Tôn Chỉ Lan vội vàng lấy tờ giấy ra, Tần Kiều Kiều đi tới giật lấy, nhét vào trong tay Tần Nhất.Lòng Tôn Chỉ Lan tràn đầy chờ mong, lại không biết hành động này đã đè nát cọng rơm hy vọng cuối cùng của Tần Nhất."Bảo Bảo, mẹ là mẹ của con, con về nhà cùng với mẹ được không, mẹ sẽ xử lý vết thương cho con." Mắt Tôn Chỉ Lan rưng rưng, hôm nay nước mắt của bà chảy không hề đứt đoạn.Đương nhiên bà thấy được Tần Nhất bị thương, vết thương chói mắt như thế cơ mà, nhưng bà cũng không dám tiến lại gần cô.Tần Nhất nhìn nội dung cuối cùng trêи trang giấy, phần phía trêи đối với cô mà nói tất cả đều là nói nhảm.

Nhưng khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc ở dòng cuối cùng, tất cả quật cường trước đó của Tần Nhất đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, giọt nước mắt óng ánh từ khóe mắt trượt xuống.Hai tay Tần Nhất buông lỏng, tờ giấy màu trắng như con bươm bướm theo gió bay đi.Nhất Nhất, bà ngoại có lỗi với con.

Vì Kiều Kiều, bà ngoại đã lừa gạt, đã lợi dụng con, mong con đừng trách bà ngoại.Trái tim Tần Nhất như bị đâm thủng trăm ngàn lỗ.

Hóa ra, hóa ra tất cả đều là giả, thứ cô đạt được đều là giả, cái gì mà ấm áp, cái gì mà ánh nắng, đều là gạt người!Dây cung cuối cùng trong đầu Tần Nhất triệt để đứt rời, cô có thể thấy rõ thế giới bên trong cô đang ầm ầm sụp đổ.

Ánh sáng mặt trời ấm áp biến mất, cho nên tất cả mọi thứ đều sụp đổ.

Thế giới tốt đẹp cô tạo dựng lên, trong nháy mắt liền biến mất.Bên trong thế giới là bóng tối bủa vây, chỉ có một mình cô.

Cô nghĩ muốn ngăn cản, thế nhưng hai tay hai chân giống như bị cố định, không thể làm được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn...Đột nhiên trời lại sáng, bầu trời rơi xuống những bông tuyết, cánh cửa trước mặt quen thuộc, Tần Nhất cúi đầu nhìn, cô phát hiện cơ thể mình như bị co lại, tay nhỏ chân nhỏ, bên trêи xuất hiện đầy vết thương.

Trêи người mặc một chiếc áo len mỏng đơn bạc, tay chân bị trói, Tần Nhất run lẩy bẩy vì lạnh.Khung cảnh vô cùng quen thuộc, đây là mấy năm khi còn bé cô bị mẹ của mình coi như chó cái mà xích lại.

Ánh mắt Tần Nhất có chút hoảng hốt, sao cô lại trở về đây? Là mơ sao, hay là...cô lại sống lại?Bông tuyết còn đang rơi, bay vào trong cổ Tần Nhất, khiến cô nhịn không được rụt rụt cổ, tay nhỏ bị lạnh cóng đến đỏ bừng, trêи chân còn không mang giày, bên trêи chân nhỏ mọc đầy nước mủ, sưng đỏ như cái bánh bao.Bụng nhỏ ọc ọc kêu lên, nhưng mẹ cô còn đang uống rượu trong phòng.

Đang nghĩ ngợi, Vương Tán Đình lung la lung lay đi tới.

Bà vẫn xinh đẹp như cũ, say rượu ợ một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Nhất trước mặt.Bỗng nhiên, bà từ góc tường cầm lấy một cây gậy, sau đó dùng sức đánh xuống thân hình nhỏ như tiểu Đậu Nga của Tần Nhất.

Cây gậy thô to đánh vào người rất đau, thế nhưng Tần Nhất không rêи một tiếng, đôi mắt phượng xinh đẹp đầy quật cường nhìn Vương Tán Đình, nhưng càng như vậy lại càng đưa tới những cái đánh tàn nhẫn hơn.Tần Nhất cảm giác toàn thân mình đều đau nhức, giống như sắp chết, trêи thực tế, cô ước gì mình có thể chết đi, cứ như vậy chết đi cũng không có gì không tốt.Thế nhưng cuối cùng cô lại không có chết, mà rơi vào một cái ôm ấm ấp, giống như ánh nắng ban mai, khiến cô nhịn không được cảm thấy quyến luyến."Bé ngoan, đừng sợ." Tần Nhất ngẩng đầu, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn xem người có giọng nói ấm áp như thế là ai.

Đợi khi thấy rõ gương mặt quen thuộc kia, ánh mắt từ ái ấm áp kia, rốt cuộc Tần Nhất nhịn không được nghẹn ngào khóc oà.Bà ngoại, con đau quá, con cảm thấy toàn thân mình trêи dưới đều đau, thế nhưng tại sao đau nhất lại là trái tim cơ chứ?Tần Nhất muốn sờ lên gương mặt của bà ngoại, thế nhưng cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi.

Trời vừa chập tối, không thấy Vương Tán Đình đâu nữa, bà ngoại cũng không thấy.Tần Nhất hoảng hốt vội đứng dậy, cô không muốn đơn độc một mình, cô không muốn, cô không phải đứa bé không ai cần, cô không phải không có người yêu thương, cô có!Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở bất lực đến tê tâm liệt phế của một đứa bé..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play