Tần Nhất khiêu đôi mi thanh tú, bỗng nhiên cười vô cùng tà mị, mắt phượng say lòng người bắt đầu dụ hoặc.

Cô chậm rãi bước tới gần Trần Á Bình, mùi thơm ngát nhàn nhạt chỉ thuộc về riêng thiếu niên đánh tới, khiến nhịp tim Trần Á Bình loạn nhịp.Đầu ngón tay trắng nõn thon dài rơi trêи cánh môi phấn nộn của Trần Á Bình, xúc cảm lạnh buốt làm cho Trần Á Bình cảm giác có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tiến gần hơn đến bên tai Trần Á Bình, Tần Nhất nói khẽ: "Có muốn đi cùng tôi không?"Thanh âm mát lạnh như nước suối đầu đông, lại mang theo từng tia khàn khàn, chọc trái tim Trần Á Bình ngứa ngáy, há miệng nói: "Đi đi đi, bà đây đi theo cậu."Tần Nhất cười khẽ một tiếng, Trần Á Bình cảm thấy mặt mình nóng lên, mợ nó, không phải chứ, cô vậy mà muốn chảy máu mũi!Trần Á Bình vội vàng lui ra xa Tần Nhất, giơ tay lên che mũi, trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ: "Bà đây đi theo cậu, được chưa? Cậu đừng câu dẫn tôi nữa, tôi mà không nhịn được sẽ nhào tới ăn cậu đó, lúc đấy đừng có trách tôi."Tần Nhất cầm lấy ba lô của Trần Á Bình, động tác tự nhiên đeo ra sau lưng, ba lô màu đen ngoài ý trông rất hợp với quần áo của thiếu niên.

Mặt Trần Á Bình rầu rĩ, cô rất muốn nói cho thiếu niên biết, ba lô cô có thể tự đeo, không cần đoạt của cô, cô sẽ không chạy đi đâu mà lo.Thế nhưng nhìn một bên sườn mặt đẹp hoàn mỹ không thể bắt bẻ của thiếu niên, cùng đôi mắt phượng chứa ý cười của cậu, móng vuốt vươn ra lại thu về, thôi thôi, cậu ta muốn đeo thì để cậu ta đeo đi.Không biết tại sao cô rất khó mở miệng từ chối thiếu niên này, thậm chí còn muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp tới trước mặt cậu.Trần Á Bình vỗ trán "bốp" một cái, cô bị làm sao thế này, điên rồi sao, rõ ràng chỉ vừa mới gặp mặt thiếu niên.Trần Á Bình đi theo Tần Nhất đến chỗ Vệ Liêu và Vương Chí, giới thiệu: "Đây là Vệ Liêu, người này là Vương Chí, đây là Trần Á Bình."Vệ Liêu cười thân thiện, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn: "Xin chào."Vương Chí nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn của Trần Á Bình mấy giây, sau đó mới chào hỏi: "Xin, xin chào."Trần Á Bình tùy ý vẫy vẫy móng vuốt: "Xin chào, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."Mặc dù nói như vậy, nhưng hai đôi mắt sáng như sao của Trần Á Bình vô tình hay cố ý quét về phía Vương Chí, khiến Vương Chí lạnh sống lưng, sợ móng vuốt kia vung tới người anh ta.Trần Á Bình hừ một tiếng, cô sớm đã chú ý tới hai người bọn họ, thính lực của cô rất nhạy, Vương Chí nói cô là cọp cái, cô ở trong lòng yên lặng ghi vào sổ nợ."Được rồi, chúng ta đi tìm xe trước đã, cuốc bộ tới căn cứ thì quá xa."Tần Nhất nói xong, bốn người lại bắt đầu đi tìm xe.

Sau khi đám người Tần Nhất đi không lâu, đám nam nữ còn lại thấy bản thân đã an toàn mới chậm rãi bò dậy.

Một gã đàn ông bị đánh cho sưng mặt mũi nhổ một ngụm máu xuống đất, trong con ngươi tràn đầy ngoan lệ: "Đi, chúng ta trở về nói chuyện này cho Căn cứ trưởng, con đàn bà đó chạy không thoát."Vừa rồi gã vẫn luôn chú ý lắng nghe hai người này nói chuyện, biết cô gái kia tên Trần Á Bình.

Căn cứ thành phố Z sao, bọn hắn nhớ kỹ."Tất nhiên, bọn họ hại chết Vương Khoa, thù này chúng ta nhất định phải báo." Một nữ sinh mở miệng nói, trong thanh âm lộ ra sự tàn nhẫn.Gã vừa lên tiếng kia còn chưa kịp đứng dậy, đột nhiên cảm giác trêи người nóng rực, sau đó một trận đau nhức như hủy thiên diệt địa truyền tới, gã chỉ kịp gào thét vài tiếng, lập tức đã hóa thành một vũng máu.Mấy phút sau, mấy người vừa rồi còn ngồi trêи đất đều biến thành vũng máu loãng, xung quanh không hề có vết chân.Lúc này nhóm người Tần Nhất rốt cuộc cũng tìm được một chiếc xe có thể dùng.

Con ngươi đen của Tần Nhất loe lóe, chắc hẳn đám người kia hiện tại đã biến thành vũng máu.Thứ vừa nãy cô vẩy lên trêи người bọn họ là độc thủy lấy từ trêи thân Tiểu Mai Hoa, vẩy lên trêи người kẻ nào, cho dù là dị năng giả thì mấy phút sau cũng đều sẽ hóa thành một vũng máu, vô cùng bá đạo khủng bố..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play