Nhìn thấy cả người em trai toàn là máu xuất hiện trước mặt mình, cậu ta một mực kêu gào, cương quyết bướng bỉnh đề nghị phải trị liệu cho mình trước, chị của cậu - Thẩm Đa Huy là bác sĩ ở đây.
Thẩm Đa Huy nhìn không nổi nữa, thật sự muốn đi. Đều do cha mẹ muốn thêm một đứa con, cho nên liền mang thai lần hai, việc này dẫn đến ba bị đuổi việc, nhưng mẹ thì vẫn một mực cố chấp. Lúc đó bà mở rộng cửa hiệu cắt tóc của mình, còn mở thêm một chuỗi tiệm thẩm mĩ. Vì vậy nói ra ba là do mẹ nuôi.
Đứa em trai mười lăm tuổi này chính là sinh mệnh của mẹ, từ nhỏ được bà nuông chiều hết mực, càng lớn càng không sợ trời không sợ đất, cho nên bây giờ một thân máu xuất hiện làm loạn trong bệnh viện.
Không lâu sau mẹ nàng chạy tới, nhìn thấy con trai cưng bị thương liền trách trời trách đất khóc lóc một trận, sau đó bà mới phát hiện máu trên người không phải của con trai mình, mà là của người khác.
Thẩm Đa Huy từ trong phòng phẩu thuật đi ra, lập tức cho Thẩm Đa Diệp một bạt tay.
“Mày muốn tìm đường chết đúng không!?”
Thẩm mẫu nhanh chóng giữ tay Thẩm Đa Huy lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Tại sao con đánh em trai mình!?”
“Mẹ! Con của mẹ đã đâm người ta đấy, mẹ biết không!”
Một câu này như sấm giáng bên tai Thẩm mẫu, làm cho đầu óc bà muốn nổ tung ra.
Qủa thực không có cách nào đối mặt với cuộc sống phức tạp này, Thẩm Đa Huy trước tiên đi tìm một chỗ yên tĩnh, châm một điếu thuốc, nàng vừa rít hai hơi đã có người đi tới.
Bác sĩ Lưu của khoa ngoại nói: “Bây giờ lệnh cấm hút thuốc đã được áp dụng toàn bệnh viện, bác sĩ Thẩm không phải muốn làm người đầu tiên trái quy định đó chứ?.” Bác sĩ Lưu cười, đưa cho nàng một chai nước, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi đi ngang qua khoa cấp cứu, đều nhìn thấy hết rồi. Cô đừng sốt ruột quá, tôi nghe nói đối phương bị thương không nặng, nhưng do máu chảy nhiều cho nên làm người khác sợ hãi. Việc này tranh thủ tìm luật sư để bồi thường cho nhà bọn họ, sau đó viết một cái đơn ghi rõ sự tình thì sẽ ổn thôi.”
Thẩm Đa Huy dập thuốc lá trên tay, thở dài nói: “Làm cho anh cười chê rồi lão Lưu, tôi thật là…”
Bác sĩ Lưu hiểu rõ, vỗ vỗ vai nàng. Thẩm Đa Huy hồi phục lại trạng thái ban đầu, nàng cười cười, hơi lúng túng né tránh bàn tay của bác sĩ Lưu.
Vốn cho rằng việc này dễ dàng giải quyết nhưng kết quả thật sự không hề đơn giản, đối phương bị thương là con trai của gia đình có chút quyền lực, nuốt không trôi chuyện lần này, nhất định muốn bỏ tù Thẩm Đa Diệp.
Nhóc quỷ Thẩm Đa Diệp bình thường kết giao với những đứa nhóc có thành tích học tệ hại, nhưng gia đình lại có tiền hoặc có quyền, việc này đúng là phiền toái, mẹ của Thẩm Đa Huy một ngày gọi đến ba cuộc, khóc lóc kể lể với nàng, ba nàng tuy không ép buộc nàng nhưng trong lời nói của ông lộ ra vẻ lo lắng, nàng còn có thể làm gì khác?
Thẩm Đa Huy không hể nghĩ đến, nhưng Thẩm mẫu sớm đã nhớ tới, Thẩm Đa Huy nghe bà nói bên điện thoại: “Cha của Gia Cát Nguyên Mân là giám đốc Bộ công an, mẹ đây thật sự hết cách rồi con gái à, con đi tìm Nguyên Mân đi, mẹ cầu xin a, Đa Huy, mẹ xin con.”
Thẩm Đa Huy cười gượng, nàng không muốn hỏi mẹ còn nhớ chuyện của Triệu Tăng hay không, cũng không muốn hỏi tại sao lại ép bức nàng đến vậy, càng không muốn hỏi lỡ Nguyên Mân cũng giống như Nguyên Ích, tuyệt tình như vậy thì sẽ thế nào.
Thẩm Đa Huy muốn hỏi, đây không phải là đang đem nàng bán đi sao? Mẹ biết rõ chuyện gì đã xảy ra, bây giờ còn thẳng tay đẩy nàng cho Nguyên Mân, yêu cầu nàng nhờ Nguyên Mân giúp đỡ, không hề quan tâm đến nàng sẽ phải trả một cái giá đắc. Mà Thẩm Đa Huy, cũng bởi vì biết chuyện năm đó….lần này xem như đây là một vụ cá cược đi.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đa Huy muốn phát tiết một phen, nhưng lại phát hiện toàn thân đều như bị trút hết sức lực, thật sự không còn một tí sức lực nào. Điện thoại lại vang lên, nàng không bắt máy, một tin nhắn được gửi đến, Thẩm Đa Huy liếc một cái liền nhìn thấy ‘Mẹ không muốn sống nữa, con là chị gái, sức khỏe của cha con không tốt…’
Những từ đó hiện lên, nàng lập tức tắt nguồn điện thoại. Thẩm Đa Huy cảm thấy mình thực yếu đuối, bây giờ nàng có thể dựa vào ai? Ngay cả một người tâm sự cũng không có. Đây có lẽ báo ứng, báo ứng năm đó chính mình làm ra việc ác.
Thẩm Đa Huy uống say một trận, việc gì nên làm vẫn là phải làm, nhưng làm thế nào nàng mới có thể tìm thấy Nguyên Mân? Nguyên Mân đang ở trong quân đội, cho nên nàng thực sự không biết làm thế nào để tìm ra người.
Tìm Nguyên Ích sao?
Như vậy khác nào đẩy Đa Diệp vào trong Sở quản lí thiếu niên?
Tâm tình Thẩm Đa Huy thật sự rất tệ, nàng xin nghỉ phép ở nhà cố gắng tìm ra biện pháp, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhớ tới bạn học năm xưa, tìm kiếm một lúc lâu, Thẩm Đa Huy xin được cách liên lạc với Sào Trung Bằng thông qua những người bạn từng tham gia tiệc lúc trước.
Năm đó Sào Trung Bằng sống bên cạnh gia đình Gia Cát, cùng nhau lớn lên, nhưng sau này cũng không còn liên hệ gì.
Đầu dây bên kia tựa hồ không hề kinh ngạc khi Thẩm Đa Huy gọi đến, thanh âm rất bình tĩnh giống như đối đãi với một người không quen biết, có lẽ sớm đã là người xa lạ rồi.
“Trung Bằng, cậu có biết cách liên lạc với Nguyên Mân không? Tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy.” Thẩm Đa Huy ngượng ngùng nói ra những lời này, nàng che mặt, quả thực không còn mặt mũi để đối mặt với người trước kia.
Sào Trung Bằng dừng lại một lát, sau đó mới nói: “Những năm này tôi sống ở nước ngoài, chỉ vừa trở về cách đây không lâu, cũng không có số điện thoại của cậu ấy, nhưng mà... nếu cậu muốn, tôi nhất định tìm được. Chờ tôi một chút, tôi sẽ gửi qua cho cậu.”
Thẩm Đa Huy biết rõ Sào Trung Bằng đi tìm Nguyên Ích rồi, năm đó Nguyên Ích và cậu ta rất thân, có lẽ những năm nay hai người vẫn còn giữ liên lạc.
Chỉ trong chốc lát một tin nhắn được gửi qua điện thoại của Thẩm Đa Huy, đúng lúc Sào Trung Bằng cũng gọi đến: “Cậu ấy ở trong quân đội không rảnh lắm, cậu chịu khó trễ một chút rồi hãy gọi. Tôi vừa trở về đây cho nên khá bận, qua mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Thẩm Đa Huy đồng ý, sau khi cúp điện thoại, nàng nhìn số điện thoại kia ngẩn người.
Cho đến tận hơn tám giờ, Thẩm Đa Huy rốt cuộc đã lấy được dũng khí bấm gọi, nhưng mà lập tức nhụt chí, bởi vì đầu dây bên kia nói: Hiện tại không thể liên lạc được với số điện thoại này…
Thẩm Đa Huy tùy tiện làm chút đồ ăn, nàng ăn mì trộn, đũa thứ hai chưa kịp đến miệng thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Vừa nhìn thấy dãy số, Thẩm Đa Huy gấp gáp giật khăn giấy lau chùi miệng, sau đó tiếp điện thoại:
“Alo....”.
“Xin chào, cho hỏi ai vậy?” Nghe được âm thanh này làm Thẩm Đa Huy bên kia đầu dây vô cùng khẩn trương, nàng sợ Nguyên Mân cúp điện thoại, ho nhẹ một tiếng, rồi mới trả lời: “Tôi là Thẩm Đa Huy.”
Nguyên Mân thật sự rất bận, cô nói Thẩm Đa Huy có việc gì thì trực tiếp nói qua điện thoại, hoặc đi đến nơi cô đóng quân. Thẩm Đa Huy nhìn qua đồng hồ trên tay, nàng nhanh chóng thu dọn quần áo trong đêm, nhanh chóng đi đến nơi Nguyên Mân đóng quân, việc ở bệnh viện chồng chất đầy rồi, nàng thực sự không có nhiều thời gian.
Bây giờ đang là nửa đêm, tuyết rơi rất nhiều, nàng đối với quân đội có chút lạ lẫm, cũng có chút sợ quân nhân, nhưng mà dựa theo lời Nguyên Mân lái xe chạy qua lộ tuyến, ngay lúc này đèn xe chiếu đến một người đang mặc áo khoác đứng ở giữa cơn tuyết lớn, nước mắt Thẩm Đa Huy lại đột nhiên tuôn ra.
Sau khi Thẩm Đa Huy xuống xe, Nguyên Mân liền đi đến nghêng đón, Nguyên Mân cởi áo khoác ra đưa cho Thẩm Đa Huy, cầm lấy túi xách trên tay nàng. Không nói lời nào dẫn nàng đi đến nhà khách bên kia.
“Bây giờ trễ rồi, nếu cậu đói thì nói cho tôi biết, để tôi đi mua vài cái bánh quy hoặc mì gói, được không?” Lúc dẫn Thẩm Đa Huy lên lầu, Nguyên Mân bỗng nhiên nói.
Thẩm Đa Huy hồi phục lại tinh thần, liên tục vẫy vẫy tay: “Không không, tôi không đói, không đói bụng…”
Sau khi lên lầu, Nguyên Mân mở cửa, đặt túi xách lên ghế, nhìn thoáng qua Thẩm Đa Huy: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì cứ gọi cho tôi.”
“Không không, Nguyên Mân, nếu như cậu không mệt thì chúng ta nói chuyện được không?” Thẩm Đa Huy giữ chặt tay Nguyên Mân, sau đó lập tức buông ra, mặc dù nàng không gấp nhưng vừa lo lắng cho em trai lại vừa không yên tâm công việc chưa hoàn thành, đành phải nhanh chóng cùng Nguyên Mân nói chuyện.
Nguyên Mân nghiêm túc ngồi ở ghế chờ Thẩm Đa Huy mở miệng. Cả người Thẩm Đa Huy lúc này đang run rẩy, nàng thật sự vẫn chưa chuẩn bị, vẫn chưa sẵn sàng gặp lại Nguyên Mân. Hiện tại bắt buộc phải đến đây đối diện với Nguyên Mân, đầu óc Thẩm Đa Huy hoàn toàn trống rỗng. Lúc nói chuyện với Nguyên Mân, nàng thậm chí còn không dám nhìn thẳng cô.
Thẩm Đa Huy nói xong, nàng dùng hai tay che mặt mình lại, vẫn là không dám nhìn Nguyên Mân. “Thực xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng mà thật sự, thật sự không còn cách nào khác. Em ấy nên được dạy dỗ lại, nhưng mà…” Thẩm Đa Huy không biết bản thân đang nói cái gì, cả người bối rối đến mức muốn ngất đi.
Thật lâu vẫn không có âm thanh nào phát ra, Thẩm Đa Huy bỏ hai tay xuống, đối diện với Nguyên Mân, nàng thấy Nguyên Mân đang nhìn mình cười, giống như Nguyên Ích khi đó cũng đã cười như vậy. Thẩm Đa Huy cắn chặt răng chờ đợi, trong lòng cực kì bất an.
“Chuyện này đối với ba tôi mà nói không thành vấn đề, tôi có thể giúp cậu đi nói với ông ấy. Tối hôm nay tôi ngủ lại đây.”
Không hề nghe ra một cảm xúc nào trong lời nói, Nguyên Mân thực giống như đang bàn chuyện buôn bán với nàng, Thẩm Đa Huy thậm chí nghĩ, Nguyên Mân bây giờ có phải đã quen với những gì của hiện tại hay không, hoặc có thể mười năm trôi qua, tất cả đã thay đổi chẳng còn lại gì(*)
(*) Nguyên văn là bãi bể nương dâu “滄海桑田” [thương hải tang điền]: nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội, “bãi bể nương dâu” cũng nói đến sự đổi thay thế sự với bao nỗi nuối tiếc, ngậm ngùi.
Thẩm Đa Huy phát hiện hôm nay nước mắt của mình đặc biệt nhiều, nàng vừa khóc nhưng cũng lại cười, hóa ra tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời, đều là hoang tưởng. Thẩm Đa Huy thấy mình thật trẻ con, thật nực cười, Thẩm Đa Huy nàng đối với quá khứ cùng Gia Cát Nguyên Mân quá mức rõ ràng.
“Cậu có thể từ chối.”
“Đây là trả thù lúc trước tôi đã làm ra chuyện kia với cậu, đúng không?”
“Cậu cứ nghĩ như vậy đi. Bằng không tôi vì cái gì phải giúp cậu?”
“Được.”
Thẩm Đa Huy gật đầu nói một tiếng được, sau đó nàng dứt khoát đi vào phòng tắm. Đợi đến khi Thẩm Đa Huy trở ra, Nguyên Mân bắt đầu bỏ mũ quân nhân qua một bên, sau đó cởi quần áo.
Lúc Nguyên Mân ở trong phòng tắm, Thẩm Đa Huy ngồi ở trên giường ngẩn người, nàng không biết hiện tại đang làm gì, có lẽ đây là một giấc mơ, hoặc là ác mộng, nhưng cho dù đây là ác mộng thì vẫn là mộng đẹp, nếu nàng tỉnh dậy thì tốt rồi, tỉnh dậy thì sẽ tốt rồi.
Hách Giai Giai cũng thuộc khoa ngoại, nàng cùng với Thẩm Đa Huy là bạn học của nhau, bây giờ hai người đều làm chung ở một bệnh viện, còn chung khoa, quan hệ của hai người rất tốt, Hách Giai Giai thấy Thẩm Đa Huy không tập trung ăn cơm, nàng gõ gõ chén đĩa: “Làm sao vậy? Hồn bay đi đâu rồi? Gần đây mệt mỏi lắm sao? Mình nghe nói mới đây có một bác sĩ khoa ngoại bên kia phẩu thuật xong liền ngất xỉu, cậu nên chú ý sức khỏe a.”
Thẩm Đa Huy ‘a’ một tiếng để thìa xuống: “Giai Giai, hình như mình đang làm một việc gì đó rất kì lạ. Mình không biết phải làm sao nữa. Phiền quá a, phát điên lên mất.”
Làm gì có nữ nhân nào không nhiều chuyện, Hách Giai Giai nói gần như mòn miệng, vậy mà nàng vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng phẫn hận nói: “Sau này có việc gì cậu đừng tìm mình giúp nữa đỡ, đó cũng là vinh hạnh cho mình rồi.”
Thẩm Đa Huy ngẩng đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại cúi đầu thở dài, việc này phải nói như thế nào bây giờ. Hách Giai Giai cũng lười bắt buộc nàng, than một tiếng rồi nói: “Nhìn kìa.”
Thẩm Đa Huy nhìn qua, là Hứa Thấm của khoa nhi, thì sao làm?
“Cô ấy với y tá trưởng Trương Ninh Mục là một đôi, hai người có một bé gái, nghe nói đứa bé đó là con của Trương Ninh Mục sinh ra.” Hách Giai Giai nói rất nhỏ, Thẩm Đa Huy ‘a’ một tiếng, nàng thật không biết chuyện này.
Thẩm Đa Huy nghĩ gì đó, nhìn về phía Hách Giai Giai: “Cậu cũng giống như vậy sao?”
“Giống em gái của cậu a. Mình thật tốt mà, có chuyện gì cũng nói cho cậu biết. Còn nghe nói a, gần đây bác sĩ Chu rất nhiều lần theo đuổi Hứa Thấm, bởi vì chuyện này mà hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cậu xem các nàng không cùng nhau ăn cơm nữa rồi.”
“Tin tức này cậu lấy ở đâu ra?”
“Cậu cần gì biết. Còn nữa, mình nghe nói lão Lưu coi trọng cậu, cậu không chừng chuẩn bị bị gả đi a.”
Một ngụp súp bị Thẩm Đa Huy phun ra, nàng cười đến phát run, một y tá khoa ngoại tên Tiêu Tú ngồi xuống: “Bác sĩ Thẩm thăng chức Phó khoa rồi cũng không mời tôi ăn cơm, trốn ở đây cười vui vẻ như vậy.”
Thẩm Đa Huy làm việc có Hách Giai Giai ở bên cạnh kể chuyện, nàng cười thời gian cũng nhanh trôi qua, mà khi vừa về tới nhà, trong đầu Thẩm Đa Huy toàn là chuyện ngày đó, nhắm mắt lại, nàng thậm chí nghe được tiếng Nguyên Mân hít thở.
Có lẽ làm việc trong quân ngũ lâu năm, Nguyên Mân làm việc rất thẳng thắn, toàn bộ quá trình cũng nhanh nhẹn và chắc chắn, rất nghiêm túc, không nói một câu nào, làm xong mệt mỏi liền đi ngủ, ngày hôm sau Thẩm Đa Huy tỉnh lại, Nguyên Mân đã sớm không còn bên cạnh.
Nếu như bỏ những chuyện kia qua một bên, hỏi cảm giác bây giờ có tốt không? Thẩm Đa Huy chỉ có thể nuốt nước bọt gật đầu, đáp lại một câu: Cảm giác đặc biệt tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT