Trong lòng Tần Nhất đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực, giờ phút này cô còn không phát hiện ra Vân Hoán khác thường thì cô cũng quá phế rồi.

Vân Hoán căn bản không nghe vào tai lời cô nói, hoặc là nói tận lực né tránh những lời kia của cô.

Tần Nhất hơi nhúc nhích cơ thể, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn: "Tôi đói."

Hai con ngươi đen nhánh của Vân Hoán lấp lánh, thơm một cái lên má cô, từ bên cạnh lấy ra một bộ quần áo, ôn nhu nói: "Thất Thất đói rồi à, anh dẫn em đi ăn món ngon."

Nói xong, anh bắt đầu thay quần áo cho Tần Nhất. Tần Nhất hờ hững, cũng không nói cái gì mà không cho anh đụng người cô. Cô xem như đã nhìn ra, người này bây giờ hoàn toàn coi nhẹ lời cô nói.

Thôi, cứ xem như bị một con heo nhìn đi.

Vân Hoán lấy ra một chiếc váy dài màu lam nhạt, Tần Nhất mặc vào rất vừa vặn. Nói thật, quần áo của Tần Nhất trêи cơ bản không phải màu trắng thì chính là màu đen. Màu sắc tươi mát như thế này là lần đầu tiên cô mặc, nhưng trông cũng rất thích hợp với cô.

Tươi mát thanh nhã, chất liệu vải mặc lên rất dễ chịu.

Vân Hoán thay xong quần áo cho Tần Nhất, lại dán sát tới tặng cô một cái hôn lên má, khen ngợi nói: "Thất Thất thật giỏi."

Tần Nhất mím môi không đáp, nhưng tiểu Nhất Nhất trong lòng lại nhịn không được cho Vân Hoán một bàn tay. Cái giọng điệu dỗ dành trẻ con này là như thế nào, hả?

Mắt cá chân bị người nọ nắm lấy, Tần Nhất nhìn sang, chỉ thấy Vân Hoán đeo thứ gì đó lên mắt cá chân của cô, xúc cảm hơi lành lạnh, rất dễ chịu.

Nhìn kỹ, là một cái lắc chân màu bạc, mỗi một móc xích đều được làm vô cùng tinh tế. Cô nhìn không ra nó làm bằng nguyên liệu gì, phía trêи được gắn thêm bảy giọt nước nho nhỏ, hiện ra màu băng lam mộng ảo, cũng không biết là đá quý hay là thạch anh, rất xinh đẹp.



Tần Nhất không tự chủ giật giật chân, giọt nước nho nhỏ nhẹ nhàng lay động, vô cùng đẹp mắt. Vân Hoán cúi xuống, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh của Tần Nhất.

Cảm giác man mát làm cho Tần Nhất khẽ giật mình sững sờ, những cảm tình không đè ép được trong lòng dường như lại muốn xông ra, giống như dã thú liều mạng gào thét, muốn thoát ra khỏi lồng giam.

"Nhìn rất đẹp." Trong mắt Vân Hoán mang theo ý cười, giống như kim cương bể nát, chiếu sáng rạng rỡ.

Anh không đi giày cho Tần Nhất, trực tiếp ôm cô lên, cách ôm như đang bế em bé, nhẹ nhàng ấn đầu Tần Nhất ngả lên vai mình. Vân Hoán dịu dàng nói nhỏ: "Ngoan, anh dẫn em đi ăn cơm."

Tần Nhất im lặng không lên tiếng, để mặc Vân Hoán ôm cô. Cô biết, cho dù mình có nói cái gì đi nữa thì người này đều nghe không vào.

Trong phòng khách, Lâm Bạch ưu nhã ngồi cạnh bàn ăn, khóe miệng của anh ta cong lên, trong mắt hồ ly chứa ý cười, liếc mắt cũng biết tâm tình hiện giờ của anh ta rất tốt.

Trêи bàn, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra bốn phía, lúc Vân Hoán ôm Tần Nhất đi ra, Lâm Bạch tiến lên nghênh đón: "Lão Đại."

Vân Hoán nhẹ gật đầu, sau đó ôm Tần Nhất ngồi xuống cạnh bàn ăn. Lâm Bạch đối diện với đôi mắt phượng lạnh nhạt của Tần Nhất, mặt mày vẫn tỏ ra ôn nhuận: "Nhất Nhất, đã lâu không gặp."

Tần Nhất không trả lời, nói thật, cô vẫn chưa biết nên đối mặt với đám người Lâm Bạch bọn họ thế nào. Không hận, không có khả năng. Khi đó cũng có một phần nguyên nhân là do bọn họ.

Thế nhưng hận sao, không, cô không hận. Cô biết đám người Lâm Bạch bị Sở Sở khống chế mới tổn thương cô, ngay cả người đàn ông giờ phút này đang ôm cô cũng vậy.

Là cô không đủ mạnh, là cô quá yếu ớt, cho nên mới bị Sở Sở thừa lúc vắng mà vào.

Trọng sinh mà đến, cô luôn nói phải thay đổi bản thân, sẽ không lại trở thành Tần Nhất vô năng giống đời trước bị người ta tùy ý bài bố. Thế nhưng trêи thực tế, cô vẫn là Tần Nhất trước kia, bên trong thực chất rất hèn yếu, không có tự tin. Cho nên dù biết rõ đám người Lâm Bạch cũng không hoàn toàn tín nhiệm mình, thế nhưng cô vì một chút ấm áp, không ở thời khắc tốt nhất rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play