Edit + beta: Văn Văn.
Hòn đảo tội ác đang vào lúc trời trong nắng ấm, rõ ràng đã vào cuối thu nhưng mọi người đều mặc quần áo mùa hè, giữa cái nắng trưa gay gắt, Thời Mộ Dương đi vào phòng ngủ thì thấy cô gái nằm ngủ trên ghế sô pha.
Mũ trùm đầu của cô buộc lỏng lẻo, để lộ khuôn mặt khiến người nhìn thảng thốt.
Thời Mộ Dương đi vào trong liền có một luồng gió mát ập vào. Xung quanh cô có đặt khối băng, còn anh mồ hơi đầm đìa vừa từ ngoài về.
Bình thường vào giờ này, Đại Ninh đã dùng cơ thể của Thời Mộ Dương ăn uống hăng say, có điều hôm nay khi anh ngồi vào bàn mới nhận ra thiếu vắng một người bên tay phải của mình.
Anh lại đây xem sao, quả nhiên thấy cô đang ngủ.
“Dậy ăn cơm.”
Lông mi Đại Ninh run run, cô dụi mắt và ngồi dậy.
Cô chậm rãi mang giày vào, Thời Mộ Dương nhìn chằm chằm động tác của cô, thấy cô ngẩng đầu, anh bèn dời mắt đi nhìn cây dừa ngoài cửa sổ.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, cơ thể lại uể oải, vươn tay theo bản năng, nhẹ giọng nói: “Ôm.”
Biểu cảm Thời Mộ Dương thoáng cái trở nên quái lạ.
Kể từ khi gặp lại nhau ở hòn đảo tội ác, cả hai thiếu điều muốn thọc chết đối phương cho xong chuyện. Thế nhưng bây giờ đại tiểu thư lại làm nũng... với anh?
Cô gái trước mắt vô cùng hồn nhiên, thấy anh bất động còn nghiêng đầu chớp chớp mắt, tựa như không hiểu anh đang do dự điều gì.
Thời Mộ Dương không bằng lòng lắm đưa tay ra, vừa muốn chạm vào cô.
Đại Ninh chợt nhận ra đây là ai, ồ, không phải Triệu Tự cũng không phải anh trai Ngôn Cảnh, là người mà cô ghét nhất.
Cô rút tay về một cách tự nhiên.
Tay Thời Mộ Dương ngưng lại giữa không trung, bầu không khí nhất thời xấu hổ vô cùng, biểu cảm anh trở nên giận dữ, không chút do dự đẩy cô một cái.
Giống như động tác vừa nãy không phải muốn ôm cô mà cố ý chỉnh cô vậy.
Đại Ninh bị anh xô ngã, dứt khoát nằm thẳng trên giường ăn vạ.
Dáng vẻ dù đói chết cũng chấp nhận.
“…”
Vòng eo cô gái thon thả, bờ mông cong cong. Cô đặt nắm tay cạnh má, nhắm mắt một cách thanh thản.
Vừa rồi lúc mới dậy cô đã dùng hết sức lực của mình, bây giờ rốt cuộc dậy không nổi nữa, dù cho có đồ ăn cũng không thể dụ dỗ cô.
Ánh mắt Thời Mộ Dương ác ý nhìn cô: "Đừng hòng mong chờ tôi thông báo lần thứ hai, nếu cô không đứng dậy thì chờ chết đói đi."
Anh nói xong thì rời đi, cũng không thèm nhìn cô.
Đại Ninh đói bụng nằm trên giường hơn nửa ngày, cô bị đói cho tỉnh dậy, nhưng vì mệt nên cô lại chọn ngủ tiếp.
Thanh Đoàn đau lòng không chịu nổi: “Nếu không thì chúng ta lại đi trộm chút khí vận.”
Nam chính thứ ba đang ngay bên cạnh, dù sao vẫn tốt hơn là bây giờ muốn nhúc nhích ngón tay cũng khó khăn.
Đại Ninh nói chuyện chậm như ốc sên bò, vừa kiêu ngạo vừa nói từng chữ chầm chậm: "Không, muốn."
Cũng vào lúc này Thanh Đoàn mới biết đại tiểu thư ghi thù nhiều bao nhiêu, ngay từ khi họ bước lên đảo, Thời Mộ Dương đã tra tấn cô bằng mọi cách, vậy nên bây giờ cô không muốn gần gũi với Thời Mộ Dương.
Trong lòng cô như có quyển sổ nhỏ ghi nhớ rõ ràng ai đối xử tốt hay tệ với mình.
Nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, Thanh Đoàn không tránh khỏi bắt đầu oán trách nam chính số ba.
