Thu thập đơn giản một chút, thuận tiện hủy thi diệt tích cái ga giường, xong xuôi đâu đấy Tần Nhất mới bước ra khỏi phòng.Không biết có phải do quá mệt nhọc hay không, bọn Lâm Thanh vẫn còn chưa dậy, phòng khách rất yên tĩnh.Tần Nhất không định đánh thức bọn họ, mấy ngày này ai cũng đều vất vả.

Hơn nữa còn vì chứng bệnh kén ăn của cô mà mấy người họ cũng không ăn được nhiều thứ.Tần Nhất đi vào phòng bếp, cô muốn chuẩn bị làm cho bọn họ một bàn đồ ăn sáng phong phú.

Thế nhưng, Tần Nhất đầy đầu hắc tuyến nhìn gian phòng như bị pháo nổ đạn tạc trước mặt, đây thật sự là phòng bếp à?Cô nhớ đêm qua phòng bếp vẫn còn hoàn hảo, sao cô ngủ một giấc dậy, phòng bếp đã biến dạng thành bãi chiến trường rồi?Trêи tường sơn trắng hiện đầy vết tích đen nhánh, chén dĩa tất cả đều không cánh mà bay, dưới đáy nồi thì bị đốt không còn.Mẹ nó, ai đến nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Tần Nhất đứng trước cửa phòng bếp suy nghĩ miên man, bên kia Sở Mặc Hòa ôm con thỏ từ trêи lầu đi xuống.Sở Mặc Hòa dụi dụi mắt nhìn Tần Nhất đứng đờ người trước cửa phòng bếp, giọng mềm nhũn chào hỏi: "Nhất Nhất, chào buổi sáng.

Bữa sáng nay ăn gì vậy, tôi thật là đói."Tối hôm qua anh chưa ăn gì cả, tuy rằng Nhất Nhất có để lại một chút đồ ăn vặt, nhưng...Tần Nhất ha ha cười lạnh, chỉ chỉ phòng bếp hỏi: "Đây là có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ về phòng ngủ một giấc, sao phòng bếp lại giống như bị người ngoài hành tinh đến đánh cướp vậy?"Sở Mặc Hòa nho nhã ngáp một cái, dụi dụi mắt lau đi nước mắt sinh lý, tùy ý nhìn thoáng qua phòng bếp như vừa trải qua đại chiến, không thèm để ý chút nào nói: "Ừm, không phải có người đến đánh cướp, đây là kiệt tác của lão Đại."Tần Nhất nhíu mày, có chút không chắc chắn: "Hoán ca?"Sở Mặc Hòa manh manh gật gật đầu, kéo kéo lỗ tai của con thỏ bông trong ngực: "Nhất Nhất, về sau tuyệt đối đừng để cho lão Đại làm cơm, mỗi lần làm xong phòng bếp đều sẽ biến thành dạng này."Điều Sở Mặc Hòa vẫn chưa nói là, phòng bếp biến thành dạng này bọn họ cũng không để ý mấy, nhưng mấu chốt là đồ ăn lão Đại làm ra, hương vị kia...thật sự một lời khó nói hết.

Anh không dám tiếp tục ăn nữa.Tần Nhất hơi kinh ngạc: "Đây là kiệt tác của Hoán ca? Không phải Hoán ca biết làm cơm sao?"Cô nhớ bộ dáng hôm qua của Vân Hoán nhìn vô cùng tự tin nha.Khuôn mặt nhỏ của Sở Mặc Hòa cứng đờ, giống như nhớ tới chuyện gì không tốt, cái tay đang kéo kéo lỗ tai thỏ càng miết chặt hơn: "Lão Đại, lão Đại anh ấy không biết nấu cơm."Sở Mặc Hòa như làm trộm nhìn ngó xung quanh một vòng, sau đó giẫm dép lê cộc cộc cộc chạy chậm lại gần Tần Nhất.

Sở Mặc Hòa với khuôn mặt baby cao hơn Tần Nhất một cái đầu, anh cúi đầu xuống, thì thầm nói nhỏ bên tai Tần Nhất."Nhất Nhất, đồ ăn lão Đại làm không phải là khó ăn bình thường đâu, mà là độc dược! Cậu nhìn bọn Lâm Thanh mà xem, tại sao bây giờ bọn họ còn chưa xuống? Vì đêm qua bọn họ ôm bồn cầu cả đêm."Cho nên, Nhất Nhất, về sau cậu tuyệt đối đừng để cho lão Đại nấu cơm đấy.Khóe miệng Tần Nhất giật giật, thứ đó vậy mà có thể so với thuốc xổ."Hai người đang nói gì vậy?"Tần Nhất ngẩng đầu, hóa ra là Vân Hoán.Anh đang đứng ở đầu bậc thang, trêи người mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen.

Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ cho nên bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lộ ra mấy phần lười biếng.

Trước trán có vài sợi tóc rối xõa lung tung, nhìn anh hiện giờ vô cùng có cảm giác cấm ɖu͙ƈ, lại còn mang theo vài phần quý khí ưu nhã.Quả nhiên là tú sắc khả xan.

(sắc đẹp thay cơm)Tần Nhất bày tỏ, mới sáng sớm đã được nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, tâm tình của cô hôm nay rất tốt.Sở Mặc Hòa co rụt trốn ra sau lưng Tần Nhất, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Hu hu hu, làm sao lão Đại lại dậy vào lúc này, chắc là anh ấy vẫn chưa nghe được gì đi.Vân Hoán nhìn Sở Mặc Hòa lấp sau lưng thiếu niên, đôi mắt đào hoa lãnh đạm hơi co lại.Quá gần..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play