Tần gia biết chân tướng, thế nhưng khi đó cô đã sớm chết rồi, chuyện của Tần Kiều Kiều bại lộ, bị Tần Hàn Vũ một đao giải quyết.

Tần Kiều Kiều và cô đều chết, Tôn Chỉ Lan phát điên, bà biến thành một người bị bệnh thần kinh. Tần Miễn một đêm già đi trông thấy, Tần Hàn Mạt không chấp nhận được sự thật này, cả ngày tinh thần hoảng hốt, sau đó hy sinh trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ. Tần Hàn Vũ không tha thứ được cho chính mình, sầu não uất ức, không gượng dậy nổi.

Cô còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy khi đó, Tôn Chỉ Lan tinh thần hoảng hốt cả ngày ngồi trước cửa ra vào, Tần Miễn già nua không còn hình dáng bồi ở bên người bà, trong miệng Tôn Chỉ Lan không ngừng gọi tên cô.

Tần Nhất bỗng nhiên ngã xuống, cơ thể mềm mại rơi vào giữa giường, từng đợt cảm giác đánh úp tới, cô không biết nó là cái gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận nó.

Tần Nhất cắn răng, bàn tay nắm thật chặt lấy ga trải giường, mồ hôi trên trán toát ra. Không biết qua bao lâu, Tần Nhất buông lỏng tay, mắt phượng thanh lãnh đột nhiên sáng lên, dị năng của cô đã khôi phục, hiệu quả của thuốc ức chế cũng đã không còn.

Ý thức khẽ động, Tần Nhất chuồn nhanh vào không gian. Cô mới vừa tiến vào, tiểu Linh Hồ và Tịch đã bổ nhào về phía cô, Tần Nhất hai tay tiếp lấy bọn chúng.

Đỗ Quyên cọ cọ tay Tần Nhất tay, trong thanh âm mềm mềm nhũn nhũn mang theo từng tia ủy khuất: "Chủ nhân, người không sao chứ, ta thật lo lắng cho người."

Tịch tuy không nói chuyện, nhưng trong con ngươi vàng óng viết đầy sự lo lắng cho Tần Nhất. Ngày đó Tần Nhất đưa chúng nó về lại không gian, lúc cả hai đang nghĩ Tần Nhất sẽ tiến vào, chợt phát hiện Tần Nhất và không gian mất đi liên lạc, chúng nó không ra được, Tần Nhất cũng không vào được.

Chúng nó lo lắng vây quanh, may là giữa chúng nó và Tần Nhất còn khế ước tinh thần. Tuy không thể nói chuyện với Tần Nhất, nhưng biết được cô vẫn an toàn, tối thiểu không nguy hiểm đến tính mạng.

Tần Nhất sờ đầu tiểu Linh Hồ và Tịch, khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt.

Mái tóc đen như hắc ngọc ánh lên sáng bóng nhè nhẹ, cần cổ thiên nga mỹ lệ tinh xảo, da thịt trắng mịn như tuyết, lại giống như ngọc dương chi tốt nhất, trên da thịt ẩn ẩn có quang trạch lưu động.



Mắt phượng sáng rực, con ngươi đen nhánh nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại hiện ra lãnh ý, băng và lửa va chạm, khiến hai tròng mắt của cô giống như lưu ly bảy màu.

Cô tuy mặc váy, nhưng cũng không làm giảm đi khí khái hào hùng và suất khí một chút nào.

"Ta không sao, hai em không cần lo lắng."

Tiểu Linh Hồ hoàn toàn nhìn đến ngây người, đôi tai nhọn run lên, bên trong mắt nhỏ màu tím tràn đầy quấn quýt đối với Tần Nhất.

Woa, tỷ tỷ thật là đẹp, so với tổ tiên Cửu Vĩ Linh Hồ của chúng nó còn muốn đẹp hơn.

Đỗ Quyên thường ngày đã là một tiểu hoa si, nay mắt nhỏ chớp chớp, lòng yêu mến đong đầy trong mắt, đến nỗi khóe miệng Tịch phải co rút, không dám nhìn thẳng. Nó giơ chân đập nhẹ lên cái đầu nhỏ của Đỗ Quyên một cái, trong mắt mang theo từng tia ghét bỏ: "Lại chảy nước miếng với chủ nhân, ngươi đủ rồi đấy."

Tiểu sắc Hồ mỗi ngày đều chảy nước miếng với chủ nhân, Hổ đại vương biểu thị nó nhìn không nổi nữa.

Đỗ Quyên ủy khuất sờ lên đầu, nó tuy là Cửu Vĩ Linh Hồ, nhưng huyết mạch không thuần túy như Diệu Thiên Bạch Hổ, cho nên nó cũng không dám trêu chọc Tịch.

Nhưng mà lúc này có Tần Nhất ở đây thì không như vậy.

Tròng mắt Đỗ Quyên hơi đảo một vòng, Tần Nhất nhìn mà buồn cười không thôi, xem ra nhóc con này đang suy nghĩ chủ ý xấu gì rồi.

Quả nhiên, tiểu Linh Hồ linh hoạt nhảy vào trong lòng cô, sau đó duỗi ra cái đầu nhỏ, giọng ồm ồm nói: "Không phải trong lúc không có ai ngươi cũng chảy nước miếng với chủ nhân sao, còn nói về sau muốn tìm chủ nhân làm nương tử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play