Mắt phượng trong trẻo lạnh lùng, không còn sáng rực rạng rời như trước đó. Tần Nhất đã trở về với trạng thái khi cô vừa mới sống lại, lạnh lùng vô tình. Nhưng chung quy cũng đã trưởng thành hơn khi đó một chút, lệ khí và huyết tinh trêи người đều được ẩn giấu rất hoàn mỹ.
"Đúng vậy, thật thảm. Nhưng dường như ngươi còn thảm hơn ta một chút, ngươi yêu hắn, đúng không?" Tần Nhất nhìn thấy rất rõ ràng, khi Phượng Khuynh Ca nhắc tới đại ca của cô ấy, trong mắt ẩn ẩn bi thương và cô đơn, giữa họ không đơn giản chỉ là tình huynh muội.
Khóe miệng nhếch lên của Phượng Khuynh Ca cứng đờ, lập tức thu lại nụ cười: "Cái này cũng bị ngươi nhìn ra à? Đúng vậy, tiểu gia yêu thảm hắn rồi. Hắn không phải là đại ca ruột của ta, ta là được cha mẹ hắn nhận nuôi. Ta yêu hắn, thế nhưng hắn lại vì tên giả mạo kia mà không chút do dự cho ta một kϊƈɦ trí mạng."
Ở trước mắt thiếu niên, không, phải gọi là thiếu nữ mới đúng. Tuy trong mắt cô ấy còn hàm chứa ý cười, nhưng vô cớ lại khiến cho chóp mũi người ta chua xót. Cô đơn và bi thương đầy người không phải chỉ cần bày ra nụ cười trêи môi là có thể che đậy được.
Tần Nhất đột nhiên nhớ cảnh Vân Hoán cho cô một đao, tay không tự chủ sờ lên phần bụng. Cô còn nhớ rõ cảm giác đau nhức ngay lúc đó, dường như không chỉ thân xác đau, mà còn có cả trái tim trong lồng ngực, nhưng bây giờ cô lại không có bất kỳ cảm giác gì.
Nhớ tới Vân Hoán, trong lòng không nổi lên được một tia gợn sóng, giống như người kia chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của cô.
Bên trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất hiện lên tia mê mang, cô như này là bị làm nào? Giống như...đã bị đánh mất tất cả tình cảm.
Phượng Khuynh Ca lắc lắc đầu, muốn ném đi những chuyện lung ta lung tung trong đầu. Vừa định nói chuyện với Tần Nhất, lại thấy bộ dáng của đối phương rõ ràng cũng bị chữ tình vây khốn, thần bí cười hề hề: "Nha, tiểu Nhất Nhất đang nghĩ tới ai vậy, có phải là nhớ tình nhân rồi không? Đến, kể cho tiểu gia nghe thử, tình nhân của người là ai."
Tần Nhất thu hồi ánh mắt mê mang, thản nhiên liếc nhìn Phượng Khuynh Ca một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Phượng Khuynh Ca nhổ cọng cỏ đang ngậm bên môi ra, liếc mắt khinh bỉ Tần Nhất: "Tiểu Nhất Nhất muốn lừa gạt ta? Bộ dáng mất hồn mất vía vừa rồi của ngươi rõ ràng là đã động tâm."
Mắt phượng hơi nhướn lên, cô yêu Vân Hoán sao? Tần Nhất không biết, hiện tại toàn bộ tình cảm của cô dường như bị thiếu sót, cô căn bản nghĩ không ra cảm giác của mình đối với Vân Hoán là gì. Song, cho dù yêu thì đã sao, một đao kia đã hoàn toàn chặt đứt tất cả mọi thứ giữa hai người họ.
Tay Tần Nhất lại không tự chủ đặt lên phần bụng.
Phượng Khuynh Ca nằm trêи thảm cỏ, mắt phượng nhìn mây trêи bầu trời lững lờ trôi: "Ài, ngươi nói xem chúng ta phải ngây người ở chỗ chết tiệt này bao lâu? Ngay cả bản thân mình còn sống hay đã chết, là người hay quỷ cũng không biết, thật là muốn ra ngoài. Tiểu Nhất Nhất, nếu như có thể ra ngoài, tiểu gia ta thật muốn nhìn một chút thế giới tận thế trong miệng ngươi là như thế nào. Không nghĩ tới tiểu gia ta mới "chết" không bao lâu, tận thế vậy mà đã buông xuống, thật muốn nhìn thấy Zombie trong phim quá đi."
Tần Nhất cũng đầy hứng thú nói: "Vậy sao, ta đối với đại lục Tinh Thần trong miệng ngươi cũng cảm thấy rất hứng thú."
Có rất những thứ chỉ có ở bên trong thế giới huyền huyễn mới có, cô cũng muốn đi trải nghiệm thế giới mới một chút. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là nghĩ như vậy, tất cả chuyện cẩu huyết trong truyện hình như các cô đều đã gặp phải.
Tận thế, huyền huyễn, trọng sinh, xuyên không, ly miêu tráo Thái tử, cuối cùng là bị người thân giết chết. Quả nhiên là đủ cẩu huyết, thế nhưng không hiểu sao cô lại muốn cười. Cười vì vận mệnh thích trêu ngươi sao?
"Hì hì, hai tiểu oa nhi các ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca đang nghĩ cách làm sao để ra ngoài, thanh âm già nua mang theo chút hèn mọn chợt vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT