Edit + Beta: Huyên

Qua chuyện này của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng không ai còn dám nhao nháo nữa, chỉ dám thì thầm với người bên cạnh.

Lam Hi Thần nói, "Lần này quái bệnh đột phát, rất có thể là có người đã tiến vào kết giới."

Kim Quang Dao cẩn thẩn mở miệng hỏi, "Ý của Nhị ca là, có nội ứng?"

Lam Hi Thần gật đầu, "Người nhiễm bệnh không thể nào làm ra được chuyện này, nhân loại càng không có khả năng đi vào bên trong 'Trầm Nguyệt Chi Sâm'."

"Là do ai làm, cút ra đây cho ta!" Nhiếp Minh Quyết hét lên với phía bên dưới, còn xen lẫn một chút hỗ gầm.

Ngụy Vô Tiện khó chịu vuốt vuốt lỗ tai, nói: "Thật khó tin được hắn ta là đại ca của Nhiếp Hoài Tang."

Lam Vong Cơ nói: "Nhiếp Hoài Tang? Quan hệ các ngươi rất tốt?"

"Hả? Xem như là vậy đi." Dù không biết vì sao y lại hỏi như thế, nhưng câu trả lời của hắn khẳng định là không sai.

Một tay Lam Vong Cơ dường như vô ý vuốt ve bên hông hắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút ngứa, lắc eo tránh né.

"Những quyển sách kia.... là do hắn ta mang tới?" Tuy là đang hỏi hắn, nhưng ngữ khí lại chắc chắn.

"Làm sao ngươi biết?" Ngụy Vô Tiện giả vờ nội giận, "Tốt lắm, vậy mà ngươi lại giám thị ta!"

"…Không có."

Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết y cũng có, cho dù có hắn cũng không để ý, chỉ cần là việc Lam Vong Cơ làm, đều vì tốt cho hắn thôi.

"Trước đó ta có nhìn thấy hai người các ngươi ở trà lâu...."

"!!" Sao Lam Vong Cơ lại biết được chuyện này?! Không phải là hắn trêu đùa cô nương nhà người ta thì là tiến hành giao dịch không thể miêu tả! Nắm ngoái y có đi trà lâu một lần, vậy mà cũng gặp được, không thể không nói thật đúng là.... vận khí quá tốt!

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Lam Vong Cơ sờ sờ tóc hắn, nói: "Không có chuyện gì, sau này còn gặp được càng nhiều."

"...." Trong lúc nhất thời Ngụy Vô Tiện không biết nên nói gì, Lam Vong Cơ quan tâm hắn là chuyện tốt, nhưng mà chuyện này....

"Hồ Vương có biết nơi Miêu Tộc đang ẩn thân không?"

Trong lúc Ngụy Vô Tiện trò chuyện cùng Lam Vong Cơ không quan tâm đến người bên ngoài nói những gì, hiện tại bị điểm tên hỏi, hắn nhất thời không phản ứng kịp. Lam Vong Cơ đụng nhẹ hắn, hắn lập tức bày ra dáng vẻ đau lòng khổ sở, trầm giọng nói: "Ta cũng không biết."

"A...." Ôn Nhược Hàn cười xùy một tiếng, một tay vuốt chén rượu một tay gõ lên mặt bàn nói: "Có đúng không, thế nhưng ta nghe nói ngày ấy sau khi ngươi rời tiệc thì trở về Vân Mộng."

Ngụy Vô Tiện cũng cười nhạo nói, "Ta về Vân Mộng đấy, nhưng cái này có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề gì? Không bằng ta cho ngươi gặp một người."

Một bóng đen từ trên trời rơi xuống, 'Bụp' Một tiếng nện xuống mặt đất, không, nói đúng ra là một đường vòng cung rơi xuống, là bị người khác ném lên.

Mí mắt Ngụy Vô Tiện co lại có một dự cảm xấu, chỉ thấy người kia ngẩng đầu, loại dự cảm này hoàn toàn được chứng thực.

