Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 360: Họ hạnh phúc là tốt rồi


2 năm

trướctiếp

Lâm Bạch khi đó từng cho rằng Vân Hoán không chống đỡ được, nếu không còn có Tiểu Hiên, nếu không phải tóc Tần Nhất vẫn dài ra theo thời gian, anh ta tin chắc Vân Hoán thật sự muốn đi theo Tần Nhất.

Trêи đời, thống khổ nhất là cầu mà không được, nhưng càng thống khổ hơn lại là mỗi người một nơi.

Bất tri bất giác yêu sâu đậm, thế nhưng khi bản thân chân chính hiểu rõ tâm ý, người đã rời đi, khoảng cách song phương như trời và đất, sinh và tử.

Tần Nhất không nói gì, cô rủ mí mắt xuống.

Lâm Bạch khẽ thở dài, anh biết không nên bức Tần Nhất, vốn là bọn anh có lỗi với cô. Thế nhưng anh là người đứng xem, sao lại không nhìn ra Tần Nhất cũng có tình với Vân Hoán.

Hai người yêu nhau, lại không thể cùng một chỗ, Lâm Bạch không muốn nhìn thấy hai người họ ngày sau hối hận, cũng không muốn hai người ôm nuối tiếc cả đời.

"Đúng rồi, Nhất Nhất biết không, Bình Tử hiện tại đã là chị dâu của tôi. Cô ấy bị Hồ Ly lừa về, qua ba bốn tháng nữa, con của họ sẽ chào đời. Khâu Sơ Tuyết thành đôi với Dừa Tử, Ổn Ổn hiện tại vẫn độc thân, nhưng một đám đàn ông trong căn cứ đều đang nhìn chằm chằm cô ấy."

Lâm Bạch đổi chủ đề.

Tần Nhất nghe được tin mấy người Trần Á Bình hạnh phúc như vậy, đường cong khóe miệng hơi giương lên. Vậy sao, hóa ra cô không có mặt ở đây năm năm, tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc của chính mình.

Thiếu nữ thanh lệ mở miệng ra là "bà mày" cũng đã sắp làm mẹ, thiếu nữ thanh tú trầm ổn cũng tìm được một nửa khác của mình, các cô hạnh phúc, vậy là tốt rồi.

Lâm Bạch híp híp mắt, đôi mắt hồ ly lóe lên một tia tinh quang: "Họ đều rất nhớ cậu, Nhất Nhất, cậu có muốn gặp các cô ấy không?"

Tần Nhất nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Lâm Bạch, ánh mắt lạnh lùng, không đáp lời.

Lâm Bạch mới là người ẩn núp sâu nhất, nếu không phải cô còn giữ lý trí, nói không chừng đã bị người này dao động, cùng đi căn cứ Đế Đô với họ.



Người, cô sẽ gặp, nhưng không có nghĩa là nhất định phải đi căn cứ Đế Đô. Cho dù muốn đi, cũng không nhất định phải đi cùng hai người Lâm Bạch.

Cùng lúc đó, trước một ngôi biệt thự trong thành Hồng Nguyệt, Mộc Hiên Nhiên phủi phủi bụi đất trêи quần áo có chút rách của mình. Mẹ nó, rốt cuộc bán thú nhân ở đâu ra mà nhiều như vậy, thật đúng là buồn nôn chết cậu, cũng không biết tiểu gia hỏa kia có trốn thoát thành công không.

Mộc Hiên Nhiên lắc lắc đầu, sau đó đi vào biệt thự, người đàn ông to con mặc quần áo đen tiến lên nghênh đón, cung kính khom lưng: "Tiểu thiếu gia, rốt cuộc cậu đã trở về, cậu làm sao thế này?"

Mộc Hiên Nhiên không để ý khoát khoát tay, nhìn lên tầng, sau đó hỏi: "A Sâm, anh trai tôi đâu, vẫn chưa về à?"

A Sâm nhàn nhạt nói: "Vâng, Đại thiếu gia vẫn chưa về."

Mộc Hiên Nhiên tháo mặt nạ ra, sờ cái cằm trắng nõn, đôi mắt phượng xa xôi: "Thế à, vậy tôi về phòng tắm rửa trước, cơm chín thì gọi tôi."

A Sâm khom lưng cung kính: "Vâng, Tiểu thiếu gia."

Chờ Mộc Hiên Nhiên lên lầu, A Sâm chậm rãi trở về phòng mình, thuận tay đè xuống một cái nút, cửa mật thất từ từ mở ra. Anh ta nhìn quanh chốc lát, thấy không có người mới nhanh chóng tiến vào.

Bên trong là phòng thí nghiệm cỡ nhỏ, có một người đàn ông nho nhã mặc áo khoác dài màu trắng đang không ngừng điều phối chất lỏng, bên trong khoang chứa thủy tinh to lớn là một bán thú nhân đầu người đuôi rắn.

A Sâm đi tới, thấp giọng nói: "Tiến sĩ, người kia chạy mất rồi."

Tiến sĩ Lâm đẩy gọng kính màu vàng kim của mình, động tác trong tay dừng lại, giọng nói lộ ra từng tia ý lạnh: "A, chạy thế nào?"

Trán A Sâm toát ra mồ hôi lạnh, không dám giấu diếm, nói lại toàn bộ sự việc cho tiến sĩ Lâm nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp