Đây chính là thân thế thật sự của cô ư? Tần Nhất không biết tại sao mình lại mơ thấy thân thế của mình... Không đúng, không thể nói là mơ, cô hiện tại càng giống như là đứng trêи góc độ của người thứ ba mà quan sát mọi chuyện.

Hình ảnh trước mắt bỗng nhiên lóe lên, Tần Nhất giống như bị kéo ra ngoài. Sau đó hai căn nhà xuất hiện trước mắt cô, một bên là biệt thự xa hoa, một bên là căn nhà thuê chung nho nhỏ.

Hai cô gái, một người từ nhỏ được xem như châu báu, hưởng hết mọi sủng ái, sinh hoạt giống công chúa. Còn một người khác thì bị coi như chó mà đối đãi, bị xích lại, bị ngược đánh, không có một chút ánh nắng.

Hai đoạn cuộc sống khác nhau hiện ra trước mặt Tần Nhất, đối lập làm người xem chua xót. Thế nhưng Tần Nhất không có bất kỳ cảm giác gì, có thể nói trong lòng không nổi lên được bất kỳ gợn sóng nào.

Rõ ràng thời điểm vừa mới biết được chân tướng, cô thiếu chút nữa là hỏng mất, nhưng bây giờ lại có thể bình tĩnh đối diện. Loại cảm giác này không phải là kết quả do bản thân cô điều tiết được cảm xúc, càng giống như là bị cưỡng chế đè ép xuống.

Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, cô gái nhỏ được mang đến biệt thự, sau đó bị đám người xung quanh bài xích, tiếp theo là một đời ngu xuẩn mà bi thảm.

Đây là kiếp trước của cô, Tần Nhất xem đến đây mới biết được, hóa ra đời trước Tần gia không hề giao cô cho bác sĩ Lâm, tất cả đều là Tần Kiều Kiều tự biên tự diễn.

Nhiều năm qua, sự cố gắng nỗ lực của cô không phải không có hồi báo. Người Tần gia chậm rãi tiếp nhận cô, chỉ là mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Tần Kiều Kiều sẽ luôn ở sau lưng cáo trạng nói xấu cô, sau đó tất cả lại trở về điểm xuất phát.

Tần Nhất lạnh nhạt xem hết cuộc đời mình, một đời đáng thương lại ngu xuẩn.

Trời đất đột nhiên lại ảm đạm tối tắm, rồi bỗng nhiên sáng lại, mặt đất là thảm cỏ xanh mướt, trăm hoa đua nở.

Tần Nhất có chút không hiểu sự chuyển ngoặt này, đột nhiên một thanh âm dễ nghe vang lên: "Ơ ȶɦασ, chơi tiểu gia ta à! Con bà nó, đây là chỗ nào hả?"

Đôi mày thanh tú của Tần Nhất nhăn lại: "Là ai?" Nơi này tại sao có thể có người, đây rốt cuộc là hiện thực hay là mộng cảnh?



Tần Nhất còn chưa kịp nói chuyện, một thân ảnh đỏ rực nhào đến chỗ cô, Tần Nhất trong nháy mắt bị người ôm vào ngực, mùi cỏ xanh nhàn nhạt đánh tới.

Tần Nhất ngẩng đầu, đụng vào chính là một đôi mắt phượng đen nhánh, giống như bên trong tụ tập đầy linh khí. Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực lên, người trước mắt này tràn đầy giảo hoạt và linh khí.

Người tới có một khuôn mặt hoàn mỹ, cánh môi no đủ màu hồng đào nhàn nhạt, hai hàng lông mày liễu thanh tú, mắt phượng cong cong mang theo ý cười. Hai người mà so sánh thì hoàn toàn khác biệt về loại hình. Tần Nhất thanh lãnh giống như mạch thượng công tử, người tới lại tà mị giống như thiếu gia thế gia ăn chơi xấu xa, nhưng phá lệ vô cùng thu hút người.

Hấp dẫn người ta nhất vẫn là ấn ký màu lam trêи trán đối phương, Tần Nhất nhìn kỹ một chút, giống như là một con Phượng Hoàng đang giương cánh.

"Này, mỹ nhân." Khóe miệng người tới cong lên nụ cười xấu xa.

Tần Nhất đẩy người ra, lúc này cô mới phát hiện quần áo mặc trêи người đối phương là đồ cổ trang, một bộ trường bào đỏ rực, góc áo thêu hoa Bỉ Ngạn Hoa.

Phượng Khuynh Ca bị đẩy ra cũng không làm khó, ngược lại vươn ra móng vuốt sờ mặt Tần Nhất một cái, trong mắt mang theo ý cười xấu xa: "Mỹ nhân thật đúng là vô tình."

Tần Nhất mặt lạnh: "Ngươi là ai?"

Phượng Khuynh Ca nhún vai: "Ta gọi Phượng Khuynh Ca, còn về phần nơi này là nơi nào, tiểu gia không biết cũng không giải thích được."

"Nhưng mà..." Phượng Khuynh Ca bu lại, lông mi thật dài xẹt qua gương mặt Tần Nhất, có chút ngứa. Ngón tay thon dài trắng nõn điểm nhẹ lên trán Tần Nhất: "Ngươi chính là chủ nhân của Băng Phượng sao?"

Tần Nhất có chút không rõ: "Hả?"

Lần này đến phiên Phượng Khuynh Ca kinh ngạc, vươn tay ngưng tụ ra thủy kính: "Ngươi nhìn, trêи trán của ngươi có ấn ký của Phượng Hoàng nhất tộc, đây là thứ sau khi Phượng Hoàng nhận chủ mới có."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play