Người bị ném lên không phải ai khác, chính là Giang Lục lúc này đang ẩn thân ở Di Lăng!

Vì sao cậu ta lại ở đây? Cậu ta không phải đang ở cùng Giang Phong Miên bọn họ sao? Vì sao lại rơi vào tay Ôn Nhược Hàn? Cậu ta không biết đường đi nên không có khả năng tự mình đi xuống, có phải Giang Trừng cũng... Sẽ không Giang Trừng chắc chắn sẽ không đưa cậu ta xuống, vậy câu ta đến đây bằng cách nào?

Ngụy Vô Tiện thử thăm dò mở miệng nói: "Tiểu sư đệ?"

"Đại... đại sư huynh."

"Đại sư huynh Ôn Nhược Hàn này gã... không....." Giang Lục vừa mới nói được nửa câu, đột nhiên ngất đi, giống như la bị người khác đánh ngất xỉu, nhưng hắn không nhìn thấy ai ra tay.

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện âm trầm, nói: "Không biết tiểu sư đệ của ta tại sao lại ở trong tay Báo Vương?"

Ôn Nhược Hàn nói: "Chuyện này.... ngày ấy sau khi ngươi rời tiệc, ta thấy ngươi tinh thần không yệ, sợ đã xảy ra chuyện gì, nên để Ôn Húc đi xem thử, kết quả phát hiện ra cậu ta đang lén lút ở phụ cận Liên Hoa Ổ."

"Cho nên ngươi bắt cậu ta?"

Ôn Nhược Hàn lắc đầu thở dài nói: "Ta cũng không còn cách nào, ai biết Miêu Tộc có phải là bị cậu ta hại không, nói không chừng chính cậu ta là gian tế, chờ ngươi trở về đó."

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong đầu rất loạn, Giang Lục sớm đã bị bắt, vậy ngày ấy người hắn gặp phải là ai? Mang về là ai? Hiện tại ở cùng với Giang Phong Miên bọn họ là ai? Hắn cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay hung ác nắm lấy, sau một khắc liền bị bóp nát.

Hắn lải đảo chạy ra bên ngoài, ngay cả pháp lực cũng quên dùng, không biết đi được bao lâu chỉ cảm thấy ánh mắt bắt đầu mơ hồ không rõ, màng nhĩ cũng kêu ong ong, dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, lập tức ngã xuống mặt đất, hắn tựa như mất đi năng lực đi đường, cũng không muốn đứng lên, dùng hai tay bò trên mặt đất.

"....Ngụy Anh."

"Ngụy Anh!"

Lam Trạm?.....

Ngụy Vô Tiện cảm giác ánh mắt dần rõ lên, hắn trông thấy Lam Vong Cơ ôm hắn trong lòng ngực, ở bên tai từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn. Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, cử động cánh tay nói: "Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ lập tức buông hắn ra, để hắn tựa vào người mình, lo lắng nói, "Ngụy Anh ngươi thế nào rồi?"

Khe khẽ lắc đầu, "Ta không sao, ta... Lam Trạm....."

Lam Vong Cơ biết hắn muốn nói gì, vỗ hết bụi đất trên người hắn đi, ôm lấy hắn vừa đi vừa nói, "Ôn Nhược Hàn, không thể tin."

Lúc này Ngụy Vô Tiện đã bình tĩnh rất nhiều, hắn gật gật đầu, nói: "Mới vừa rồi là ta không cẩn thận trúng kế của gã."

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn thẳng phía trước, nói: "Chỉ là không loại trừ người này chính là sư đệ của ngươi."

Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng, lại nghe y nói: "Cho dù ra sao đi nữa, trước tiên cần đi đến chỗ ẩn thân của Miêu Tộc xem thế nào đã."

Theo lí thuyết, lúc này Ngụy Vô Tiện không nên mang người ngoài đến nơi đó, nhưng Lam Vong Cơ đã mở miệng, hắn gật đầu, "Được." Dù sao với quan hệ của hai người thì cũng không phải người ngoài mà!

{https://my.w.tt/vM65K96622 or

}

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play