Vừa không dịu dàng vừa không săn sóc, thậm chí còn không cho đại tiểu thư ăn cơm, nó gấp đến độ quay vòng vòng trong biển ý thức của cô.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tác Nhị đi vào đặt hộp cơm sang một bên, giọng nói thô bạo: "Đây là đồ ăn thừa của chúng tôi, thấy cô đáng thương nên mới cho đó, ăn đi."
Cậu buồn bực nói xong rồi đi ra ngoài, giống như chuyến đi này không phải tự nguyện.
Thanh Đoàn vừa nhìn đã thấy trong hộp cơm có cơm dứa được chế biến rất khéo léo và vài miếng thịt nướng, canh cá rất tươi, không hề có một chút dấu vết "cơm thừa" nào.
Nó vui vẻ nói: “Tác Nhị đúng là người tốt.”
Nó đang định giục Đại Ninh ăn cơm thì phát hiện cô lại ngủ mất.
*
Thời Mộ Dương bắt chéo chân, anh đang giám sát việc đóng thuyền.
Tác Nhị chạy tới, cười ngây ngô tranh công nói: “Đại ca, em đưa cho cô ấy rồi, em không có nói là anh đưa."
"Tao có hỏi mày à, cút.”
Tác Nhị bị đạp vào mông xém nữa ngã vào đống cát. Cậu sửng sốt, sau một lúc mới kích động ôm lấy chân Thời Mộ Dương, cảm động đến nỗi khóc lóc thảm thiết: “Đại ca, cuối cùng anh cũng trở lại bình thường!"
Không phải là tên ẻo lả, anh đã biến về thành đại ca tính tình thất thường, tàn nhẫn, không nói lý kia.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này cậu ta đã sợ hãi đến mức nào trước việc đại ca mặc đồ màu đỏ.
Thời Mộ Dương ồ một tiếng, cầm lấy một quả dừa gần đó nện vào đầu Tác Nhị.
Tác Nhị chan chứa nước mắt hạnh phúc, buổi chiều làm nghề mộc cũng có tinh thần hơn.
Bọn họ muốn có gỗ ở ngoài Bắc đảo, mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi, trong rừng vang lên tiếng xào xạt, người khác không phát hiện nhưng Thời Mộ Dương lại liếc mắt nhìn.
Một cái thoáng nhìn như thế chợt khiến anh ngập tràn hứng thú.
Chỉ thấy Kỷ Điềm nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía anh, có hai gã đàn ông mặt mày dữ dằn đang đuổi theo sau cô ta.
“Con đàn bà kia, mày đừng có chạy!"
Thời Mộ Dương ngồi trong bóng râm, híp mắt nhìn cô ta.
Mặt cô ta toàn là nước mắt, dáng vẻ vừa hoảng sợ vừa tội nghiệp, mặc dù trên mặt có sẹo nhưng cũng xem như là người đẹp hiếm có trên đảo.
Trông thấy Thời Mộ Dương, ánh mắt cô ta sáng lên, yếu ớt đáng thương chạy đến cầu cứu.
Thời Mộ Dương mỉm cười.
Ngay sau đó đầu con mãng xà đã xuất hiện trước mắt Kỷ Điềm, đầu nó dữ tợn, thè lưỡi ra.
Kỷ Điềm thét một tiếng “A” chói tai, chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Nó vừa tiếc nuối vừa nhàm chán liếc cô ta, không rõ tại sao con người này lại nhát gan như vậy. Kỷ Điềm vô cùng sợ hãi, trước đây cô ta từng nhìn thấy con mãng xà này giết người, đám Hướng Tuyết Phong bị nó cắt như dưa leo rồi giải quyết vô cùng sạch sẽ.
Hai gã đàn ông đuổi theo sau cô ta thấy tình thế không ổn bèn quay đầu chạy.
Thời Mộ Dương búng tay một cái, mãng xà ngoan ngoãn lui về sau rồi chui vào rừng cây, đùa giỡn chim chóc trong rừng.
“Mộ… thủ lĩnh Thời, van xin anh, van xin anh cứu tôi với." Mặt Kỷ Điềm trắng bệch, khóc thút thít nói: “Tôi thật sự không có giết cấp dưới của anh, tôi thật sự bị oan, tôi cũng không biết tại sao gã lại chết.”
“Ồ?” Thời Mộ Dương vuốt ve đốt ngón tay mình, dáng vẻ như kiểu chuẩn bị nghe cô ta giải oan.
Kỷ Điềm thấy có hy vọng, hai mắt sáng lên: “Tôi và gã không oán không thù, sao có thể giết gã chứ, van xin anh, tôi muốn về Bắc đảo. Tôi sẽ nghe lời mà, tôi chỉ nghe theo lời của anh.”
Cô ta yếu đuối nằm trên đầu gối anh.
Thời Mộ Dương nâng cằm cô ta lên, thương tiếc nói: “Chậc, thật là đáng thương làm sao.”
Kỷ Điềm khóc như hoa lê dính hạt mưa, cô ta giống như một tín đồ thành kính nhất ở trước mặt anh, còn anh là vị thần tối cao.
Kỷ Điềm biết người đàn ông này thích người khác phục tùng mình, cũng thích nhìn bộ dạng hèn mọn của người khác, vì thế cô ta dứt khoát hạ mình xuống mức thấp nhất, chỉ vì muốn trở về bên cạnh anh. Cô ta trôi qua mấy ngày nay rất tệ, nếu Thời Mộ Dương vẫn có thể đối xử với cô ta giống như trước, dù có làm gì thì cô ta cũng nguyện ý.
Thời Mộ Dương đánh giá cô ta, đột nhiên cười nói: “Tôi tin cô không giết người."
“Thật, thật sao?” Kỷ Điềm kinh ngạc xen lẫn vui mừng trợn to mắt, cô ta biết ngay mà, Thời Mộ Dương sẽ không mặc kệ mình.
“Đương nhiên rồi cô Kỷ.” Anh cúi đầu rồi thở dài: “Bởi vì người là do tôi giết mà.”
“Cái, cái gì.” Kỷ Điềm như bị sét đánh, không thể tin nổi nhìn anh.
Thời Mộ Dương nở nụ cười giả tạo mang theo vài phần tự cao tự đại, nhấc chân đặt lên vai cô ta.
"Đần độn. Sao hả, cô bất ngờ đến thế à? Cô không rõ đang xảy ra chuyện gì, cảm thấy ông đây phải yêu cô đến chết đi sống lại mới đúng nhỉ?”
Trong giây lát cô ta đau khổ đến vẻ mặt méo mó, nhìn người đàn ông trước mặt lại không dám lộ ra một vẻ oán hận nào, Kỷ Điềm hỏi: “Tại sao chứ?”
Thời Mộ Dương không có thói quen giải đáp thắc mắc, anh thích xem dáng vẻ tự cho là mình thông minh nhất của người khác.
“Nể tình cô từng bên tôi một khoảng thời gian, tôi cho cô mười giây biến khỏi tầm mắt tôi. Nếu làm không được..."
Mãng xà thò đầu ra khỏi cánh rừng, đôi mắt to như bóng đèn sáng rực nhìn chằm chằm Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm nào còn rảnh truy hỏi, cô ta không cam lòng vội vã bỏ chạy.
Thời Mộ Dương chống cằm, cong môi.
Anh ghét nhất chuyện bị người khác lừa gạt, bị người khác đùa giỡn. Có thể không thích anh nhưng ngoài miệng tuyệt không thể buông lời yêu, hành vi lại càng không được.
Người đầu tiên nói dối rằng thích anh...
Đm, anh nhớ đến gì đó lập tức sắc mặt khó coi đá mãng xà một cái.
Không sao cả, lần thứ hai, lần thứ ba hay vô số lần sau đó, chỉ cần biết lần sau càng thê thảm hơn lần trước là được.
*
Kỷ Điềm chạy ra khỏi rừng thì hai tên đàn ông liền bao vây cô ta.
“Sao nào?”
Tâm trạng Kỷ Điềm đang rất kém, lắc đầu.
Một tên cười nói: “Anh em bọn tôi sẽ giúp cô, đại ca Thời đã không quan tâm cô thì bọn tôi sẽ yêu quý cô nhiều hơn."
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo của Kỷ Điềm rồi sáp lại hôn.
Ánh mắt Kỷ Điềm hiện lên vẻ chán ghét nhưng chuyện đã đến nước này thì cô ta không thể lùi được nữa. Cô ta vuốt ve gáy tên đàn ông, kìm nén cảm giác ghê tởm mà đón ý nói hùa theo hắn.
Tên còn lại thấy vậy thì liếm môi đi đến.
Quần áo rơi xuống mặt đất, Kỷ Điềm vừa buồn nôn vừa nghĩ ngợi, sớm muộn gì cô ta cũng giết hết bọn chúng, như thế thì sẽ không một ai biết quá khứ của mình, cô ta cũng có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
*
Thời Mộ Dương quay về, thấy người đầu tiên lấy danh nghĩa là tỏ tình rồi gạt anh, hại anh bị đánh gãy một cái xương sườn năm đó.
Cô gái vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường như lúc trưa, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng nhúc nhích.
Thời Mộ Dương âm trầm nhìn cô.
Tâm trạng đang vui sướng sau khi giải quyết xong Kỷ Điềm thì đến khi thấy cô lại vui không nổi nữa.
Anh liếc nhìn hộp cơm đặt trên bàn nhỏ, phát hiện cô chưa đụng vào miếng nào.
Sắc mặt Thời Mộ Dương trầm xuống.
Cô nàng này không ăn một ngày là muốn tìm chết sao?
Thời Mộ Dương nắm lấy bả vai cô rồi xách người dậy.
Cô đang ở giữa không trung, mơ màng xoa xoa mắt, tự hỏi tại sao mình lại ở trên không.
Thời Mộ Dương hỏi: “Cô muốn chết hả?”
Đại tiểu thư phản bác theo bản năng: “Chỉ có kẻ ngốc mới muốn chết, tôi muốn sống một trăm năm cơ.”
Thời Mộ Dương bỏ cô xuống cạnh cái bàn nhỏ, cô dường như không có xương cốt nằm lên sô pha biến nó thành một cục bột mềm mại màu hồng.
“Tôi còn chưa báo thù xong chuyện cô nhục nhã tôi đâu, cô mà dám chết, ông đây không để yên cho cô."
Anh hung hăng mở hộp cơm ra, múc một muỗng đút vào miệng cô.
Lực mạnh đến mức Đại Ninh nghi ngờ anh muốn làm gãy răng mình.
Cô mím chặt môi, dưới sự giày vò như thế cuối cùng cũng dần tỉnh táo, cô mở to cặp mắt ươn ướt ra, có đánh chết cũng không há mồm.
“Cô có thái độ gì vậy hả? Muốn chết thì nói, ông đây đâm cho cô một nhát, đỡ phải để cô bày ra dáng vẻ sống không bằng chết."
Cô quay đầu đi, tránh xa cái muỗng anh cầm như hung khí.
Cô gái mang theo giọng mũi, giọng điệu ghét bỏ nói: “Cơm nguội rồi.”
Thời Mộ Dương nhíu mày: “Phiền phức.”
Nói thì nói thế, qua một lát đã có một người phụ nữ trung niên bưng hộp cơm khác vào. Cô đi vào cũng không nhìn xung quanh, đặt xuống liền rời đi.
Thời Mộ Dương lại múc một muỗng đưa đến bên môi cô.
Đại tiểu thư đã đói lả, lúc này rất hợp tác mở miệng.
Bờ môi cô hồng thắm, là môi anh đào đúng chuẩn, nhỏ nhắn xinh xắn, đến nỗi cô còn không thể ngậm hết cái muỗng trong tay Thời Mộ Dương.
Anh vừa đút cô ăn vừa đâm chọc.
“Cô tưởng mình còn ở nhà họ Kỷ à, bày đặt ra vẻ đại tiểu thư."
“Cô ăn chậm như vậy, tôi thấy cho heo ăn còn nhanh hơn cô."
“Không ăn trứng gà, không ăn củ cải trắng, nuôi chó cũng không kén cá chọn..."
Đôi mắt cô ươn uớt nhìn anh, nháy mắt Thời Mộ Dương không lải nhải nổi nữa, anh hung ác ăn miếng cuối cùng rồi nói: "Ăn no thì biến đi."
Cô xem anh như đứa culi thích nói lời cợt nhả, giọng cô ngọt ngào: "Người ta muốn đi tắm."
Thời Mộ Dương ồ một tiếng.
Anh nhớ đến gì đó bèn nheo mắt, xách cô lên, nở một nụ cười ác ý.
“Được.” Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ Kỷ Đại Ninh đã tắm cho anh thế nào.
Thời Mộ Dương tìm sợi dây thừng mà lúc trước cô dùng rồi trói cô lại.
Nước đã chuẩn bị xong, anh ném cô vào trong, duỗi tay cởi quần áo cô ra, xương quai xanh của cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn.
Ánh mắt anh tạm dừng, sau đó khinh thường, mắt thấy anh lại muốn buông lời cợt nhả, Đại Ninh nói nhẹ nhàng: “Ai mà thích tôi lần hai thì xem như người đó không có lòng tự trọng. Chú nói đúng không, chú nhỏ?"
Cô gập đầu gối lại che khung cảnh trước ngực, bỗng nở một nụ cười thật tươi. Ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười ấy lập tức làm bừng sáng cả căn phòng.
Hàng mi cô dài như lông quạ, đung đưa nhẹ nhàng.
Thời Mộ Dương dời ánh mắt đi, mở miệng muốn trào phúng cô một câu. Còn thích cô lần hai cơ à, sao cô không lên trời luôn đi.
Anh thật sự không biết nhục sao? Dù anh có thích đồ đần Kỷ Điềm kia cũng sẽ không thích cô gái có lòng dạ đen tối thế này.
Ngay sau đó, cô gái bị trói chặt khẽ chạm cái trán vào ngực anh.
Trái tim trong lồng ngực chợt đập nhanh một nhịp.
Thời Mộ Dương bỗng đẩy cô ra, vẻ mặt méo mó rít gào lên: “Đừng chạm vào ông!”
Anh nổi giận đùng đùng bỏ đi, còn Đại Ninh lại tựa cằm vào thùng tắm cười ngặt nghẽo.