Trên bầu trời tuyết đang bay, nếu cẩn thận nghe, sẽ nghe thấy âm thanh tuyết bám trên lá cây xào xạc phát ra rất nhỏ.
Nguyên Ích cầm dù trên tay đứng đợi đã hơn năm phút, trông thấy có một chiếc Jeep từ xa đang chạy tới, cậu tranh thủ thời gian nghênh đón:"Chào thủ trưởng! Thủ trưởng đến đây một chuyến vất vả rồi."
Từ trên xe bước xuống, người được gọi là Thủ trưởng đấm nhẹ một quyền lên ngực của cậu:" Tiểu tử như thế nào đứng đây một mình, em dâu chị đâu? Bảo chị tới đây không phải là ra mắt em dâu sao?"
Nguyên Ích nhìn chị gái nở nụ cười:"Chị, chúng ta đã một năm không gặp rồi a. Không biết vì sao năm nay bà nội lại muốn đến đây, ba mẹ nói bà không khỏe như vậy, đến lúc đó lỡ như bị choáng váng thì làm sao, ta cần phải chạy một chuyến thật xa mới đến được đây. Chị đoán xem bà nói thế nào?"
"Chị đoán bà nội nói, bệnh viện ở đây so với nội thành ít bệnh nhân hơn nhiều đúng không?"
"Chị quả nhiên hiểu rõ bà nội. Ông nội cho đến bây giờ vẫn nghe theo bà, bà nói muốn chuyển đến đây, ông nội liền tìm người tu sửa, cũng không nói đến hoàn cảnh nơi này thật tốt, trước biệt thự còn có một cái sân nhỏ, có thể làm vườn nuôi cá an nhàn hưởng thụ a, thậm chí em đã nghĩ muốn chuyển đến đây ở." Nguyên Ích vừa nói vừa đẩy cửa ra, mọi người trong phòng cùng quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Một phòng đầy người trò chuyện thật cao hứng, giữa phòng có lò sưởi, ấm áp dễ chịu. Nguyên Mân đã cởi bỏ áo khoác để qua một bên, nàng uống trà thì nghe được bác trai hỏi vì sao vẫn mặc quân trang mà tới, Nguyên Mân cười, thở dài một tiếng:" Con dùng bửa xong xuôi phải quay về, hôm nay nghỉ phép con phải xin Thủ trưởng rất lâu mới được phê duyệt, hiện tại binh sĩ đang chuẩn bị diễn tập, bề bộn nhiều việc."
Người trong nhà biết chức nghiệp của nàng có tính đặc thù nên cũng không nói gì thêm, chị dâu họ là người mới nhập gia môn, tiếp lời:" Làm quân nhân rất khó tìm đối tượng a, Nguyên Mân lúc nào thì chuyển nghề đây?"
Lời vừa nói ra, một phòng đều trở nên an tĩnh, cô cô đang chuẩn bị nói gì đó thì ông nội đã đoạt lời nói trước:"Mân nhi tham gia quân ngũ là niềm kiêu hãnh của cả nhà chúng ta, chỉ cần binh sĩ cần nàng, nàng cũng nguyện ý ở lại, chuyện chuyển nghề này nói vẫn còn sớm."
Lão gia tử lên tiếng, ai cũng không dám nói gì thêm nữa, Nguyên Ích nháy mắt với Nguyên Mân, ý ngầm ông nội vẫn là thương nàng nhất.
Bác trai có một anh họ, hắn lấy vợ sinh ra một đôi song sinh, cô cô còn có một trai một gái, bình thường nhà ai nấy ở, hôm nay hội họp lại thành một đại gia đình, quả thực náo nhiệt. Giữa những người này có một sợi dây liên kết gọi là huyết thống tình thân, cảm giác rất thần kỳ.
Nguyên Mân nói nàng muốn lên lầu, Nguyên Ích cũng đi với nàng, mặc dù hai ngươi là song sinh một nam một nữ, nhưng nếu nhìn từ phía sau, hai người thật sự rất giống nhau, đều là lưng thẳng tắp tràn đầy anh khí.
"Bên này trước kia là phòng của em, phòng bên kia là của chị." Nguyên Ích đẩy cửa căn phòng trước kia của chị hắn, cảm thán một tiếng, lão gia tử đúng là thật tâm thương yêu đứa cháu gái này. Nhìn xem, đây không phải mang tất cả ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Nguyên Mân treo trên tường sao.
"Chị, ông nội bà nội hy vọng chị thường trở về đây ở a." Nguyên Ích đứng nhìn ảnh chụp nói, Nguyên Mân bất giác đi đến cửa sổ nhìn tòa nhà đối diện, chỉ cách một khoảng lối đi nhỏ, rất gần, rất gần, căn phòng đối diện căn phòng của nàng....
Đột nhiên màn cửa bị kéo ra dọa nàng sững sờ.
Đối phương bên kia cũng đồng dạng sững sờ, mà người đàn ông đứng bên cạnh nàng nhịn không được cười. “Nông thôn quả nhiên là nông thôn, cho dù là thị trấn thì cũng quá quê mùa, mặc cái quần quân dụng thật là không cứu nổi.” Thẩm Đa Huy không đáp lời, nàng chỉ nhìn qua đối diện, nếu như không phải Nguyên Ích cùng Nguyên Mẫn đều đang đứng bên cửa sổ, nàng sẽ cho rằng đó là Nguyên Ích, bởi vì nàng không dám nghĩ Nguyên Mân còn có thể trở về chỗ này.
Người đàn ông bên cạnh lại nói: “Đối diện đó là cặp song sinh a. Em nhìn xem, chỉ có duy nhất người kia mặc đẹp hơn nhiều. Không đúng, anh cảm thấy người nọ nhìn khá là quen mắt.”
Nguyên Ích kéo bức màn lên, cầm chặt tay Nguyên Mân: “Đi xuống thôi, có lẽ cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, dùng bửa xong xuôi còn phải cùng ông nội đánh mạt chược, ông nội rất nhớ chị đó. Ba mẹ cũng rất nhớ chị, chị chỉ có thể bồi bọn họ một hồi nữa, xuống dưới thôi.”
Thẩm Đa Huy nghe Triệu Tăng nói muốn đi qua thăm hỏi, ho nhẹ một tiếng: “Anh xác định có quen biết thật sao?”
“Xác định, anh làm sao nhận sai chủ của mình được đây.”
“Lúc này đi qua cũng không tốt lắm, người nhà bọn họ đang đoàn tụ, anh đi qua lúc này… Chưa nói đến, anh ta không nhất định nhớ rõ anh.”
Sắc mặt Triệu Tăng hơi khó coi, nhưng nhanh chóng hồi phục lại: “Cũng bởi vì anh ta không nhớ rõ anh, bình thường anh cũng không có cơ hội gặp, bây giờ cơ hội tốt như thế này anh không qua hỏi thăm thật sự là lãng phí.”
Cha mẹ Thẩm Đa Huy cũng lúng túng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, họ cảm thấy không ổn nếu ngăn cản người đàn ông thân cận với con gái mình rất có thể là con rễ tương lai. Thấy Triệu Tăng một mực kiên trì muốn đi thăm hỏi, Thẩm mẫu cười nói: “Tiểu Triệu nói đúng, thời thế hiện nay làm cái gì cũng dựa vào quan hệ, cần phải giữ mối quan hệ với chủ mới đúng.”
Triệu Tăng nghe Thẩm mẫu nói xong cũng không nói gì nữa, giống như xem phim truyền hình đến đoạn cao trào thì bị ngắt điện không xem được nữa, anh ta đành phải tự mình nói tiếp: “Cho nên, hiện tại cần Đa Huy cùng con đi qua kia thăm hỏi a.”
Ngay lúc Thẩm phụ muốn nói gì đó, Thẩm mẫu liền kéo ông lại, bà nháy mắt với Thẩm Đa Huy. “Đúng đúng đúng, con cùng Tiểu Triệu đi đi, cũng nên mang theo rượu ngon của nhà mình qua, nói là nhân dịp gia đình họ đoàn tụ, cũng đã lâu rồi không gặp nên muốn đi qua chào hỏi.”
Cũng không biết vì cái gì, trong lúc đó mặt Thẩm Đa Huy đỏ lên, lẽ ra bản thân nên từ chối lần gặp gỡ này, nhưng mà dưới sự chờ đợi của bạn trai cùng với sự thúc giục của mẹ, ma xui quỷ khiến nàng lại gật đầu.
Con gái và Triệu Tăng vừa đi, Thẩm phụ liền thở dài: “Bà a, ngộ nhỡ chuyện này không tốt, chính là đem tiền đồ của Tiểu Triệu hủy hoại mất, bà không phải không biết, một nhà Gia Cát bọn họ trên dưới hận chúng ta như vậy, nhất là Nguyên Ích, nó từ nhỏ đã bảo vệ chị gái của mình rất kĩ, bây giờ để cho Tiểu Triệu và con gái qua đấy, không phải là muốn dâng mạng trước họng súng sao?”
Thẩm mẫu liền không phục: “Bọn họ có lí gì mà hận chúng ta? Lúc trước không phải Gia Cát Nguyên Mân nhà bọn họ làm ra chuyện đó sao? Huống hồ đều đã qua nhiều năm như vậy, ông đừng đón mò, chuyện gì ra chuyện đó.”
Hai người bấm chuông cửa, đi ra mở cửa là bảo mẫu, bà không biết bọn họ là ai. Nhìn thấy trên tay họ mang theo thứ gì đó, bà thầm nghĩ một lát, sau đó mới để bọn họ đi vào trong nhà.
Thẩm Đa Huy và Triệu Tăng vào tới trong sảnh, mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía hai người, bọn họ ngoại trừ không biết cậu nam kia là ai, nhưng cô gái thì lại biết quá rõ.
Em gái họ của Nguyên Mân làm tổ trong lòng nàng, hai người đang cùng xem ảnh chụp trên máy tính bảng, bỗng nhiên không còn động tĩnh gì, đồng loại ngẩng đầu, em gái họ còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, nhỏ giọng nói: “Chị, bọn họ là ai a? Tại sao bọn họ vừa tới thì không ai nói chuyện nữa?”
Triệu Tăng đi tới từng người trong nhà nhiệt tình chúc mừng năm mới, cuối cùng đi đến trước mặt Nguyên Ích: “Ông chủ, chúc mừng năm mới, tôi là Triệu Tăng của phòng kĩ thuật dự án. Thật không nghĩ đến có thể gặp anh ở đây, vừa rồi sau khi nhìn thấy anh tôi liền tranh thủ thời gian tới đây chúc tết.”
Nguyên Ích không duỗi tay đáp lại, chẳng qua chỉ nhìn Triệu Tăng. Sau một lát mới cười như không cười: “Ha, cậu cũng vậy, năm mới tốt.” Nói xong, ánh mắt Nguyên Ích chuyển qua Thẩm Đa Huy bên cạnh: “Đây là bạn gái của cậu?”
Triệu Tăng là người hiểu biết, lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, đây là bạn gái của tôi. Thật không nghĩ đến nhà của hai người gần nhau như vậy…”
“Đúng vậy a, chị Đa Huy là cùng chúng tôi trưởng thành đấy. Đúng không chị Đa Huy?” Nguyên Ích đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Đa Huy, ánh mắt trở nên lạnh lùng hà khắc: “Đúng là thật trùng hợp, cô nói xem, có đúng không, Thẩm Đa Huy?”
Thẩm Đa Huy nghe rõ ý ngầm của Nguyên Ích, có chút không thể tránh được mà thở dài một tiếng, quả nhiên là hận nàng, vô cùng hận nàng. Vậy thì người kia đâu rồi, nhân vật chính đâu rồi, cũng là giống như xưa hận nàng sao?
Thẩm Đa Huy nhìn Nguyên Mân, chỉ thấy Nguyên Mân sớm đã nhìn thấy bọn họ, chẳng qua là nàng không nói gì, tiếp tục cùng với em gái họ nghiên cứu ảnh chụp trên ipad, dường như một màn vừa rồi chưa hề tồn tại.
Nếu như đã qua rồi, sau mười năm rào cản tâm lí giờ đến đây một lần nữa, đi đến nơi này, lại một lần nữa đối diện với người kia, Thẩm Đa Huy thật sự muốn nói gì đó, nhưng mà bờ môi khẽ động rất lâu vẫn chưa thể thốt ra thành lời.
Ngay lúc Triệu Tăng nói với mọi người không quấy rầy nữa, sau đó anh ta muốn kéo Thẩm Đa Huy đi, nàng bỗng nhiên mở miệng: “Nguyên Mân, đã lâu không gặp.”
Nguyên Mân bị nàng nhắc đến tên, ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười. “Ừ, đã lâu không gặp.”
Sau khi bọn họ đi, cả nhà đối với chuyện vừa rồi giống như chưa từng tồn tại, ai cũng không nhắc đến, tiếp tục uống trà nói đùa, chẳng qua là cô cô thật sự nhịn không được, đi tới chỗ chị dâu, kê vào tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Cô ta là có ý gì, hôm nay vì sao đột nhiên trở về nơi này, thật sự là bám mùi.”
Mẹ Nguyên Mân nhìn Nguyên Mân, cười cười nói: “Đều đã qua nhiều năm như vậy, đứa trẻ còn nhỏ năm đó gây ra chuyện đều là quá khứ rồi, chúng ta cũng đừng đi so đo làm chi nữa.”
Cô cô nhìn thoáng qua Nguyên Mân, tiếp tục nói: “Chị dâu, chị nghĩ thoáng thật, nhớ lại năm đó Nguyên Mân bị nhà họ áp bức ra sao, suýt nữa thì bị trầm cảm rồi. Bây giờ bọn họ muốn giả vờ như không có gì sao? Nói một câu không dễ nghe thì lui một vạn bước để nói tới chuyện năm đó thật là, thật là..! Chính là do con bé kia quyến rũ Nguyên Mân của chúng ta…!”
Nhị Gia Cát ho một tiếng, cô cô mới không tình nguyện im lặng.
Nguyên Mân dùng cơm xong xuôi thì muốn đi, mẹ nàng sờ sờ áo len của nàng lắc đầu: “Con bé này, tuyết đang rơi mà mặc ít như vậy, con thấy đấy, ngay cả ba cũng phải mặc áo lông, con như vậy là làm cho mẹ cảm thấy không tròn bổn phận làm mẹ rồi.” Nhị Gia Cát không chịu thua. “Bà đây là nói tôi già rồi sao?”
Một câu nói liền chọc cả nhà cười toáng lên, Nguyên Ích ở một bên giải thích thay cho Nguyên Mân: “Mẹ, một hồi chị trở về liền bận chạy đông chạy tây, nếu mặc quá nhiều, di chuyển không được nữa thì bị kẻ địch bắt sẽ mất mặt lắm.”
Nguyên Mân không muốn tiếp tục cùng bọn họ đùa giỡn, nàng mặc xong áo khoác thì bỗng nhiên chào một cái, hết thảy không ai nói lời nào nữa.
Lúc Nguyên Ích đưa Nguyên Mân lên xe, đột nhiên cà vạt bị nàng kéo lại: “Đừng có làm gì xấu xa, chị sẽ không vui nếu như em trả thù. Em vẫn còn để tâm chuyện năm xưa, đúng không?”
“Chị!” Nguyên Ích trở nên tức giận, nhưng Nguyên Mân sớm đã cho xe chạy đi rất xa.
Thẩm Đa Huy đứng cạnh cửa sổ nhìn chiếc Jeep dần lăn bánh, bỗng nhiên nước mắt chảy ra, thoáng cái đã ướt cả mặt, nàng làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt của mình.
...
Làm một bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viên luôn luôn bận rộn như vậy, cho dù là bác sĩ chỉnh hình hay là khoa nhi, phụ khoa, ở trong đây đều bận đến bù đầu.
Thẩm Đa Huy đang ở bên ngoài phòng chờ, trải qua hơn mười ca phẩu thuật trong một tuần là chuyện thường tình. Tại khoa chỉnh hình, nói một cách khoang trương, nàng đã thấy họ thực hiện chín ca phẩu thuật chỉ trong một ngày, sau khi ca cuối kết thúc liền trực tiếp lăn ra ngủ.
Thẩm Đa Huy nhớ đến việc viện trưởng đã tìm nàng, về cơ bản thì không có vấn đề gì cả, nhưng gần đây, đây là điều duy nhất làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng chuyện không vui vẻ thì có rất nhiều, nghiêm trọng nhất là ngày hôm qua, Triệu Tăng gọi điện thoại đến để mắng nàng, mắng nàng mang lại điềm xấu, mắng nàng rõ ràng có ân oán với Gia Cát gia nhưng không nói, hại anh ta mất công việc làm.
Triệu Tăng còn chữi thề, rất khó nghe, thực chất anh ta không còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa, cũng không để ý hai người là được người thân giới thiệu mới quen biết.
Kỳ thực cũng không thể nói như vậy, nếu như nghĩ kĩ lại, quả thực là Thẩm Đa Huy sai, nhưng chẳng qua là do nàng lựa chọn ỷ lại, ỷ đến chuyện vật đổi sao dời, ỷ Nguyên Ích sẽ nhớ đến tình bạn cũ, ỷ người kia vẫn sẽ bảo vệ nàng.
Nhưng tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng thôi, không phải sao?
Editor: Nguyên Mân tên đầy đủ là Gia Cát Nguyên Mân, nên đây là Gia Cát gia.
Ba của Nguyên Mân là con thứ trong nhà nên được goi là Nhị Gia Cát
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT