Một tháng sau, bên trong căn cứ Z, Vân Hoán lắc lắc ly rượu màu sắc đỏ tươi như máu trong tay, ánh mắt lãnh lẽo.Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó thanh âm của Lâm Bạch vang lên: "Lão đại, tôi vào đây."Lâm Bạch mặc áo len màu trắng, trong căn cứ đã mắc lại lưới điện, tuy tuyết bên ngoài đang rơi nhưng trong phòng ngược lại vô cùng ấm áp.Trêи mặt Lâm Bạch vẫn duy trì ý cười ôn nhuận, nhưng chỉ là ý cười nhạt, không chạm đến đáy lòng.

Khi nhìn thấy ly rượu trêи tay Vân Hoán, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên đoạt lấy: "Lão đại, anh đừng rượu hết toàn bộ rượu của Nhất Nhất, cẩn thận cậu ấy trở về sẽ không để ý tới anh đâu."Vân Hoán đặt ly rượu xuống, hai chân thon dài hữu lực vắt chéo, thấy nhắc tới Tần Nhất, đôi mắt đào hoa đạm mạc xa cách của Vân Hoán thoáng ôn hòa: "Thật ư?"Lâm Bạch gật đầu cười yếu ớt, nhưng trong lòng lại bất lực thở dài.

Từ sự kiện bom nổ một tháng trước, lão Đại càng trở nên lãnh đạm vô tình, tựa như người không có bất kỳ ɖu͙ƈ cầu gì, bây giờ anh ta chỉ mong Tần Nhất mau chóng trở về."Đúng rồi lão Đại, Tần gia giống như bị người nhắm vào, từ nửa tháng trước sau khi Trịnh Trọng và Triệt gia rời đi, người Tần gia rất khó tiếp nhận nhiệm vụ, không thì nhận được cũng bị cướp mất.

Theo chúng ta điều tra ra, tất cả mọi chuyện đều không tránh khỏi liên quan đến một người phụ nữ tên là Cao Tình."Vân Hoán nhàn nhạt gật đầu, bên trong đôi mắt đào hoa là sự thờ ơ: "Đưa phần tư liệu đó cho Tần Hàn Vũ là được, cái khác không cần để ý đến.""Vâng." Lâm Bạch đáp một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi."Chờ một chút." Vân Hoán gọi Lâm Bạch lại: "Cô ta thế nào?"Lâm Bạch đương nhiên biết người Vân Hoán nhắc tới là ai: "Sở Sở gần đây không có động tĩnh gì, chỉ yên ổn đợi ở trong phòng.

À, đúng rồi, cô ta ngược lại đi lại khá gần với Tần Kiều Kiều.

Lão đại, chúng ta động thủ sao?"Nghĩ đến toàn bộ việc Sở Sở làm, Lâm Bạch rùng cả mình.

Không nghĩ tới Lâm Bạch anh cũng có một ngày nhìn nhầm, chỉ là nếu như bọn họ động thủ thật, Sở Hòa có chút khó giải quyết."Tạm thời không cần động thủ, tôi nghĩ nhất định tiểu gia hỏa muốn tự mình giải quyết." Vân Hoán ôn nhu vuốt ve túi gấm trong tay, đôi mắt phượng kiên định ngày đó của Tần Nhất vẫn lưu lại trong đầu anh, gạt đi không được."Hoán ca, đây là thứ quan trọng nhất của tôi, hiện tại giao cho anh, anh phải chờ tôi, chờ tôi trở về lấy nó."Tiểu gia hỏa, đã một tháng rồi, sao vẫn chưa chịu trở lại.Trêи mặt Vân Hoán mang theo từng tia cưng chiều cùng ôn nhu.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Tần Nhất gặp chuyện không may, Lâm Bạch nhìn thấy dáng vẻ nhu hòa của Vân Hoán.

Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, trong lòng Lâm Bạch đau nhói, anh thật hy vọng Tần Nhất mau mau xuất hiện, bằng không lão Đại thật sự sẽ hỏng mất.Ba tháng sau, thời tiết càng ngày càng trở nên rét lạnh, bầu trời tuyết rơi dày đặc, Vệ Liêu hà hơi, ánh mắt quyến luyến và nhu tình nhìn xa xăm.Đồng bạn bên cạnh thúc nhẹ cùi chỏ vào sườn anh, lên tiếng giễu cợt: "Nè, đang nhớ ai thế, mặt mũi tràn đầy xuân tình.

Nói nghe một chút, có phải đang nhớ đến nhân tình nào đó trong căn cứ phải không?"Người giễu cợt Vệ Liêu là một đại hán mặt đen, dáng dấp uy vũ to con, gương mặt trắng noãn của Vệ Liêu có chút đỏ, sau đó ánh mắt ảm đạm: "Đoán mò cái gì chứ, làm gì có nhân tình nào.

Vương Chí, đừng nói lung tung."Anh ta không thể quên được người kia, dung nhan yêu kiều tựa hồ như còn ở trước mắt.

Cho dù biết thật ra cô là một nam sinh, thế nhưng anh ta vẫn như cũ không quên được cô.Nhưng, ba tháng trước, người nọ lại bởi vì cứu anh ta mà mất mạng ở thôn trang, nghĩ đến điều này, trái tim Vệ Liêu cảm thấy đau nhói.Vương Chí không phát hiện Vệ Liêu có chỗ không thích hợp, hai người dựa lưng vào nhau, đại thụ che trời miễn cưỡng ngăn cản một chút gió tuyết cho bọn họ, đống lửa đang đốt vì gió thổi mà rập rờn đung đưa, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play