"Tiểu Ai, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi a ~"

Tại phòng Hiệu Trưởng, tiến sĩ Agasa tựa như tiểu hài tử khóc. Shiho hốc mắt cũng không cầm được mà đỏ lên: "Tốt lắm, tiến sĩ, ta không phải đã trở lại sao."

Đúng vậy, ta đã trở lại, Ám Dạ Miểu, thời điểm trò chơi nên là bắt đầu, ta sẽ tự tay chấm dứt tổ chức của ngươi, chờ xem!

"Miyano Shiho ~"

Yukiko vô cùng khoa trương ôm lấy Shiho.

"Chúng ta nhanh về nhà đi, Shinichi cùng Ran cũng đang ở đó chờ ngươi."

Shiho biểu tình ngốc trệ một chút. Ran...

"Shin, Ran, Shiho đã trở lại!"

Yukiko đẩy cổng lớn nhà Kudo. Shiho nghi đã muộn một chút, đi vào xong thì về.

"Oa! Ran tỷ tỷ không có gạt chúng ta đâu, Shiho đại nhân thật sự đến đây a!"

Shiho bước vào cổng, chợt nghe đến mấy đứa nhỏ thám tử nhí hưng phấn hô to.

"Ách!"

Shiho khóe miệng cứng ngắc run rẩy một chút, đây là tình huống gì? Shinichi, Ran, Hattori cùng Kazuha, nhóm thám tử nhí cùng với ba người xa lạ không biết ngồi ở trên ghế sô pha, đều lấy một loại ánh mắt kích động nhìn đến nàng, cái này cảnh tượng, giống như ở sở thú thường thấy a, nào có thể, bọn hắn đem chính mình nhìn như hầu tử?! Đầu Shiho không khỏi đầy hắc tuyến.

"Này! Mỹ nữ, còn nhớ rõ ta không?"

Kaito nhanh chóng nở nụ cười mị hoặc mà đứng lên, tao nhã cúi đầu, từ trong tay lấy ra một đóa hoa hồng.

Lời còn chưa dứt, đầu của hắn đã bị gõ hung hăng một cái: "Uy! Aoko! Ngươi làm cái quái gì vậy?"

Kaito ôm lấy đầu gào thét. Cô gái có tên là Aoko hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó hướng Shiho, cười cười: "Tiến sĩ Shiho, ta tên là Nakamori Aoko, còn cái tên xú tiểu tử kia là Kuroba Kaito, vị này là Akako Koizumi, chúng ta đều là bạn học cùng lớp với Ran!"

Shiho lễ phép gật đầu. Thú vị, Kaito kia chẳng phải là siêu trộm Kid sao? Trông cậu ta có chút giống Kudo.

"Shiho đại nhân, ngài cùng tiểu Ai thật rất giống!" Ayumi thật cẩn thận đánh gãy suy nghĩ của Shiho.

"Ân?"

Shiho khiêu khiêu lông mi.

"Tiểu Ai?"

"Ân! Nàng cũng là một thành viên trong nhóm thám tử nhí của chúng ta đấy."

Ayumi thanh âm đột nhiên trầm thấp xuống dưới: "Chính là, nàng cùng Conan đều ly khai."

"Ngươi rất muốn nàng trở về sao?"

Ayumi khổ sở gật gật đầu.

"Bất quá..."

Ayumi ánh mắt lại sáng lên: "Tiểu Ai nàng nhất định hội hạnh phúc đi, chỉ cần nàng hạnh phúc, ta sẽ thực vui vẻ!"

Shiho tận đáy lòng trào lên một tia ấm áp.

"Đúng rồi, Shiho đại nhân, chúng ta có thể gọi ngài là Shiho tỷ tỷ không?"

Shiho nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nhóm thám tử nhí, không kìm hãm được mà gật đầu.

"Cơm xong rồi này!"

Trong phòng bếp, Ran hướng tới đám người còn đang nháo thành một đoàn, hô.

"Ran, ta đến giúp ngươi!" Shiho thanh âm tràn đầy sức sống đi đến phòng bếp.

"Shiho, cho ngươi!"

Ran ôn nhu cười.

"Cám ơn."

Shiho một bên nói cảm tạ, một bên tiếp nhận chén cơm, hai ngón tay lơ đãng đụng vào nhau, đáy lòng hai người đều dâng lên loại xúc cảm khác lạ xẹt qua một tia rung động.

"A!"

Ran cùng Shiho mặt nháy mắt đỏ bừng. Shiho cực lực áp chế hô hấp, thật đáng chết, tại sao tim lại đập nhanh thế này? Ran vội vàng buông bát, sau đó trốn ra ngoài phòng bếp. Koizumi đối diện lóe lên một tia như có như không cười. Hoàn hảo không ai nhìn đến! Shiho thật vất vả điều chỉnh lại hô hấp, ra vẻ bình tĩnh bưng lên bát cơm. Cái loại cảm giác chán ghét này, không cần phải suy nghĩ đến.

"Oa, Ran tiểu thư tay nghề càng lúc càng tốt lắm!"

Kaito khoa trương nói.

"Binh!"

"Aoko! Sao lại đánh ta?"

"Bốp!"

"Koizumi! Ngươi như thế nào cũng đánh ta?!"

"Ha ha, xứng đáng!"

Tất cả mọi người đều cười lên.

Shiho đang mỉm cười đột nhiên cảm thấy một tầm mắt nóng rực nào đó, nghi hoặc quay đầu lại, lại nhìn đến Mitsuhiko chính là nhìn nàng chăm chú. Mitsuhiko tiếp xúc đến ánh mắt của Shiho, mặt lập tức đỏ. Cậu bối rối buông xuống bát cơm, hít sâu một hơi, nhìn xuống phía dưới bàn quyết định cái gì đó, rồi hướng Shiho đi tới, hỏi nàng một câu: "Shiho đại nhân, thật có lỗi. Nhưng ta có chuyện muốn hỏi ngài, ngài có thể, có thể ra ngoài một chút không?"

Mọi người đang ăn cơm bỗng chốc im bặt, khó hiểu nhìn một màn của 2 người bọn họ, Koizumi tươi cười tăng lớn, sự tình chuyển biến thật thú vị đi!

Shiho sửng sốt một chút, lập tức đứng lên, gật gật đầu.

- --Ban công---

Shiho ngồi xuống. Mitsuhiko trực tiếp đi đến trước mặt nàng, liền như vậy chằm chằm nhìn nàng. Shiho cảm thấy một trận bối rối. Đứa nhỏ này ánh mắt như thế nào lại mạnh mẽ như vậy? Chính mình tự dưng biến thành kém cỏi, thế nhưng lại sợ hãi một cái ánh mắt của đứa nhỏ. Mitsuhiko đột nhiên thu hồi ánh mắt: "Haibara đồng học, thật lâu không thấy."

"Haibara? A, ngươi đang nói cái gì a? Ta..."

Shiho ra vẻ trấn định.

Mitsuhiko đánh gãy lời nói của Shiho: "Haibara đồng học cùng Conan đều cho rằng chúng ta là tiểu hài tử, cho nên, khi rời đi đều không cùng chúng ta nói lời tạm biệt. Chẳng lẽ, chúng ta ở trong mắt Haibara đồng học chính là nhi đồng không hiểu chuyện?"

"Ta không có nghĩ như vậy, ta..."

Shiho đột nhiên dừng lại.

"A!"

Mitsuhiko cười cười.

"Ngươi thừa nhận ngươi là Haibara."

Shiho trầm mặc một chút: "Ngươi là như thế nào biết?"

"Bởi vì thích a!"

Mitsuhiko thanh âm có chút tự giễu.

"Bởi vì thích, cho nên, thực chú ý đến tiểu Ai; cho nên, ta phải trở nên cùng Conan giống nhau vĩ đại; cho nên, ta sẽ thực cố gắng thực cố gắng đuổi theo Ai."

"Mitsuhiko..."

Mitsuhiko đột ngột cắt ngang lời nói của Shiho: "Conan đã từng nói với ta, tiểu Ai không phải nữ tử ta có thể theo đuổi, hiện tại, ta rốt cục hiểu được là cái gì ý tứ. Chính là Ai, ngươi có thể chờ ta lớn lên không? Chờ ta cũng đủ vĩ đại, có thể xứng với Ai, có thể cho ta cơ hội yêu ngươi, được không?"

"Ta, thực xin lỗi."

Shiho thấp giọng giải thích.

"Haibara, ta sẽ không buông tay đâu!"

Dứt lời, Mitsuhiko xoay người rời đi.

Shiho ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, trong lòng hỗn độn vô biên, thẳng đến phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, làm cho lòng an tâm đi vài phần.

"Ran..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play