Kỳ thật cô cũng không biết tiến sĩ Lâm bắt người làm thí nghiệm gì, mấy năm đó cô vẫn luôn bị giam một mình một phòng, thế nhưng cô cảm thấy thứ đó không phải cái gì tốt.
Bữa tiệc ăn uống linh đình, bỗng nhiên có người vô lực ngã xuống. Tiếp theo giống như là bị truyền nhiễm, càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, bọn họ kinh ngạc phát hiện dị năng của mình không dùng được.
Có người tức giận nhìn người duy nhất không có chuyện gì - Vương Giang, hỏi: "Vương Giang, chuyện gì thế này?"
Đám người có chút khủng hoảng: "Đây là thuốc ức chế, chúng ta đều trúng thuốc ức chế!"
"Không có khả năng, rõ ràng tôi có thể miễn dịch với thuốc ức chế, tại sao dị năng vẫn không có?"
Người tới ai cũng không phải người ngu, làm sao có thể một chút phòng bị cũng không có. Những thứ như thuốc mê nọ kia, họ đều cố ý mang theo một chút thuốc có thể giảm bớt hoặc giải trừ công hiệu. Thế nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, thuốc gì cũng đều không hiệu quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT