"Lam Trạm ta đói rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi." Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Lam Vong Cơ, cứ lôi kéo tay y đi.
Kéo y đi vào tửu quán, gọi hai vò Thiên Tửu Tiếu.
Tiểu nhị hỏi: "Ngụy công tử, món ăn vẫn là những món ngài thường ăn sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
"Lam Trạm, đồ ăn ở đây làm cực kỳ ngon, nhất là Thiên Tửu Tiếu này, quả thật là tuyệt phẩm nhân gian đó."
Ngụy Vô Tiện đẩy y ngồi xuống, mình thì ngồi ở đối diện y.
Hai người đều có tướng mạo đẹp, Ngụy Vô Tiện là hồ ly thì không cần nói, ngươi đã gặp qua con yêu hồ nào có vẻ ngoài xấu xí chưa? Về phần Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện còn chưa biết y là loại yêu nào, chỉ là dáng vẻ còn đẹp hơn hắn mấy phần, sợ cũng không phải loại sài lang hổ báo gì.
Lúc hai người vừa ngồi xuống, các cô nương ngồi xung quanh đều nhìn về phía bên này. Ngụy Vô Tiện hào phóng cho các nàng ngắm, ngẫu nhiên còn ném một cái mị nhãn, trêu đến nỗi các cô nương phải đỏ mặt xoay người lại.
Lam Vong Cơ lại không như thế được, đây là lần đầu tiên y đến nhân gian, tuy nói trong tộc cũng có nhiều giống cái, nhưng lại không có con nào gan to nhìn y như vậy.
"Đồ ăn đến đây, hai vị công tử ăn ngon miệng." Tiểu nhị dọn đồ ăn ra bàn, lại đặt lên hai vò rượu.
Lam Vong Cơ nhìn vò rượu nhưng không nhận lấy, "Đây là cái gì?"
"Rượu nha, đừng nói với ta là ngươi chưa từng uống." Ngụy Vô Tiện trực tiếp cầm vò rượu rót hai chén.
"Chưa từng uống."
"....Ngươi, xác định mình là yêu tinh thật à?" Ngụy Vô Tiện hỏi y, hắn chưa từng thấy con yêu tinh nào không uống rượu đó.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đẩy cốc về phía hắn, "Ta không uống rượu." Sau đó lại nhìn về phía đồ ăn trên bàn, một màu đỏ rực....
Ngụy Vô Tiện đang cuối đầu ăn, lại phát hiện người đối diện chưa từng động đũa, "Lam Trạm ngươi không thích ăn sao?"
".....Không phải." Lam Vong Cơ đưa tay kẹp lên một miếng thịt, vừa cho vào miệng đã muốn phun ra, nhưng vẫn nhịn được. Sau khi nuốt xong lập tức rót hai chén nước uống.
"A, Lam Trạm ngươi làm sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy, rất nóng sao?" Ngụy Vô Tiện thấy y ăn một bữa cơm cũng có thể ra nhiều mồ hôi như thế nên rất nghi hoặc, vì sao hắn không cảm thấy nóng?
"Không....." Lam Vong Cơ mới vừa mở miệng đã lập tức ngậm miệng lại, cổ họng rất đau.
Ngụy Vô Tiện nghe giọng nói của y khác thường, liên tưởng đến phản ứng của y, "Ha, chẳng lẽ ngươi không ăn cay được?"
"......"
Ngụy Vô Tiện cười y, "Ai nha sao ngươi ngốc vậy chứ, không ăn cay được sao không nói?"
"Tiểu nhị, cho mấy món thanh nhạt nào."
"Được rồi, xin hai vị chờ một lát."
.....
Cơm nước xong xuôi hai người từ trong quán đi ra, Ngụy Vô Tiện hỏi y, "Như thế nào như thế nào, quán ăn này không tệ đi?"
"Ừ."
"Lần sau khi ta tới sẽ còn rủ ngươi tiếp!"
"....Không."
Lam Vong Cơ vừa định cự tuyệt hắn, Ngụy Vô Tiện đã đập tay lên bả vai y, nói: "Sau này còn gặp lại!"
"....."
"Ai, ra ngoài cũng nhiều ngày rồi, ta cũng nên trở về thôi, ta đi trước đây Lam Trạm, lần sau gặp lại." Chưa dứt lời người đã không thấy đâu, lưu lại Lam Vong Cơ đứng một mình tại chỗ, ngẩng đầu nhìn phương hướng hắn rời đi.
.......
Ngụy Vô Tiện xoa xoa trán, cũng không biết hơn một năm nay y trải qua như thế nào. Tiếp đến là cười tự giễu một tiếng, thật là ngu ngốc, không hỏi y là yêu gì, cũng không hỏi y ở đâu.... Ai, lần gặp mặt tiếp theo thật không biết là tháng nào năm nào đây....
Ngụy Vô Tiện trở lại tẩm điện, nhìn mấy bức họa khắp phòng mà thở dài. Hắn cũng không biết mình sao nữa, từ hôm đó trở đi hắn đã bắt đầu nằm mơ. Hắn luôn có cảm giác rằng con Hắc Hồ trong mộng kia là bản thân mình, nhưng lại cảm thấy không phải, nếu như là mình thật, chẳng lẽ không phải hiện tại hắn đã chết rồi?
Nhưng hắn vẫn còn sống khỏe re, thật sự không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Suy đi nghĩ lại vẫn là ngồi vào bàn, mở giấy bút ra bắt đầu vẽ tranh. Vẽ hơn phân nửa đều là hồ ly và sói cùng nhau đứng trên tảng đá, hoặc là chạm hai vuốt, hoặc là chết cùng một chỗ. Ngẫu nhiên sẽ mấy bức là Lam Vong Cơ... Nhưng đã bị hắn dẹp đi.
Hắn cũng không biết vì sao lại vẽ những thứ này, vẽ hồ ly và sói có thể bởi vì giấc mộng kia, còn vẽ Lam Vong Cơ bởi vì sao?
Hắn luôn cảm thấy lần sau gặp lại Lam Vong Cơ, chuyện này sẽ biết rõ nguyên nhân. Nhưng hắn còn chưa gặp lại y. Hắn chờ y ở chỗ gặp nhau lần đầu, cũng chờ y ở tửu lâu mà bọn họ cùng ăn cơm, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ gặp lại y.
"Cũng không biết hiện tại y đang ở đâu....." Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm bức họa tự lẩm bẩm...
"Ai?"
Ngụy Vô Tiện bị giọng nói này làm giật mình, xoay người nhìn lại mới biết ra là Giang Trừng.
Giang Trừng nhìn cả phòng đầy bức họa mà bất đắc dĩ nói, "Ngươi còn đang suy nghĩ giấc mộng kia?"
"Ừ..."
Giang Trừng hỏi hắn, "Ngươi nói xem ngươi suốt ngày nghĩ những thứ này là có ý gì?"
"Không có ý gì hết."
"Vậy ngươi còn nghĩ những thứ này làm gì, đi, trở về với ta, A tỷ có nấu canh sườn củ sen đó."
Vừa nghe đến canh sườn củ sen hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên, "Vậy ngươi còn dông dài cái gì, tranh thủ thời gian đi thôi."
Giang Trừng là lúc Ngụy Vô Tiện vừa hóa thành hình người mà quen biết.
Khi đó hắn vừa học được cách biến hóa, không kịp chờ đợi mà chạy xuống núi chơi. Nhưng bởi vì tu vi vòn thấp nên duy trì một nửa liền biến trở về hình dáng hồ ly, đúng lúc gặp được một con báo đói bụng đã lâu.
Ngay lúc hắn tưởng mình chạy không thoát, đã được một vị nam tử áo tím cứu, cũng mang hắn về nhà mình.
Trong nhà người mặc áo tím còn có rất nhiều người mặc áo tím khác, còn có thêm một con mèo nhỏ. Hắn giật giật trong ngực người mặc áo tím kia, người kia liền buông hắn ra.
Vừa xuống đất hắn đã đuổi theo con mèo kia. Nhưng không nghĩ con mèo này đột nhiên biến thành một tiểu thiếu niên, hắn không kịp dừng lại đã thẳng tắp đâm vào đùi cậu.
"Ngươi đuổi theo ta làm gì?"
Ngụy Vô Tiện cũng hóa thành hình người, "Muốn chơi đùa với ngươi đó."
"Ta tên Ngụy Vô Tiện, nhũ danh Ngụy Anh, ngươi tên gì?"
"Giang Vãn Ngâm, nhũ danh.... Giang Trừng."
"Hì hì" Ngụy Vô Tiện nắm bả vai cậu, cười nói, "Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn bè rồi!"
_________
Huyên:đoán trúng rồi nha, Tông chủ là mèo đó 233333333!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT