Edit + beta: Văn Văn.
Cảnh tượng mà mọi người thường thấy nhất khi đến đảo chính là cảnh một cô gái đội mũ che mặt sai con mãng xà đi gây rối ở đây.
Cô gái này có vẻ tính tình không được tốt lắm, hễ ai đi ngang qua mà làm cô không vui sẽ bị đá một cước vào mông.
Người thảm nhất trong đó có lẽ là Tác Nhị- cấp trên của bọn họ, nghe đâu vào một ngày nọ, Tác Nhị bị con mãng xà lôi vào trong rừng, nó dùng đuôi kéo lê cậu ta xuống đất rồi bò vòng quanh cánh rừng khiến cậu ta nằm lăn ra đất chỉa họng lên trời gào la khóc lóc.
"Cô gái" tính tình nóng nảy thì đứng bên cười lạnh.
Trong lúc nhất thời tiếng oán than khắp nơi nhưng không còn cách nào khác, ai bảo đại ca Thời thích "cô" chi, ngay cả vũ khí giết người là mãng xà đều nghe theo lệnh của cô răm rắp?
Kỷ Điềm đã nhiều lần tìm cách hãm hại "Kỷ Đại Ninh" đủ đường, cuối cùng cô ta phát hiện chẳng những không thành công mà còn khiến tình cảnh của mình ngày càng tồi tệ hơn. Cuối cùng vào tháng 10, tên thủ lĩnh mà cô ta đi theo đã đưa cô ta cho một người phụ nữ mặt đầy sẹo.
Tên mặt sẹo liếm liếm môi: "Con nhỏ này trước đây từng là người của chủ hòn đảo Nam và Bắc kia, lần này ông đây xin chịu thua."
Mặc dù gã không nỡ buông tay nhưng với năng lực của gã cũng không thể giữ được Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm vừa tức vừa oán, đêm đó cô ta có ý chống cự nhưng tên mặt sẹo tát một phát lập tức khiến cô ta ngoan ngoãn ngay.
Mấy ngày tiếp theo, gã đàn ông đó đã hiểu được cái gì gọi là ăn một lần thì nhớ mãi, Kỷ Điềm chủ động dây dưa triền miên với gã, gã đối xử với cô ta khá tốt, chưa từng tổn thương cô ta lần nào, cách chơi cũng đa dạng.
Thỉnh thoảng vào lúc ánh trăng sáng nhất trên bầu trời, tên mặt sẹo nằm bên cạnh mình, cô ta cũng hơi hốt hoảng, tại sao mình lại đi đến bước đường này như ngày hôm nay?
Rõ ràng ban đầu, dù cô ta ở thôn Hạnh Hoa thì vẫn luôn sống rất tốt, là một em gái nhà bên làm cho người ta mến.
Lúc ấy Triệu Tự đối xử thân thiện với mình, thậm chí Ngôn Cảnh lúc mới gặp cũng xem mình như một sự tồn tại không thể với tới.
Cô ta chợt cảm thấy buồn nôn trong căn nhà nhỏ ngột ngạt này.
Kỷ Điềm bỗng nhiên nhớ đến Thôi Nghiêu, người đó vẫn luôn đi theo cô ta, một người đàn ông không tiếc bỏ mạng mình tại nơi biển cả vì cô ta, nếu có hắn ở đây thì hắn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ mình.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng trong lòng cô ta cũng cảm thấy có chút hối hận.
Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, nhưng nó đã sớm không thể nào thay đổi được cuộc sống hiện tại của mình, cô ta cần có người che chở cho mình, muốn ăn ngon hơn thì phải trả giá cái gì đó.
Cô ta dù muốn oán cũng không thể oán, lại bắt đầu hận Kỷ Đại Ninh.
Chính Kỷ Đại Ninh đã biến cô ta thành bộ dạng như bây giờ!
Ngày hôm sau, trên đảo lan truyền tin tức Kỷ Đại Ninh là một người đẹp tuyệt trần. Phụ nữ ở đây đã hiếm thấy chứ nói chi đến người đẹp tuyệt trần.
Ngày đầu tiên đã có kẻ muốn tập kích vào ban đêm, ai ngờ bị chặt tay chân đựng ở trong bình, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, an phận mấy ngày.
Qua mấy ngày lại có người muốn kéo Thời Mộ Dương vào trong rừng, cuối cùng bị con mãng xà nuốt không còn xương cốt.
Lần này cuối cùng cũng dừng lại, tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, thế nhưng hoa còn chưa hái được mà mạng đã mất thì ai còn dám có lá gan đó nữa?
Đại Ninh nhìn ánh mắt Thời Mộ Dương u ám liền hiểu rõ, tên đàn ông hẹp hòi này đoán chừng lại bắt đầu nổi giận rồi.
Quả nhiên buổi chiều đã nghe được tin Kỷ Điềm lỡ tay giết gã đàn ông mà cô ta đi theo kia, còn cô ta thì bỏ trốn mất dạng.
Đại Ninh nhìn Thời Mộ Dương ngồi trên ghế viết thông báo, đại ý là Kỷ Điềm phạm tội ở chỗ anh nên từ đây về sau Bắc đảo sẽ không che chở cho cô gái này nữa.
“Là do anh làm?”
Thời Mộ Dương cười như không cười: “Không phải.”
“Phải không?”
“Đương nhiên, cháu gái của chú à, sao chú có thể làm ra chuyện hãm hại người khác kia chứ."
Đại Ninh tin anh chết liền, Kỷ Điềm đâu có ngu thế, cô ta giết tên đó chết cũng chẳng có ích lợi gì, hiển nhiên là cô ta gánh tội thay kẻ khác, từ nay về sau cô ta sẽ phải sống lưu vong ở Bắc đảo.
Cô không quan tâm quá trình thế nào, chỉ quan tâm kết quả.
Cô lấy một phần ba linh hồn của mình làm giá phải trả, đổi lấy thời gian hoán đổi thân thể ngắn ngủi với Thời Mộ Dương, anh ta vô cùng căm ghét Kỷ Điềm, lấy tính cách có thù tất báo của anh ta, đời này Kỷ Điềm đừng hòng có thể ở bên anh.
Đại Ninh đột nhiên nhận ra nhiệm vụ của mình đã hoàn thành trong tình huống một cách vô lý như thế.
Cô nằm liệt trên bờ cát giống như con cá mặn. Không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, lười đến độ y như người tàn phế.
Thời Mộ Dương ngày nào cũng vô cùng bận rộn, một lần tình cờ đi ngang qua cô, anh gắt gỏng xém nữa hất văng cô ra khỏi ghế.
“Đồ khốn khiếp, cơ bụng của ông bị cô ăn đến nỗi mất luôn rồi!"
Cô mơ màng mở mắt ra, sờ vào bụng mới phát hiện thịt thật sự đã mềm đi nhiều. Ngay cả khuôn mặt của Thời Mộ Dương trông cũng không còn góc cạnh như trước.
Thời Mộ Dương phát điên xách cô lên: “Mẹ nó cô vận động ngay cho ông, đứng dậy chạy, cử tạ rồi hít đất.”
Cô trở mình, không để ý đến anh.
Thời Mộ Dương nổi trận đùng đùng, bỗng anh phun một ngụm máu lên nhà gỗ.
Phun xong, hai người hai mặt nhìn nhau, cô hỏi không chắc chắn lắm: “Tôi làm anh tức đến nỗi hộc máu luôn à?"
Thời Mộ Dương sửng sốt, anh cúi đầu, nhìn vết máu trên tay chính mình.
Không phải…
Anh có thể cảm nhận được sự sống trong cơ thể này đang biến mất từ ng ngày. Mà đây… là cơ thể của Kỷ Đại Ninh.
Cô ấy làm sao thế?
Lúc này cả Thanh Đoàn cũng không biết nói gì.
Thời Mộ Dương buông cô ra, lùi về sau hai bước, không tiếp tục ép cô vận động nữa. Anh trầm mặt ra khỏi nhà.
Bác sĩ lắc đầu: “Chúng ta không có trang thiết bị tốt nhất ở đây, với tình trạng cơ thể này của cô chỉ e sống nửa năm cũng khá khó."
Anh đá bác sĩ một cái.
“Lặp lại lần nữa!”
Bác sĩ thành thật nói lại một lần, uất ức nói: “Dù cô có giết tôi thì kết quả vẫn thế thôi."
Thời Mộ Dương bực bội gãi đầu, rít gào lên: “Cút!”
Bác sĩ nhìn con mãng xà vừa lăn vừa bò chạy bên ngoài. Tại sao thủ lĩnh không nổi giận, mà cô gái nhỏ có tính tình thất thường đã tức đến nỗi muốn dỡ bỏ nguyên căn nhà rồi?
*
Sau nhiều lần giày vò lặp lại, Đại Ninh cũng dần nhận ra cơ thể của mình không còn chống đỡ nổi nữa, cô trầm mặc hồi lâu.
Thanh Đoàn đau khổ bật khóc: “Hu hu hu Đại Ninhhh…”
Đại Ninh lấy làm tiếc: “Vẻ ngoài xinh đẹp vậy cơ mà, nếu sớm biết như thế đã ngủ vài lần với Triệu Tự hay ngủ với anh trai thì tốt biết mấy, còn chưa dùng lần nào mà đã toang rồi?"
Cô vô cùng tiếc nuối, vừa nãy cô im lặng lâu như vậy là đang cân nhắc chuyện này sao? Thanh Đoàn nấc một cái, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Cô chợt nhận ra đây là chuyện cấp bách, còn có nửa năm để sống thì phải chạy nhanh đi hưởng thụ chứ!
Buổi chiều, Đại Ninh mở một cuộc họp.
Từ sau khi Thời Mộ Dương trở về Bắc đảo tới nay đã lâu không mở cuộc họp nào, lần này Đại Ninh triệu tập mọi người nên ai ai cũng suy đoán có phải sắp xảy ra chuyện gì lớn không.
Đại Ninh chắp tay sau lưng đi vào.
Mọi người phát hiện đại ca Thời đã tăng cân lên không ít... giơ tay nhấc chân y như một cô gái xinh xắn.
Ai nấy đều không nói nên lời, đại ca làm sao vậy? Nhìn anh còn không bằng cô gái có khí thế mạnh mẽ kia nữa, trông anh như con lười.
Đại Ninh ngồi xuống ghế, vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa.
“Có chuyện quan trọng cần thương lượng với mọi người."
“Tôi dự định sẽ rời khỏi đây."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều mở to hai mắt ra nhìn. Vãi… vãi đái thật chứ mới vừa bảo anh không có khí phách gì, bây giờ đã làm ra chuyện lớn như thế!
“Nhưng muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng đâu đại ca, đầu tiên chúng ta phải đóng một con thuyền, hơn nữa sắp đến mùa đông rồi, không biết vùng biển này rộng lớn bao nhiêu, nếu xảy ra tai nạn thì có thể sẽ bỏ mạng ở biển."
“Hơn nữa anh đã quên rồi sao đại ca, điều cơ bản nhất là chúng ta không thể vượt qua được phòng tuyến. Quân đội phòng thủ bờ biển có hỏa lực và đạn trong tay, chúng ta sẽ bị giết trước khi đến gần đó.”
Đại Ninh còn chẳng hay biết có thứ gọi là phòng tuyến này.
Cô hỏi Thanh Đoàn: “Lúc đó sao chúng ta đến được đây?"
Thanh Đoàn yếu ớt nói: “Lúc ₫ó cô đang trôi lềnh bềnh mà, họ còn không nhận ra cô là con người." Còn tưởng là rác thải biển.
Đại Ninh đập bàn, phồng má: "Tôi không quan tâm, mấy người tìm cách đi, tôi phải rời khỏi hòn đào tồi tàn này.”
Trên đảo chẳng có gì vui hết, cô sắp mất mạng tới nơi rồi, tốt xấu gì cũng phải hưởng thụ cho đã.
Thủ lĩnh giống như đứa trẻ nghịch ngợm không nói lý, muốn rời đảo là rời đảo, mọi người khuyên thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng sau khi thảo luận kỹ càng, bọn họ quyết định đốn củi và đóng thuyền trước.
Đóng thuyền là một chuyện lớn, mấy tên cấp dưới có đầu óc của Thời Mộ Dương lập tức đi sắp xếp.
Thời Mộ Dương không tham gia vào cuộc họp lần này, ban ngày anh đi ra ngoài đến tối mới về, vừa trở về liền đi tìm Đại Ninh: “Cô muốn rời khỏi đảo?”
Đại Ninh chạm vào cây kem rồi gật đầu.
Thời Mộ Dương nói: “Muốn rời khỏi đây không phải chuyện dễ, cô không qua được biên phòng đâu.”
Nếu chỉ cần đóng một con thuyền là có thể đi khỏi đây thì làm sao lại có lời đồn chỉ vào mà không có ra.
“Không thử thì sao biết.” Đại Ninh không để bụng.
Thời Mộ Dương nhếch khóe miệng lạnh lùng: “Cô có biết người canh giữ hải quan là ai không?"
“Là ai?”
Thời Mộ Dương nhìn thấy vẻ ngây thơ trong mắt cô, anh cười tàn nhẫn: “Là anh trai tôi.”
“Vậy nên hắn sẽ không để cho bất kì một con ruồi bọ nào bay qua."
Đại Ninh cũng không ngờ kẻ canh giữ vùng biển lại là người của Thời Mộ Vân, hai anh em như nước với lửa, Thời Mộ Vân mà để em mình ra mới là lạ.
Cô nghiêng đầu: “Nhưng người ta vẫn muốn ra ngoài.”
Cô cầm lấy cây kem: "Anh nhìn xem, ngay cả kem trên đảo cũng chỉ có thể ăn vị dừa."
Thời Mộ Dương không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, anh nói nhẹ nhàng: “Cô vẫn có thể ăn vị dưa hấu và vị thơm.”
Trên bờ cát có dựng một cái lều, anh đang cố gắng đảm bảo rằng ngay cả trong mùa đông cũng có dưa hấu để ăn.
Đại Ninh lắc đầu: “Nhưng tôi không còn sống được bao lâu nữa, tôi muốn ra ngoài gặp ông nội.”
Biểu cảm Thời Mộ Dương cứng lại: “Sao cô biết?”
“Sức khỏe tôi trước đây đã không tốt, hơn nữa hôm anh hộc máu, tôi có thể đoán được."
Thời Mộ Dương nhìn cô một lúc, cuối cùng lên tiếng: "Cô muốn rời đảo thì không phải cứ mở họp là làm được.”
*
Đại Ninh phát hiện gần đây Thời Mộ Dương bắt đầu tham dự vào kế hoạch rời khỏi hòn đảo tội ác.
Sáng sớm anh rời đi với bản mặt thối, đến tối trở về vẫn y vậy.
Thời Mộ Dương vốn cũng là một người rất lười nhác, trước khi vướng vào chuyện này thì anh và Đại Ninh dành phần lớn thời gian nằm liệt bên nhau như cá mặn.
Chỉ khi đi ra ngoài giết người cướp của thì anh mới hăng hái.
Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn: “Trong nguyên tác, vì sao Thời Mộ Dương lại rời khỏi đây?”
“Vì nữ chính.”
“Vậy...” Đại Ninh bóp một nắm cát trong tay mình, chợt bật cười: “Hai người họ giờ đã có xích mích với nhau, vậy bây giờ vì cái gì?”
Thanh Đoàn sửng sốt.
Hạt cát chảy ra từ kẽ hở ngón tay, ánh mắt Đại Ninh lướt qua tia khinh thường nhàn nhạt, lát sau đã trở lại như thường.
Có lẽ chú nhỏ nghĩ chỉ cần bọn họ ra ngoài và có cơ sở y tế ngoài đó thì có thể cứu cô được.
Cô rõ ràng không công lược Thời Mộ Dương, nhưng trong lòng tên đó nghĩ cái gì lại khá thú vị.
Có suy đoán này, vào ban đêm, Đại Ninh kêu Thanh Đoàn hoán đổi thân thể họ về như cũ.
Hai người ngủ chung giường gần một tháng trời, ban đầu Đại Ninh vẫn luôn trói Thời Mộ Dương, sau đó thấy anh không làm chuyện xấu gì nên cũng lười trói lại.
Thời Mộ Dương cảm thấy có gì đó sai sai, anh chợt mở bừng mắt thì thấy một khuôn mặt đẹp đẽ hiện ra trước mắt mình.
Cô thở ra nhẹ nhàng, cái miệng nhỏ hơi hé, ngủ say sưa.
Thời Mộ Dương giơ tay, thấy ngón tay khớp xương rõ ràng của chính mình, không ngờ bọn họ lại bất ngờ đổi về rồi.
Anh nheo mắt lại, vươn tay bóp chặt cổ cô.
Cần cổ cô gái nhỏ nhắn mềm mại, anh chỉ cần dùng lực nhẹ một cái là cô sẽ biến mất tăm khỏi thế giới này, cũng sẽ không xảy ra chuyện kỳ dị như thế nữa.
Đây là kế hoạch mà anh đã nghĩ ra từ lâu, một khi có cơ hội đổi về thì lập tức giết cô.
Cô vừa lười vừa không phối hợp với sự sắp xếp của anh, có giữ lại cũng vô dụng.
Bây giờ có xuống tay đoán cô cũng chưa tỉnh, anh biết cơ thể đó mệt mỏi nhường nào.
Nhưng anh nắm rất lâu, lâu đến nỗi nhiệt độ hai người hòa vào nhau, trên cổ cô thậm chí không có một vết đỏ.
Thời Mộ Dương bỗng nhiên rút tay về, ném chiếc chăn mỏng trên người mình qua cho cô, cái chăn che gần hết nửa gương mặt cô, mắt không thấy tâm không phiền.
Anh gối lên cánh tay mình nằm, nghĩ thầm, dù cho anh không ra tay thì cô cũng chết. Xem như vì thể diện của ông nội cô mà cho cô một con đường sống vậy.
Dù sao cô chỉ còn sống được mấy tháng, anh chấp với cô làm gì.
Từ năm mười bảy đến năm hai mươi tuổi, hầu như ngày nào anh cũng nằm mơ có một ngày anh sẽ khiến cô đại tiểu thư mắt cao hơn đỉnh đầu đó quỳ xuống khóc lóc thảm thiết cầu xin mình.
Sau này ý nghĩ ấy không còn mãnh liệt vậy nữa nhưng cũng chưa từng biến mất.
Phải mất một thời gian dài anh mới hiểu được, có lẽ vì thời niên thiếu cầu mà không được nên mới sinh ra sự căm ghét đó.