Căn cứ thành phố Z, Tần gia.Khuôn mặt Tần Kiều Kiều bình tĩnh nhìn tờ giấy trong tay, từ đầu đến cuối không thể tin được đây là sự thật, thế nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy.Thứ này tuyệt đối không thể lưu lại, đúng, chỉ cần không có thứ này, tất cả moih thứ đều sẽ được giữ nguyên dạng.Tần Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là đốt nó đi, đốt thành tro bụi, ai cũng không thể biết.Cô ta tìm bật lửa khắp phòng, giọng nói của Tần Hàn Mạt đột ngột truyền vào: "Kiều Kiều, ra ăn cơm thôi, cha đã gọi em mấy lần rồi, em còn ở bên trong làm gì vậy?"Tần Kiều Kiều hoảng hốt, vội vàng nhét tờ giấy vào trong chăn, sau đó sửa sang lại quần áo, mở cửa đi ra ngoài.

Cô ta chu miệng, nhìn Tần Hàn Mạt cười nhạt."Anh hai, không phải người ta ra rồi sao."Tần Hàn Mạt cưng chiều xoa xoa đầu Tần Kiều Kiều: "Mau xuống đi, hôm nay có món sườn kho em thích nhất, cha đang đợi chúng ta đấy."Tần Kiều Kiều nghe có thịt, mắt lập tức sáng lên, kéo tay Tần Hàn Mạt đi xuống phòng khách.

Trêи bàn cơm, Tần Miễn đã xới cơm xong, đang chờ con trai con gái nhỏ của ông.Lúc trước nhà bọn họ bị người ta nhằm vào gắt gao, cũng may hiện tại đã được giải quyết, lần này khó có được chút thức ăn mặn, có thể cho bọn trẻ tẩm bổ một chút.Tần Miễn vẫn tuấn nhã ôn nhuận như cũ, trong khoảng thời gian không như ý vừa qua, không những không khiến ông trở nên già đi, ngược lại càng làm tăng thêm mị lực tang thương duy chỉ thuộc về đàn ông.Tần Miễn giống như là một con sư tử mạnh mẽ ẩn núp trong bóng đêm, vẫn đang yên lặng tìm kiếm thời điểm tốt nhất để nhảy ra làm một kϊƈɦ chí mạng, trở thành vương của căn cứ này.Tần Kiều Kiều kéo tay Tần Hàn Mạt đến bên bàn, Tần Miễn nhìn dáng người con trai nhỏ càng ngày càng gầy yếu, đáy mắt hiện lên nhè nhẹ đau lòng.

Con trai so với ông nghĩ còn hiểu chuyện hơn nhiều, ông biết trong khoảng thời gian khó khăn nhất này, nó giảm rồi lại giảm bớt khẩu phần lương thực của mình, để dành cho người mẹ bị bệnh và em gái."Cha.""Cha."Lên tiếng chào, Tần Kiều Kiều và Tần Hàn Mạt cùng ngồi xuống, Tần Miễn nhẹ gật đầu, ôn hòa nói: "Ăn đi."Ông gắp mấy miếng xương sườn cho con trai, bên trong đôi mắt là nhàn nhạt đau lòng: "Ăn đi."Tần Kiều Kiều có chút không vui.

Thịt vốn đã không nhiều, cha không thương cô ta chút nào cả, chỉ gắp cho anh hai mà không gắp cho cô ta, lại còn một lần gắp nhiều như vậy, cô ta căn bản không đủ ăn!Nhưng trong lòng Tần Kiều Kiều vẫn canh cánh chuyện kia, không dám mở miệng nói gì, ngược lại chủ động gắp đồ ăn cho cha Tần và Tần Hàn Mạt, trêи mặt tỏ ra ngây thơ."Cha, anh hai, con nghe nói chị cũng tới thành phố Z."Sắc mặt Tần Miễn đột nhiên đen lại, nhưng cũng không phải nhằm vào Tần Kiều Kiều.

Trêи mặt Tần Hàn Mạt cũng có chút lạnh: "Nó vậy mà còn chưa chết, thật đúng là phúc lớn mạng lớn."Tần Kiều Kiều không vui bĩu môi: "Anh hai, sao anh có thể nói chị ấy như thế." Kì thực, trong lòng cô ta đang nở hoa."Kiều Kiều, con không có chị, con đừng có gần gũi với nó." Thanh âm Tần Miễn lạnh thấu xương, nghiệt nữ này là vết nhơ và nỗi sỉ nhục của cả đời ông.

Nếu không phải người đàn bà kia nhân lúc ông uống rượu say thiết kế ông, làm sao ông lại có thể làm ra chuyện có lỗi với Chỉ Lan.Nhưng nghiệt nữ này đúng là có bản lĩnh, cố ý tiếp cận Kiều Kiều, lợi dụng lòng lương thiện và ngây thơ của Kiều Kiều để tới gần bọn họ.Tần Miễn cũng không phát hiện ra bộ mặt khác của Tần Kiều Kiều, chủ yếu do trọng tâm của ông đều đặt trêи sự nghiệp và Tôn Chỉ Lan.

Ông cũng rất cưng chiều Tần Kiều Kiều, nhưng bởi vì con trai lớn và con trai nhỏ chăm sóc Tần Kiều Kiều rất tốt, nên dù Tần Kiều Kiều lộ ra sơ hở ông đều không chú ý tới."Được rồi, đứng nhắc đến nó nữa, mau ăn cơm đi." Tần Miễn thu hồi khí lạnh trêи người, trong lòng lại bắt đầu tính toán làm sao để đối phó với Tần Nhất.

Nhưng mà nó cũng chỉ là một nữ sinh, ông muốn đuổi nó đi rất dễ dàng..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play