Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 129: Thất Vọng


2 năm

trướctiếp



Chỉ thấy trong phòng có không ít người, gian phòng vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng lại bị đám người đó làm cho lộn xộn rối tung rối mù lên.

Lúc bọn họ tiến vào, còn có mấy người đang lục lọi ba lô của bọn họ.

Bình thường Tần Nhất hay có thói quen lưu lại một chút đồ ăn trong ba lô phòng trường hợp ngoài ý muốn xảy ra.

Còn hiện tại, số đồ ăn đó đang được nhét đầy trong mồm đám người lạ mặt trong phòng.Mặt Tần Nhất bỗng nhiên lạnh xuống, cô là người có bệnh sạch sẽ, vô cùng không thích người khác động vào đồ đạc của mình, mặt mũi vốn còn đang ôn hòa, giờ đã ẩn ẩn có chút lệ khí.Vương Ổn Ổn nhìn thấy đám người bên trong ngược lại hơi sững sờ, trong lòng nhàn nhạt có chút không vui.

Nhưng sau khi nhìn thấy hành vi của đám người này, lông mày thanh tú nhịn không được nhíu lại: "Dì Dương Thẩm, mọi người đang làm cái gì vậy, nơi này là nhà của người khác."Không sai, đám người trong phòng chính là người dân trong thôn Vương Ổn Ổn.

Nhìn thấy bọn họ bình an, cô rất vui vẻ, thế nhưng khi nhìn thấy hành vi của bọn họ, cô lại không nhịn được nói vài câu.

Trong ý thức của cô, đây là nhà của nhóm người Tần Nhất, sao đám người Dương Thẩm có thể tự tiện xông vào, đã vậy lại còn lục đồ đạc trong nhà người ta.Vương Cầm nghe thấy tiếng của con gái mình thì vô cùng vui mừng, vội vàng chạy ra nghênh đón.

Lâm Bạch bọn họ nói bà ở lại nơi đó cũng không giúp đỡ được gì, cho nên bà đành lặng lẽ quay về đây.May mà con gái của bà đã bình an trở về, coi như ông trời không quá bạc đãi bà.Vương Ổn Ổn nhìn thấy Vương Cầm cũng rất kϊƈɦ động, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, Dương Thẩm đã mở miệng trước."Vì sao chúng tôi không thể vào? Chúng tôi là người dân trong thôn, tất cả phòng ở ở đây đều là tài sản chung của thôn dân chúng tôi, chúng tôi đi vào thì có vấn đề gì."Dương Thẩm nhìn thoáng qua quần áo trêи người Vương Ổn Ổn, trong mắt hiện lên sự chế nhạo: "Chúng tôi cũng không giống như bạch nhãn lang nào đó, nối giáo cho giặc, cũng không biết ban đêm có nằm mơ thấy ác mộng hay không."Vương Ổn Ổn tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, khuôn mặt tươi tắn trắng bệch tăng thêm chút khí sắc: "Dương Thẩm, dì nói người nào, có lời gì cứ việc nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng như thế."Cô mỉa mai nhìn lướt qua một đám thôn dân sau lưng Dương Thẩm, thấy bọn họ đều trầm mặc cúi đầu xuống, trong nội tâm cô phát lạnh từng trận: "Các người đừng quên, nếu không phải mẹ tôi thường xuyên vụng trộm mang chút đồ ăn cho các người thì các người đã sớm chết đói rồi! Các người dựa vào cái gì mà nói mẹ tôi như vậy? Lúc trước, khi đám người kia tới, không phải là các người cứng rắn đẩy mẹ tôi ra sao? Làm sao, bây giờ lại quay sang trách hai mẹ con tôi?"Vương Ổn Ổn cảm thấy trong lòng nguội lạnh, nhớ ngày đó đám người kia nhất định muốn một người phụ nữ làm nội ứng, đám người này không chút do dự đẩy mẹ của cô ra.

Vương Ổn Ổn đột nhiên cảm thấy mình mắt mù, vừa rồi thế nhưng có thể vì đám người này không có việc gì mà cảm thấy vui vẻ.Trong đám người này rốt cuộc vẫn còn có vài người có lương tâm, nghe được lời Vương Ổn Ổn nói, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.

Quả thực việc làm lúc trước của bọn họ là không đúng, thế nhưng là người, ai lại không vì chính bản thân mình chứ, bọn họ cũng chỉ là vì bảo vệ bản thân.Dương Thẩm không có chút cảm giác xấu hổ nào, bà ta cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Bà ta trợn mắt trừng Vương Ổn Ổn, vẫn như cũ âm dương quái khí nói: "Ai bảo nhà chúng tôi không có cô con gái xinh đẹp như vậy đây, quyến rũ không khác gì hồ ly tinh.

Câu dẫn người ta, rồi vật gì tốt cũng đều mang đến trước mặt.

Nhưng cũng may nhà chúng tôi không có, nếu con gái tôi mà bị loại người như bọn xấu xa đó làm bẩn, còn không bằng đập đầu chết quách đi cho xong."Sắc mặt Vương Ổn Ổn đột nhiên tái đi, siết chặt ống tay áo.

Lời của Dương Thẩm khiến cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mặc dù trong sạch của cô vẫn còn, nhưng có bao nhiêu người sẽ tin cô?Nhìn thấy sắc mặt của Vương Ổn Ổn không tốt, trong lòng Vương Cầm là một mảnh thê lương.

Vừa rồi bà chỉ để ý con gái trở về, cảm thấy vui sướиɠ, lần này quan sát tỉ mỉ mới phát hiện quần áo trêи người và vết cắn trêи cổ của con gái, quả nhiên bà vẫn chậm một bước..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp