Sau khi Lam Vong Cơ thức dậy, phát hiện chính mình không mảnh vải che thân, trước ngực có cái đầu xù xù đang nằm, liền duỗi tay xoa xoa.
"Ưm..." Tiểu hồ ky giật giật lỗ tai, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô, "Lam Trạm...."
"Tối hôm qua ta...." Nghe được giọng nói nghẹn ngào của hắn, chắc là tối hôm qua y lại....
"Tối hôm qua ngươi.... Ưm.." Cổ họng đau đến nói không nên lời, gian nan dùng vuốt cào cào trên người y mấy cái, Lam Vong Cơ hiểu ý, ngoắc ngoắc ngón tay đổ chén nước đút cho hắn.
Ngụy Vô Tiện lên án nói, "Tối hôm qua ngươi thật là, quá chủ động quá thô bạo!
“Ta……” ()
"Ngươi cái gì, nhìn chuyện tốt ngươi làm xem, mệt đến nổi hình người ta cũng không duy trì nổi!"
Cũng không phải vậy, chỉ là tối hôm qua thật sự là chịu không nổi, hắn liền biến trở về hình dáng hồ ly, không nghĩ tới! Lam Vong Cơ phát rồ (gạch bỏ) yêu thích động vật nhỏ, hồ ly cũng không buông tha! Ôm hắn xoa qua niết lại, thấy hắn không biến trở lại liền nhéo lỗ tai túm đuôi các loại, Ngụy Vô Tiện định chạy trốn, nhưng chân lại mềm mại ngã xuống lòng ngực y, lúc này Lam Vong Cơ rốt cuộc ý thức được y quá phận, không làm gì hắn nữa, an an phận phận ôm hồ ly nhỏ đi ngủ.
"Ta... Thật xin lỗi!" Lam Vong Cơ trừng mắt cứng lưỡi, y hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ y uống rượu xong thì say phát điên lên? Sau đó □□ (không phải) ngủ hắn??!
Ngụy Vô Tiện nhìn sắc mặt y, trợn mắt há hốc mồm nói, "Ế, Lam Trạm, có phải ngươi quên mất tối hôm qua đã làm gì với ta không?"
Lam Vong Cơ ngẩng ngơ gật gật đầu. Hắn nói tiếp, "Trách không được ngươi không uống rượu, hóa ra uống xong thì quên hết mọi chuyện." làm bộ làm tịch dùng móng vuốt lau mặt, "Tối hôm qua ngươi đối với ta.... Thật là quá đáng!"
Gương mặt lạnh như băng sương không có biểu tình của Lam Vong Cơ dần dần có chút biến hóa, rựa hồ là hổ thẹn, kinh ngạc, không thể tin tưởng còn có một tia tức giận hoảng loạn, "Ta.... Ta rốt cuộc, đã làm gì...."
"Chính ngươi nhìn chuyện tốt ngươi đã làm nè!" Ngụy Vô Tiện biến trở về hình người, chỉ thấy trên trán hắn sưng một cục to, môi sưng đỏ khóe miệng hình như có vết máu, trên cổ đều có dấu hôn đậm nhạt, trên xương quai xanh có một dấu răng đặc biệt rõ, đôi tay có dấu vết bị buộc chặt, trên cánh tay đầy vết xanh xanh tím tím, trên người không có một chỗ nào may mắn thoát khỏi.
Lam Vong Cơ ngơ ngác mà nhìn nửa ngày, rốt cuộc như nhớ đến cái gì, lập tức lật thân thể Ngụy Vô Tiện lại, trên hai cánh mông đều có dấu vết, nhưng đều là vết sưng, chạm một cái hắn đã kêu đau, hẳn là không phải thời điểm kia làm ra, thoạt nhìn như là.... bị người đánh.
Ngụy Vô Tiện ủy khuất thật sự, "Từ nhỏ còn không có ai đánh ta đâu, chính là ngươi, cũng chỉ có ngươi đánh ta như vậy! Ta kêu ngươi dừng ngươi không những không nghe ta, mà còn trói ta, trói lại rồi, ta mệt không chịu được nữa muốn ngủ một lát ngươi cũng không cho, phải thao cho ta tỉnh, ta vô cùng đau đớn chịu không nổi tránh đi ngươi liền trực tiếp kéo ta trở về sau đó còn đánh ta!" Như là ủy khuất tới cực điểm, nói xong lại oa một cái khóc lớn.
(Huyên: douma nghe như bạo lực gia đình -)))))))
Lam Vong Cơ lập tức đem ngươi bế lên ôm vào lòng ngực dỗ dành, "Thật xin lỗi, ta sai, ta.... ta không biết uống rượu xong, sẽ như vậy.... Bằng không ngươi, đánh lại ta đi?...."
Nghe y nói như vậy, Ngụy Vô Tiện ngược lại nín khóc mỉm cười, nức nở nói, "Dù sao, dù sao là ngươi chứ không phải người khác.... Sau này, muốn thao thì thao, không cho đánh nữa!"
Giọng nói Lam Vong Có từ đỉnh đầu truyền đến, "Không đánh."
"Ừ." Gật đầu hai cái, hắn lại bắt đầu, duỗi tay nhẹ đẩy ngực y, "Tối hôm qua ngươi tốt tốt xấu xấu, nhưng mà," Ngần đầu chớp chớp mắt trái với y, "Ta thích ~" Quả thật là giang sơn dễ đổi bản tỉnh khó dời, đánh chết cũng là dạng này.
Lỗ tai Lam Vong Cơ đỏ lên, nói không nên lời, sau một lúc lâu, giơ tay há miệng cắn miệng một cái.
"Ngươi làm gì đấy?!" Ngụy Vô Tiện kéo cánh tay y xuống, đau lòng muốn chết, "Ngươi phát điên à, cắn chính mình làm gì!"
"Ta cắn ngươi." Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, một bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác.
"Ngươi thật là...." Ngụy Vô Tiện thật là dở khóc dở cười, Lam Vong Cơ ngày thường rất thông minh, làm sao mà hiện tại lại ngu như vậy, "Thế cũng là ta cắn, chính ngươi cắn không tính nhé."
Quả nhiên Lam Vong Cơ đem cánh tay duỗi đến trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc, "Cắn."
Ngụy Vô Tiện cũng không chút do dự, hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, vươn đầu lưỡi liếm một cái trên cánh tay y, thấy y muốn lùi về sau, bắt lại, ánh mắt nhìn lại dấu răng khi nãy mình cắn, không khỏi đau lòng, xém tí là chảy máu rồi. Đưa tay ấn xuống mép giường, một bình sứ nhỏ hình tròn lộ ra, mở nắp đem thuốc mỡ bôi lên cánh tay y.
"Đây là thuốc Ôn Tình dùng lá cây của mình chế thành, chữa thương rất tốt, xem xem, hết rồi nè."
"....."
"Làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, "Ngươi và Ôn Tình...."
"Tà và nàng là thanh mai trúc mã khi còn là hai đứa trẻ vô tư, không nói gạt ngươi hai chúng ta còn ngủ chung một giường." Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa nhìn sắc mặt y, cười hì hì tiếp tục nói, "Ta còn nói qua là muốn cưới nàng đấy."
"......Vậy à." Ánh mắt Lam Vong Cơ ảm đạm, trong lòng rầu rĩ, có chút khó chịu.
"Ha ha ha Lam Trạm ngươi thật dễ lừa." Ôm chặt y, cọ cọ trước ngực, Ngụy Vô Tiện nói, "Ngươi nha, sau này đừng gọi là Lang Vương nữa, sửa lại thành dấm vương đi. Tối hôm qua ăn dấm của sư tỷ giờ lại là Ôn Tình, ta sợ là có ngày ngươi bị chính mình ghen chết."
“Ngụy Anh.” Lam Vong Cơ nắm cằm muốn hôn, bị một bàn tay ngăn cản.
Hai tay Ngụy Vô Tiện nắm gương mặt y, nói: "Ngụy Anh, chỉ cho phép ngươi nhìn một mình ta, chỉ cho phép nghĩ đến ta, chỉ cho phép nhắc đến ta, không thể nhìn người khác không thể nghĩ đến người khác không được nhắc đến người khác ở trước mặt ta. Được rồi những thứ này ta đều nói giúp ngươi đó, có cái gì ngươi cũng không nói chỉ buồn ở trong lòng, như vậy sẽ nghẹn thành bệnh, ở trước mặt ta thật sự không cần như vậy, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, không cần sợ hãi gì hết, ta là của ngươi, vĩnh viễn vẫn vậy!"
“Ta yêu ngươi Lam Trạm.”
“Ngụy Anh, ta cũng vậy.”
Hai người hôn hôn lăn thành một cục, hai người đứng ngoài cửa đá không biết nên đi hay ở.
"Ngụy Lăng, thế....."
Ngụy Lăng gãi đầu, nói: "Không bằng tối nay Hoài Tang huynh lại đến? Hiện tại, thời cơ không đúng lắm...."
"Đó là đương nhiên đó là đương nhiên, một khi đã như vậy, ta đây đi trước."
"Từ từ," ()
“Chuyện gì?”. Được copy tại ~ tr umtruyen. n et ~
“Để lại Xuân Cung Đồ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT