Tác giả: Hi Hi Xao Khoát Nại

Edit + Beta: Huyên

Ngụy Vô Tiện lấy ra hai bức họa từ sau vách đá, hỏi y: "Sao ngươi lại biết nơi này có cơ quan?"

"Ta cũng không biết, thời điểm vẽ tranh không cẩn thận đụng tới."

...... Này cũng thật là quá không cẩn thận rồi.

Kì thật Lam Vong Cơ nói đúng là sự thật, lúc ấy y đang sửa lại ánh mắt của mỗi bức họa, chỉ là không cẩn thận, cánh tay chạm vào dưới vách tường, nó liền tự động mở ra.

"Được rồi, vậy thì không biết Lang Vương điện hạ vì sao phải lén nhìn ta nghỉ ngơi?" Ngụy Vô Tiện mở ra một bức họa trong số đó, phía trên là một con hồ ly nhỏ đang ngủ, đúng là đêm đó một lang một hồ cùng nhau trở về, Ngụy Vô Tiện đã ngủ mà Lam Vong Cơ lại chỉ nhìn hắn mà không hề ngủ.

“Đêm đó ta……”

"Lam Trạm a Lam Trạm, thật không hiểu thói quen nhìn lén của ngươi từ học từ đâu, thời điểm ta chờ ngươi cũng như vậy, thời điểm ta ngủ cũng thế." Ngụy Vô Tiện mở ra một bức họa khác, người trên bức họa không ai ngoài Ngụy Vô Tiện. Người được họa đang ngồi trên mặt đất, mặt mày hơi cong, một tay vươn lên tựa như muốn kéo người khác, đúng là lúc ấy cùng Lam Vong Cơ đánh xong ngồi xuống muốn đi kéo y.

"Chậc chậc chậc, không thể tưởng tượng được đường đường là Lang Vương thế mà thích nhìn lén người khác như vậy?"

Ngụy Vô Tiện vừa nhấc đầu, thấy Lam Vong Cơ căn bản không thèm để ý mà chỉ nhìn hắn, trêu chọc y: "Nhìn một cái, lại trộm ngắm ta."

"........ Không có nhìn lén, là đường đường chính chính mà nhìn." Lam Vong Cơ ôm eo hắn, kéo hắn vào lòng ngực, "Người của ta, vì sao lại muốn nhìn lén?"

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, "Khi nào thì là người của ngươi rồi?"

Tay Lam Vong Cơ dùng sức, Ngụy Vô Tiện bị bắt phải nhích lại gần y, bởi vì hắn lùn hơn Lam Vong Cơ một chút, lúc nói chuyện hắn hơi ngửa đầu, mà Lam Vong Cơ còn hơi hơi cúi đầu xuống, hảo xảo bất xảo*, đôi môi đụng phải gương mặt Lam Vong Cơ, "Như thế nào, chiếm tiện nghi của ta rồi không định phụ trách sao?"

(* Nguyên văn "好巧不巧", tra Google không tìm được nghĩa, cô nào biết Tiếng Trung thì giúp tôi với ~)

Ngụy Vô Tiện cười cười, "Đây cũng gọi là chiếm tiện nghi? Vậy ngươi chưa thấy qua thật rồi!" Dứt lời, hắn hơi hơi nghiêng đầu chạm vào môi Lam Vong Cơ.

Hai mắt Lam Vong Cơ trừng lớn, đồng tử hơi co lại, ngơ ngác nhìn gương mặt Ngụy Vô Tiện phóng đại trước mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại, trước khi hắn định rời khỏi, một tay đè lại đầu hắn, làm tăng thêm nụ hôn này.

Tuy nói đây là lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng Ngụy Vô Tiện rõ ràng nhiều kinh nghiệm hơn so với Lam Vong Cơ, hắn liếm vài trên cái môi y, dụ dỗ y há miệng, sau đó đầu lưỡi thâm nhập vào, bên trong miệng đảo loạn, hai lưỡi tương giao, dây dưa, trằn trọc, lặp lại như thế, thẳng đến khi hai người sắp không thở nổi nữa mới tách ra, còn vô tình kéo ra vài sợi chỉ bạc.

"Tê, Lam Trạm ngươi vậy mà lại cắn người!" Ngụy Vô Tiện ăn đau liếm liếm môi dưới.

Đúng vậy không sai, Lam Vong Cơ trước khi buông ra còn cắn môi của hắn. Y nhìn chằm chằm vào hắn, nói, "Ta..."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt trái, ngoắc ngoắc tay với y, ở bên tai y nói một câu, "Sắc trời đã tối, không biết Lang Vương có cần phải nghĩ lại nơi này không?"

Khi nói chuyện hơi nóng không khí phả vào tai, ngứa, Lam Vong Cơ hơi hơi giật giật, hai tay Ngụy Vô Tiện ôm cổ y, đầu lưỡi liếm trên vành tai y, nhẹ nhàng hôn hôn, ngay sau đó liền thâm nhập vào, hắn có thể cảm giác được thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ trong chớp mắt, ở bên tai y khẽ cười một tiếng, đôi môi hơi mở nhẹ nhàng cắn một cái, "Có qua có lại*, ngươi cũng là người của ta!"

(*Nguyên văn là "Lễ thượng vãng lai")

Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi lóe, đem người bế ngang lên đặt trên giường đá, sau đó đè lên trên người hắn, Ngụy Vô Tiện đưa tay thoát xiêm y của y, "Lam Trạm, dáng người của ngươi rất không tồi nha!"

Thấy vành tai y lại đỏ, Ngụy Vô Tiện nói, "Chẳng lẽ là lần đầu tiên Lang Vương ở trước mặt người khác cởi quần áo?"

“……” Lam Vong Cơ rũ mắt, nói, “Còn ngươi?”

“Cái gì?”

"Có phải ngươi, rất nhiều lần....."

Cảm nhận được cảm xúc trong giọng nói của y, Ngụy Vô Tiện hôn hôn y, duỗi tay ôm lấy cổ y, nói: "Thiên địa làm chứng, đây là lần đầu tiên của ta!"

“Phải không, như vậy nhiều cô nương xinh đẹp......"

Hửm? Lam Trạm đây là, ăn giấm?

Ngụy Vô Tiện nhịn xuống ý tưởng trêu chọc y, nhìn hai mắt y nói: "Ta thề, trừ bỏ trêu chọc người khác một chút thì cái gì cũng không có! Không có nắm tay cô nương nào, nụ hôn đầu tiên cũng là của ngươi!"

……

Thấy y không động, Ngụy Vô Tiện nóng nảy, xoay người một cái, hai tay chống ở hai bên người y, nói: "Thật đó!" Y vẫn bất động, Ngụy Vô Tiện ghé vào ngực y, rầm rì nói: "Ngươi không tin ta, vừa rồi còn nói là người của ta, kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ khẽ vuốt đỉnh đầu hắn, "Khi nào thì ta nói không tin ngươi."

“Vậy ngươi vừa mới không để ý tới ta.”

“Ta cố ý”

“???”

“Thích ngươi đối với ta như vậy”

“Phốc,” Ngụy Vô Tiện cười nói, “Ngươi thật là, thiếu chút nữa ta coi như thật.” Hắn vén mái tóc dài để lộ ra đôi tai, nâng lên thân mình nháy nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, một tay cởi quần áo, một tay khẽ vuốt ve cơ thể mình, khẽ cắn môi dưới, dùng giọng nói đặc biệt câu nhân của hồ yêu nói: "Lam nhị ca ca ~"

Giọng nói vừa phát ra làm hai người sợ ngây người, Ngụy Vô Tiện cũng không biết bản thân còn có thể phát ra... âm thanh này. Còn Lam Vong Cơ bị hắn dùng âm thanh này quyến rũ tựa như trong đầu có tia lửa xẹt qua, thân mình nóng lên, nhịn không được đem hắn đè ở dưới thân, một phen thoát hết xiêm y của người này ra.

Editor có lời muốn nói: Vừa edit vừa lau máu mũi (↑ω↑), các chị em đoán xem chương sau chúng ta có thịt ăn không?????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play