Lúc Ngụy Vô Tiện vừa đến thì cơ bản các tộc đều đã có mặt đầy đủ, loại trao đổi này hắn rất ít khi tham dự, mọi việc đều giao cho hai người Ngụy Lăng Ngụy Dự, trừ phi là sự kiện trọng đại thì mới đích thân đến.
Chỉ là trước đây cũng không có sự kiện trọng đại gì, cho nên đây là lần đầu tiên hắn tham dự..... Làm một Vương, quả thật có chút không xứng chức.
Vừa ngồi xuống ghế liền nghe thấy đám người hô to: "Trạch Vu Quân --"
Ngụy Vô Tiện không ngẩng đầu, vừa rót chén rượu hỏi Ngụy Lăng, "Đây là người nào?"
"Là Lang Vương tiền nhiệm Lam Hi Thần."
"Tiền nhiệm?"
"Không sai, ai ai cũng nói trên đỉnh Tuyết sơn đềi xuất hiện thần tiên, các tộc đều muốn đi lên trên, chỉ là trên Tuyết sơn này hàn phong lạnh thấu xương ở lại không được, không biết Lang tộc làm thế nào mà ở được." Ngụy Lăng chỉ nghĩ đến đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, sao đột nhiên thấy lạnh nhỉ....
"Ha....." Ngụy Vô Tiện nhìn hắn ta rụt cổ thở mạnh, nín cười hỏi hắn ta, "Có phải là cảm thấy sau lưng lạnh không?"
"Vâng, đúng vậy."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha một tiếng đưa tay xoa xoa đầu hắn, lại nắm chặt hai lỗ tai nói: "Nói tiếp đi."
Lúc này Ngụy Lăng mới phát hiện lỗ ta lộ ra, bận rộn thu hồi lỗ tai rồi nói: "Lang tộc định cư ở phía trên không bao lâu Lang Vương của họ liền mất, ngay tại lúc các tộc muốn khuyên can bọn họ di cư, vị tộc vương Lam Hi Thần này đúng một lần độ kiếp thành công phi thăng thành tiên."
"Ừm? Một lần thành công?"
"Đúng, phải biết thành công cách mới đây thôi chỉ có hai ba người, lúc ấy rất nhiều người đến chúc mừng!" Ngụy Lăng càng nói càng kích động, không biết còn tưởng rằng người phi thăng chính là hắn ta.
"Cái này....." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu dò xét vị Trạch Vu Quân này.
Lam Trạm?
Khó trách ta tìm hoài không thấy, hóa ra..... Không phải, không phải Lam Trạm, y là một khối băng, làm sao lại có thể cười....
"Huynh trưởng."
Giọng nói trầm thấp mà có từ tính đối diện truyền đến, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhìn về phía đám người ở sau, Lam Vong Cơ đi qua chỗ qua đường mọi người tự động thối lui sang hai bên, ánh mắt hai người vừa vặn đối diện, y chỉ liếc hắn một cái đã dời ánh mắt.
Lam Trạm y không nhận ra ta?......
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm y, Ngụy Lăng gọi hắn rất nhiều lần cũng không nghe thấy. Thẳng đến lúc Lam Vong Cơ ngồi xuống, Lam Hi Thần lên tiếng để mọi người im lặng, hắn mới hồi phục tinh thần.
"Ngươi mới vừa nói vị Trạch Vu Quân này là Lang Vương tiền nhiệm?"
"Đúng vậy."
"Vậy.... Lam, Lam Vong Cơ là đệ đệ y? Lang Vương đương nhiệm?"
"Đúng."
Ngụy Vô Tiện nâng chén rượu lên uống một hớp, thấp giọng nói, "Hóa ra là ở đỉnh Tuyết Sơn, khó trách tìm không thấy...."
Ngụy Lăng nói: "Vương, ngài nói tìm không thấy cái gì?"
"Không có gì." Dừng một chút, hắn hơi câu khóe môi, thấp giọng nói, "Đã tìm được."
Một nam nhân cao lớn áo đen trước người có thêu hoa văn đầu thú nói: "Hôm nay tìm các vị đến đây là bởi vì một chuyện."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Đây là ai?"
"Vương của Hổ tộc Nhiếp Minh Quyết."
"Là bởi vì quái bệnh kia?"
Nhiếp Minh Quyết nói: "Không sai."
Ngụy Lăng: "Nói chuyện chính là Tộc trưởng Khổng Tước tộc Kim Quang Thiện."
"Cái này ta biết." Ngụy Vô Tiện kinh thường mở miệng, "Nhìn một thân y phục là biết, kim quang chói mắt trước ngực còn thêu hoa mẫu đơn, sợ người không biết bọn họ có rất nhiều tiền."
Mỗi con thú trong tộc cả đời cũng chỉ có một phối ngẫu (*), Kim Quang Thiện mặc dù có một bạn lữ, nhưng gã phong lưu khắp nơi lưu tình, còn có rất nhiều con riêng. Cho nên Ngụy Vô Tiện rất không thích gã, kì thật không riêng hắn, rất nhiều thú loại cũng như thế, chỉ kiên kỵ thân phận tộc trưởng của gã nên không nói gì.
(*) vợ chồng - chỉ người đã có đôi bạn và phải làm tròn bổn phận gia đình, tức người chồng hoặc người vợ.
(thivien.net)
"Vương, không thể nói như thế."
"Vậy nói như thế nào?"
Ngụy Lăng nhìn hắn với ánh mắt không được, trước khi Ngụy Vô Tiện dùng tay đánh hắn ta thì cười ha ha nói, "Ngài không biết đi, tộc trưởng này có một người con riêng tên là Kim Quang Dao, cùng với Hổ Vương Nhiếp Minh Quyết còn có Trạch Vu Quân kết bái huynh đệ đó! Chậc chậc chậc, Kim Quang Dao này đúng là không tệ nha, có thể cùng Tiên Quân thành huynh đệ kết nghĩa." Dừng một chút, hắn ta vẫy vẫy tay với Ngụy Vô Tiện, ra hiệu hắn đến gần, "Mà lại nghe nói mẫu thân hắn là nhân loại đó!"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ đầu hắn ta nói: "Chuyện ngươi biết thật đúng là không ít nhỉ."
Ngụy Lăng vỗ ngực cảm giác tự hào mười phần, "Đương nhiên, không có chuyện gì Ngụy Lăng ta không biết."
Ngụy Vô Tiện đưa tay không ngừng sờ sờ đầu hắn ta, "Còn thời gian mà đi hóng chuyện, xem ra trưởng lão ngươi đây rất rãnh rỗi nhỉ."
Ngụy Lăng lập tức nói, "Không có... không thể nào, Vương ơi ngài không biết mỗi ngày ta có bao nhiêu bận rộn, thời gian uống một chén nước cũng không có."
"Có đúng vậy không." Ngụy Vô Tiện rót chén nước đưa cho hắn ta, "Hiện tại có thời gian rồi, uống đi."
"...... Ta không khát."
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn ta gấp đến đỏ mặt, kìm nén nửa ngày mới phun ra ba chữ này, buồn cười nói với hắn ta, "Không đùa ngươi nữa, biết ngày thường hai ngươi rất mệt mỏi, chờ chuyện này qua sẽ mang các ngươi đi chơi."
Nghe hắn nói như vậy, mai mắt Ngụy Lăng sáng lên lỗ tai trong nháy mắt nhảy ra, lập tức lè lưỡi gọi chủ nhân.
Hai người Ngụy Lăng Ngụy Dự mặc dù là trưởng lão nhưng cũng không già lắm, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên với Ngụy Vô Tiện, khi còn bé cùng làm không ít chuyện xấu. Chỉ là sau khi lớn lên trở nên trầm ổn hơn, một cái khác.... Khả năng lớn lên không tốt lắm, trong đầu có cái hố.
Ngụy Vô Tiện mặc dù đang trêu ghẹo hắn ta, nhưng lại luôn chú ý tới Lam Vong Cơ. Thấy y ngoại trừ lúc xuất hiện gọi một câu "huynh trưởng" thì cũng là ừ ừ ừ, Ngụy Vô Tiện muốn nhìn thấy y nói chuyện nhiều một chút trước mặt hắn.
Chỉ là suốt ngày trưng ra một luôn mặt lạnh, ngoại trừ ừ vẫn là ừ, là không biết dùng lời nói để biểu đạt sao? Như thế thì rất ít người muốn nói chuyện với y? Lam Trạm y, nhất định rất nhàm chán rất tịch mịch đi.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT