Khuôn mặt tuấn lãng của Tần Hàn Mạt hơi nhăn: "Kiều Kiều, làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói với anh hai, không thể không ăn cơm.

Nếu không ăn làm sao cơ thể em có thể chịu được."Tần Hàn Mạt có chút lo lắng, thân thể Tần Kiều Kiều vẫn luôn không tốt, vừa sinh ra chỉ có hai cân.

Bác sĩ cũng nói không nuôi dưỡng tốt thì có khả năng sống không được lâu.

Em gái gầy yếu như vậy khiến trong lòng Tần Hàn Mạt một mực nhớ kỹ phải bảo vệ tốt cô."Ăn có gì ngon chứ, em không muốn ăn.

Anh hai, dựa vào cái gì mà bọn họ được ăn cháo thơm ngon như vậy, còn chúng ta chỉ có thể ở đây ăn sandwich nhạt nhẽo vô vị? Rõ ràng chúng ta là một đoàn đội.

Bọn họ cô lập chúng ta, bọn họ, bọn họ bắt nạt người." Tần Kiều Kiều ủy khuất rơi nước mắt, bộ dáng quật cường làm cho Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng đau lòng.Lực chú ý của hai người hoàn toàn bị Tần Kiều Kiều di chuyển, nhớ tới đám người Cao Viễn cô lập ba người bọn họ.

Trêи thực tế, Tần Kiều Kiều nói cũng không sai, bọn họ xác thực cảm giác được đám người Cao Viễn cô lập họ.Thế nhưng bọn họ có thể làm gì, bọn họ chỉ có ba người, làm sao có thể đối phó lại mười mấy người?Tần Hàn Mạt đau lòng lau nước mắt cho Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều đừng khóc, nhiệm vụ lần này có rất nhiều vật tư.

Sau khi trở về anh hai làm cho em nhiều đồ ăn ngon, được không?"Trong lòng Tần Kiều Kiều khinh thường, trong số vật tư đó, thịt chỉ có một chút xíu, lại còn phải chia cho mẹ một nửa, cô ta có thể ăn bao nhiêu.Tần Kiều Kiều không nói lời nào, chỉ bày ra một mặt dáng vẻ ủy khuất, sau đó nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không chịu ăn sandwich.Chuyện này làm cho Tần Hàn Mạt gấp đến đầu đầy mồ hôi.

Em gái không ăn gì, vậy phải làm sao bây giờ? Anh ta nơi này cũng không có đồ ăn khác, Tần Hàn Mạt vẻ mặt khó xử.Trịnh Trọng cũng đau lòng, hiện tại Tần Kiều Kiều là người phụ nữ của anh ta, anh ta tự nhiên muốn chiếu cố cô.

Nghĩ như vậy, anh ta nói với Tần Hàn Mạt: "Như vậy đi, tôi qua đó hỏi Đại Bạch một chút xem có thể phân cho chúng ta một bát cháo hay không.

Tôi cùng đám người Đại Bạch bọn họ có quen biết, chắc bọn họ sẽ nể mặt tôi, dù sao cũng không thể ủy khuất Kiều Kiều."Trịnh Trọng sờ lên khuôn mặt nhỏ mịn màng của Tần Kiều Kiều, cảm thấy cô có chút gầy đi.Tần Kiều Kiều cọ cọ cánh tay Trịnh Trọng, đôi mắt to tròn chớp chớp, tự dưng có chút mị thái, Trịnh Trọng nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô."Anh Trịnh Trọng, anh là tốt nhất." Tần Kiều Kiều nhu nhược, mềm mại kéo dài giọng, hướng Trịnh Trọng cười nói.Trịnh Trọng tuổi trẻ khí thịnh, mới nếm thử trái cấm, đang trong thời điểm nghiện, nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của Tần Kiều Kiều, con ngươi không khỏi tối đi.

Nếu đây không phải là nơi công cộng, anh ta đã sớm không nhịn được mà nhào tới rồi.Trịnh Trọng ho khan vài tiếng, sau đó đi về phía Lâm Bạch.Lâm Bạch giờ phút này đang khuyên Tần Nhất ăn nhiều chút.

Mặc dù lúc trước anh hoài nghi thân phận của Tần Nhất, nhưng anh thật tình coi Tần Nhất như em trai.

Thấy cậu không chịu ăn, có chút lo lắng: "Nhất Nhất ăn nhiều một chút, có phải không hợp khẩu vị không? Nếu không tôi lại nhờ Đặng Bảo Bình nấu cho cậu cái khác."Sở Mặc Hòa cũng bu lại, lè lưỡi ɭϊếʍ môi một cái: "Đúng đúng, Nhất Nhất ăn nhiều một chút, cháo này cũng không tệ lắm, ăn nhiều bệnh mới mau khỏi."Đỗ Nguyên nhìn bát của mình, sau đó nhịn đau cắt thịt đưa bát cho Tần Nhất: "Ân nhân, tôi cũng đưa cho cậu phần của tôi, cậu ăn nhiều một chút."Trái tim Tần Nhất ấm áp, bọn họ quan tâm đối xử với cô rất tốt, làm cho trái tim lạnh băng của cô thoáng ấm lại: "Được, tôi sẽ ăn nhiều một chút."Lâm Thanh nhanh chóng ăn xong cháo, sau đó bưng bát của Tần Nhất lên, phong tình vạn chủng vứt cho Tần Nhất một cái mị nhãn: "Đến, đại gia, nô gia đút cho người ăn.".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play