Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 175: Cầu Hôn


2 năm

trướctiếp



Khi đó Tần Nhất ngất xỉu, Vân Hoán có chút nôn nóng.

Anh vừa mới đi đến cửa trạm xăng dầu, chợt nghe thấy từng đợt thanh âm vui thích xen lẫn tiếng rêи rỉ của phụ nữ và đàn ông.Làm Đế thiếu, "thanh sắc khuyển mã"* cái gì mà anh chưa thấy qua, nghe tiếng là biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Nếu anh nhớ không nhầm thì người phụ nữ này biết bản thân có vị hôn phu, mặc dù A Triệt cũng không hề thừa nhận.(*thanh sắc khuyển mã (声色犬马): là phương thức mua vui (ɖâʍ lạc) của giai cấp phong kiến TQ.

声:歌舞= ca múa, 色:女色= nữ sắc, 犬:养狗= nuôi chó, 马:骑马= cưỡi ngựa.)Nếu có thể, Vân Hoán chắc chắn sẽ quay người rời đi.

Thế nhưng thiếu niên trong ngực đang lên cơn sốt nhẹ, thậm chí cơ thể còn hơi run, mà tất cả thuốc đều để trong ba lô của Tần Nhất, anh không đi vào không được.Vân Hoán nâng chân đá cửa, tiếng rêи rỉ bên trong đột nhiên dừng lại, tiếp theo là từng tiếng hét chói tai của phụ nữ.

Cảm giác được người trong ngực đau đớn nhíu chặt chân mày lại, Vân Hoán quăng cho Tần Kiều Kiều ánh mắt lạnh lùng, lệ khí toàn thân ép tới, Tần Kiều Kiều trong nháy mắt không còn dám phát ra âm thanh.Thế nhưng cũng cái nhìn này, khiến cho Vân Hoán ghê tởm quay đầu đi.

Ai có thể nghĩ tới, đường đường thục nữ danh viện danh môn, thế mà toàn thân xích lõa đi lấy lòng Trịnh Trọng.Trịnh Trọng cũng không ngờ tới Vân Hoán đột nhiên trở về, bị dọa giật mình, khiến cho phân thân còn đang ở trong cơ thể Tần Kiều Kiều trực tiếp bị dọa mềm nhũn.

Vẻ mặt anh ta mờ mịt nhìn Vân Hoán, trong nháy mắt kịp phản ứng, cả khuôn mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân mặc vội quần áo.Vân Hoán đã sớm bỏ đi, ôm Tần Nhất một mình đi đến một góc bên trong, đưa lưng về phía Trịnh Trọng và Tần Kiều Kiều.Tần Nhất không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Vân Hoán chán ghét Tần Kiều Kiều lại làm cho cô rất vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc.Không biết có phải hào quang của nữ chính hay không, Tần Kiều Kiều lần này lại tránh được một kiếp, khiến Tần Nhất có chút khó chịu.

Cô vốn đã vạch tốt kế hoạch, giải quyết xong Zombie dị năng ở bệnh viện, cô có thể tranh thủ thời gian chạy về giải quyết Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng.Hai người này căn bản không phải là đối thủ của cô, xử lý hai người họ rất dễ dàng.

Thế nhưng không nghĩ tới con Zombie dị năng đó lại có dị năng tinh thần, ngược lại suýt chút nữa khiến bọn họ lật xe.Đánh mất cơ hội lần này, không biết lần sau phải đợi tới khi nào.

Nhưng cũng không có cách nào khác, cô bây giờ quá mức suy yếu, ngay cả yếu ớt như Tần Kiều Kiều tùy thời đều có thể lấy mạng cô.Vân Hoán không muốn Tần Nhất đặt lực chú ý lên người hai người kia, đưa nước qua, thấp giọng nói: "Uống thêm mấy ngụm."Trong góc bên kia, Tần Kiều Kiều mặt đầy nước mắt cùng sự xấu hổ giận dữ: "Trịnh Trọng, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bây giờ bị người ta trông thấy rồi, anh, anh bảo em phải làm người như thế nào đây?"Trong lòng Tần Kiều Kiều tràn đầy buồn phiền, làm sao bây giờ, làm sao cô ta lại đem bản thân mình giao ra thế này.

Nếu như anh Triệt và anh Tần Nhất biết thì phải làm gì bây giờ.Hạ thể bị xé rách đau đớn tùy thời nhắc nhở cô ta trước đó cô ta đã cùng Trịnh Trọng làm chuyện hoang đường.

Hiện tại, Tần Kiều Kiều lòng tràn đầy sầu lo, cô ta sợ Vân Hoán sẽ nói chuyện vừa rồi ra ngoài.Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Kiều Kiều không nhịn được khóc òa lên, hoàn toàn quên vừa rồi là tự bản thân cô ta không có từ chối, lén ăn trái cấm.Trịnh Trọng nhìn bộ dáng Tần Kiều Kiều khóc òa lên, lập tức cuống quýt.

Anh ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước đó nhìn Tần Kiều Kiều nhào vào ngực anh ta khóc lóc khiến người thương xót, anh ta liền nhịn không được hôn cô, cô lại không có cự tuyệt.

Anh ta là thật lòng thích cô, dưới tình huống khó kìm lòng nổi, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà làm.Thế nhưng Trịnh Trọng lại không cảm thấy hối hận, tư vị tuyệt vời vừa rồi khiến anh ta có chút muốn ngừng mà không được.

Hơn nữa, đây có phải là ngầm có ý anh ta cũng có cơ hội không?Trịnh Trọng thấy Tần Kiều Kiều khóc càng ngày càng thương tâm, nhìn dấu hôn trêи cần cổ trắng nõn do mình tạo ra, trong lòng Trịnh Trọng một mảnh mềm mại: "Kiều Kiều đừng khóc, anh thật sự yêu em, anh thề cả đời này sẽ đối xử tốt với em.

Em, em tiếp nhận anh đi, trở về anh sẽ tìm Tần thúc thúc nói chuyện cầu hôn.".



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp