Sở Sở xoa xoa cần cổ, hét lên một tiếng: "Mày đi chết đi, chết đi."Tay cô ta ngưng tụ ra nọc độc ném về phía Trần Á Bình, Vân Hoán lạnh lùng tung một cước đạp bay cô ta, trêи hai đầu lông mày như họa là lệ khí kinh người: "Muốn chết, tôi thành toàn cho cô."Sở Sở thét chói tai, vội vàng bò dậy trốn ra sau lưng Sở Mặc Hòa, trong miệng không ngừng nói: "Sở Hòa, Sở Hòa, em mau cứu chị, mau cứu chị."Gương mặt trẻ con đáng yêu của Sở Mặc Hòa u ám, anh không hề động, bên trong đôi mắt tràn đầy sự thất vọng.

Vì cái gì, tại sao chị gái anh ta lại biến thành bộ dạng này? Sở Mặc Hòa thực sự không dám tin người gào thét như bà điên trước mặt là chị gái anh ta.Sở Sở thấy Sở Mặc Hòa bất động, lửa giận trong lòng lập tức xông lên, cô ta tức giận nhìn Sở Mặc Hòa: "Đúng là uổng công chị đối xử tốt với em, em là Bạch Nhãn Lang, từ bé đến lớn chị luôn quan tâm chăm sóc em, vậy mà bây giờ một câu em cũng không nói giúp chị, em có còn là đứa em trai ngoan của chị hay không hả?"Trần Á Bình cười lạnh, một câu nhấc lên sóng biển động trời: "Anh ta vốn không phải là em trai của cô, không phải cô đã biết từ lâu rồi sao, Sở Sở? Năm cô tám tuổi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ cô dẫn cô tới bệnh viện, sau đó thì phát hiện cô căn bản không phải con gái ruột của bà, bà cũng không nói gì, vẫn coi cô như con gái ruột của mình.

Thế nhưng năm cô chín tuổi, trong lúc vô tình đã biết được bí mật này.

Hừ, sao cô có thể làm được việc nhẫn tâm như thế, lấy độc dược mạn tính hại chết mẹ mình.

Sở Sở, cô đúng là độc ác."Vẻ mặt Sở Mặc Hòa chấn kinh, làm sao có thể, Sở Sở làm sao có thể không phải chị gái ruột của anh ta? Nhưng Trần Á Bình là một người xa lạ, vậy mà cô ấy lại có thể nói ra chuẩn xác chuyện Sở Sở đã từng ngoài ý muốn phải nằm viện.

Còn có mẹ anh ta, quả thật bà đã qua đời năm Sở Sở mười tuổi."Cô nói bậy, cô nói bậy." Bên trong đôi mắt xếch của Sở Sở hiện lên tia hoảng loạn, vừa nhín chính là chột dạ.Đám người Lâm Thanh Vân Hoán không ngờ tới còn có chuyện này, năm đó cô ta cũng chỉ mới chín tuổi thôi đó.Lâm Thanh bỗng nhiên rùng mình một cái, anh phát hiện mình chưa từng nhìn rõ Sở Sở.

Nếu không phải tận thế đến, nếu không Tần Nhất gia nhập, nói không chừng những chuyện này bọn họ mãi mãi cũng sẽ không biết, cũng sẽ không nhìn rõ bản tính thật của Sở Sở.Đầu Sở Mặc Hòa trống rỗng, lồng ngực vô cùng đau đớn, bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình lăn lộn dưới đất.

Đỗ Nguyên kịp thời đánh cho anh ta bất tỉnh, bằng không bọn họ sợ Sở Mặc Hòa sẽ không chịu đựng nổi."Tôi nói bậy?" Đôi mắt Trần Á Bình ngoan lệ: "Hừ, cô dám nói những chuyện này không phải sự thật sao? Cô vì muốn trèo lên Vân gia, mới mấy tuổi đầu đã liên hợp với đám người Vân Diệu bắt cóc Vân Hiên.

Để tôi nghĩ một chút xem cô sắm vai nhân vật gì trong đó, người chị gái tốt giả nhân giả nghĩa.

Nếu không phải cô lừa gạt Vân Hiên ra ngoài, mấy người Vân Diệu cũng sẽ không đắc thủ.""Còn muốn tôi nói không, nói hôm nay cô đối xử như thế nào với Tần Nhất.

Lén đổi tờ giấy trong túi gấm, biết được bí mật Tần Nhất mới thật sự là Đại tiểu thư Tần gia, nhưng lại cùng Tần Kiều Kiều liên hiệp với nhau nhằm vào Tần Nhất.

Hôm nay nhìn thấy Tần Nhất trở về, cô dùng dị năng tinh thần khống chế Vân Hoán và đám người Lâm Bạch, khiến bọn họ làm tổn thương Tần Nhất."Nói đến đây, Trần Á Bình quay sang nhìn người thanh niên người đầy lệ khí: "Anh biết không, cô ta khiến anh tự tay mình làm Tần Nhất bị thương, nơi này..." Trần Á Bình chỉ chỉ bụng của mình: "Bị anh đâm một đao, có lẽ về sau...cậu ấy sẽ không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào."Con ngươi Vân Hoán bỗng nhiên co rụt lại, anh không thể tin nhìn hai tay mình, là anh làm cô bị thương sao?"Thất Thất, ở đâu?" Giọng Vân Hoán khàn khàn, gần như không phát ra được âm thanh.

Anh tin, lúc tiểu gia hỏa rời đi, có bao nhiêu tuyệt vọng cùng quyết tuyệt..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play