Lâm Bạch không biết làm thế nào để an ủi anh ta, chỉ vỗ vỗ vai Sở Mặc Hòa, không nói gì thêm.Đoàn người đi theo hai người Đỗ Y và Vương Vĩ tới phòng nghị sự của Thanh Phong trại.

Đỗ Y hưng phấn tiến lên gõ cửa một cái, ban ngày lúc trại chủ Lâm Hải không có việc gì, bình thường đều ở trong phòng nghị sự.Đỗ Y còn chưa kịp lên tiếng thì bên trong liền truyền ra từng đợt tiếng rêи rỉ của phụ nữ và gầm nhẹ của đàn ông.

Đỗ Y tự nhiên biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, lập tức có chút xấu hổ.Gã ho khan vài tiếng, lỗ tai một mảnh đỏ bừng.

CMN, ai biết sáng sớm trại chủ đã ở chỗ này ba ba ba, hiện tại nên làm thế nào đây?Thấy Đỗ Y đứng ngốc ở cửa, Lâm Thanh híp híp mắt tiến lại gần, trưng ra khuôn mặt ngụy trang bôi đầy đất bẩn: "Người anh em, sao thế, Trại chủ các cậu không có ở đây sao?"Lâm Thanh còn đang khó hiểu, nhưng khi nhích lại gần liền nghe thấy động tĩnh bên trong, khóe miệng anh ta giật giật, khó trách tiểu tử này cứ đứng ngốc ở cửa, hóa ra bên trong còn đang bận việc.Con ngươi Đỗ Y đảo một vòng: "À ờ, Trại chủ bây giờ không có ở đây, tôi mang mấy người đi gặp Nhị đương gia của chúng tôi trước, cũng chính là em trai của trại chủ, Minh ca."Đỗ Y không dám quấy rầy Lâm Hải ở loại thời điểm như thế này, gã còn nhớ rõ người trước đó quấy rầy chuyện tốt của Lâm Hải đã bị ném vào vườn Zombie.Lâm Thanh nhẹ gật đầu, cười xòa đồng ý.Phòng nghị sự cách Lê viên của Tần Hàn Vũ một đoạn đường, ngay lúc Lâm Thanh muốn từ trong miệng Đỗ Y moi ra ít tin tức thì một tiếng cười duyên truyền đến: "Đỗ Y, đang đi làm chuyện gì thế, còn dẫn theo nhiều người như vậy?"Đỗ Y nhìn lại, là Lệ Lệ, Đỗ Y cười nói: "Lệ Lệ cô nương, những người này tới tìm chúng ta xin nương tựa.

Trại chủ đang có việc bận, tôi định dẫn bọn họ đi tìm Minh ca trước."Nghe nói là người xin đầu quân, Lệ Lệ vô cùng hứng thú quét nhìn đám người Vân Hoán một chút.

Nhưng khi trông thấy một đám người mặt mày bẩn thỉu lem luốc, ăn mặc rách rưới, đáy mắt lập tức hiện lên từng tia ghét bỏ.Lệ Lệ cảm thấy không thú vị, khoát khoát tay: "Cậu dẫn bọn họ đi đi, tôi đi tìm Sở Sở muội muội và Trại chủ."Đỗ Y biết Lệ Lệ được Trại chủ sủng ái, vội vàng lấy lòng cười nói: "Vâng vâng, Lệ Lệ cô nương đi thong thả, tôi dẫn bọn họ đi trước."Lệ Lệ hất mái tóc, lắc lắc eo nhỏ rời đi.Mấy người Lệ Lệ đều không chú ý tới, lúc đám người Vân Hoán nghe được cái tên Sở Sở, con mắt tỏa sáng.Sau khi Lệ Lệ rời đi, Vân Hoán đi tới bên cạnh Đỗ Y.

Đỗ Y cao một mét tám, nhưng đứng chung với Vân Hoán lại thấp hơn một đoạn.

Thân hình cao ngất như tùng, tự dưng làm cho Đỗ Y cảm nhận được áp lực của người bề trêи, khiến gã không kìm được hơi thở dốc."Này, người anh em, Lệ Lệ kia là ai?" Giọng điệu cộc lốc thô lỗ khiến Đỗ Y lập tức cười.Gã cười chính mình, đây rõ ràng chỉ là một người đàn ông nông dân thô tục cẩu thả, vừa rồi làm sao gã lại liên tưởng đến bậc Đế vương cơ chứ, lại còn cảm nhận được áp lực từ người nọ.Trần Triệt sau khi ngụy trang cũng bu lại, vẻ mặt hiếu kì: "Đúng vậy, người anh em, Lệ Lệ kia dáng dấp thật xinh đẹp.

Sau tận thế, tôi chưa gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn so với cô ta."Đỗ Y đánh một quyền lên vai Trần Triệt, nghiêm túc cảnh cáo Trần Triệt: "Nếu muốn sống hoặc muốn lưu lại Thanh Phong trại này, đừng nên nói mấy lời như vậy.

Lệ Lệ cô nương là phụ nữ của Trại chủ chúng ta, anh dám nhớ thương cô ta, không muốn sống nữa à."Trần Triệt sờ sờ mũi: "Người anh em đây đã nói thế, tôi nào dám suy nghĩ lung tung nữa, tôi chỉ là khen cô ta xinh đẹp mà thôi.

Nhưng dù sao vẫn cảm ơn cậu đã nhắc nhở, cậu đúng thật là người tốt, hì hì.".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play