Tần Nhất không muốn dây dưa quá nhiều với vị công chúa này, cô trực tiếp làm mặt lạnh, không chút khách khí nói: "Xin tránh đường, chúng ta muốn đi qua."
Nam Đinh Hương thấy Tần Nhất dùng lời nói lạnh nhạt nói chuyện với mình, không cam lòng, mở miệng đang chuẩn bị nói gì, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ tà hỏa dâng lên, nàng ta cảm thấy người mình nóng quá, rất muốn cởi quần áo.
Nam Đinh Hương nghĩ như vậy, tay cũng đã làm theo. Vẻ mặt Hắc Ưng kinh ngạc nhìn Hương Hương công chúa thuần khiết trong suy nghĩ của hắn ánh mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cởi y phục trêи người.
Thói hư tật xấu của nam nhân lộ rõ, Hắc Ưng biết hắn phải tiến lên ngăn cản Công chúa, nhưng con mắt làm thế nào cũng không thể dời khỏi người Công chúa, chân cũng bất động.
Phượng Khuynh Ca nhìn cảnh này có chút nhàm chán, lôi kéo tay Tần Nhất rời đi. Lúc đi vẫn còn không quên châm chọc Công chúa hoa si nào đó: "Ai ya, đúng thật là trời đất rộng lớn, loại người nào cũng có. Ở trước mặt mọi người mà đói khát khó nhịn, làm ra hành động bất nhã như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy."
Đi ra rừng rậm, Tần Nhất thả vật nhỏ trong ngực xuống, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi đi đi."
Tiểu Linh Hồ một thân linh khí, xem ra cũng không phải là Linh Hồ bình thường.
Tiểu Linh Hồ Đỗ Quyên có chút không nỡ cọ cọ tay Tần Nhất, "ô ô" kêu to, nó không muốn tách ra với ca ca xinh đẹp. Tuy mới gặp mặt một lần, thế nhưng nó rất không nỡ.
Phượng Khuynh Ca nhíu mày: "Tiểu Nhất Nhất, xem ra tiểu Linh Hồ coi trọng ngươi, không bằng ngươi thu nó đi."
Đỗ Quyên nghe xong, con ngươi màu tím trong suốt sáng lấp lánh, tai nhọn nho nhỏ trêи đầu run lên, giống như làm ra quyết định gì đó, nó lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, cắn một cái lên tay Tần Nhất.
Tần Nhất sững sờ, trong đầu lập tức vang lên giọng nói non nớt của trẻ con: "Ca ca xinh đẹp, tên ta là Đỗ Quyên, ngươi phải nhớ kỹ đấy."
Phượng Khuynh Ca vỗ vỗ vai Tần Nhất, mắt phượng mỉm cười: "Tiểu Nhất Nhất, chúc mừng ngươi, đây chính là Hoàng giả Cửu Vĩ Hồ trong Linh Hồ, vật nhỏ này tư chất không tệ."
Tần Nhất đánh rớt tay Phượng Khuynh Ca: "Ngươi cố ý, ngươi cũng biết ta không thuộc về thế giới này, ta phải trở về."
Phượng Khuynh Ca sững sờ, cô ngược lại đã quên chuyện này, hoặc là nói trong tiềm thức của cô, cô hi vọng Tần Nhất lưu lại. Cũng không biết lão đầu kia có biện pháp gì có thể để cho tiểu Nhất Nhất vĩnh viễn lưu lại nơi này hay không...
Phượng Khuynh Ca sờ mũi: "Ta quên, nhưng đến lúc đó ngươi có thể mang nó theo, nó đã đồng ý khế ước với ngươi, đương nhiên sẽ đồng ý đi cùng ngươi. Sau khi nó khế ước với ngươi có thể ở tại bên trong không gian."
Tần Nhất bất đắc dĩ, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Cô và tiểu Linh Hồ ký kết chính là khế ước sinh tử, không cách nào giải khai.
Đưa tay ôm tiểu Linh Hồ trở lại trong ngực, Tần Nhất sờ lên cái đầu nhỏ của nó: "Ngươi đã lựa chọn ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi."
"Chi chi chi." Tiểu Linh Hồ hạnh phúc híp híp mắt, làm ổ trong ngực Tần Nhất ngủ một giấc thật say. Nó còn quá nhỏ, ký khế ước đã khiến nó tiêu hao quá nhiều linh lực của bản thân.
Ra khỏi rừng rậm, người cũng dần dần nhiều hơn. Nơi này là thành Lan Nguyệt, một thành thị khá phồn hoa, không ít lính đánh thuê tới đây làm nhiệm vụ, cũng có không ít con cháu đệ tử thế gia giống như Nam Đinh Hương đến đây thí luyện.
Dung mạo của Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca bất phàm, một bạch y công tử thanh lãnh cao quý, một hồng y thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát, thả vào trong đám đông vẫn rất chói mắt, hai người còn đi chung một chỗ, tự nhiên sẽ thành tiêu điểm cho mọi người liếc nhìn.
Phượng Khuynh Ca không cảm thấy kinh ngạc đối với ánh mắt nóng rực của người xung quanh, danh hiệu Hoa Đào công tử của cô cũng không phải chỉ là hư danh, nhưng hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một cái khách điếm.
Cô cũng không biết mình "chết" đã bao lâu, tuy y phục sạch sẽ, nhưng người có bệnh thích sạch sẽ như cô vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn đi tắm thả lỏng cơ thể.
Tần Nhất cũng như thế, cho nên hai người không hề dừng lại, đi thẳng đến khách điếm lớn nhất thành Lan Nguyệt, khách điếm Thanh Vân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT