Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo
_____

Xem như hoà hoãn rồi nhỉ?

Khương Hành không phải người tự chuốc khổ vào thân, cô uyển chuyển giảng giải cho hắn nghe khúc mắc của mình. Cuối cùng khó chịu nói: "Tớ không vui. Kiểu người như em họ cậu mà cậu cũng liều mạng cứu, cậu tốt với người khác hơn tớ."

Ở trong lòng cô, em họ hắn là người ngoài.

Tuy lúc ấy hai người còn chưa cực kỳ thân thiết nhưng hắn cũng không nên đối xử như vậy với cô. Nghĩ đến đây trong lòng Khương Hành liền khó chịu.

Cố Tu Hạc nghe xong liền trầm mặc, không nói nên lời. Căn bản hắn không ngờ ngòi nổ là cái này, hắn còn tưởng...... Hắn thậm chí nghĩ rằng......

Cuối cùng dở khóc dở cười nhìn cô: "Sao lại ăn giấm của con bé?"

Nếu hắn tốt thật thì lúc ấy đã sớm đi cứu rồi, chứ không để nhìn đủ trò hay rồi mới ra tay?

Hắn muốn cho con nhãi kia sống cả đời trong bóng ma.

Để lộ bộ mặt xấu xí nhất, dơ bẩn nhất trước mặt người mình khinh thường nhất. Đả kích này lớn đến mức nào đây.

Nhưng việc này hắn sẽ không giải thích, hắn sẽ không để cô biết bộ mặt âm u của mình: "Là tôi sai, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa."

Lần đó nữ sinh Tam Trung tìm cô gây sự, hắn chọn hờ hững tránh ra. Thật ra khi đó trong lòng hắn cũng tức giận, hắn không biết mình giận cái gì, chỉ cảm thấy tất cả tổn thương là do Tạ Sầm mang đến cho cô nên cô phải nhận hết.

Không ngờ lúc này lại tự hại mình.

......

Bạn trai cũ của hoa khôi Tam Trung bị bắt. Lúc đầu hắn có chết cũng không nhận tội, về sau không biết lí do gì lại chỉ ra và xác nhận do bị hoa khôi Tam Trung sai sử, axit cũng là cô ta đưa. Cô ta ghen ghét Khương Hành, muốn huỷ dung Khương Hành......

Hoa khôi Tam Trung tên Lưu Mộng, gia cảnh giàu có, bị bạn trai cũ chỉ mặt cũng không nhận. Nhưng axit không phải đồ vật thông thường, người bình thường không mua được. Sau đó điều tra được ba cô ta là giáo sư Hoá ở học viện thành phố, phòng thí nghiệm biến mất hai bình axit, tra một chút đã có thể phát hiện ra.

Giờ không muốn nhận tội cũng không được.

Cô ta đã thành niên, cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Dựa vào tội xúi giục và chủ mưu, cô ta bị phán ngồi tù ba năm.

Lưu Mộng cũng luống cuống, ba mẹ cô ta còn định nhờ người giúp đỡ nhưng cha mẹ Khương cũng không phải ăn chay. Chính đứa nhỏ này làm hại Khương Hành nhà bọn họ.

Cuối cùng trước khi ngồi tù, Lưu Mộng đột nhiên nói mình mang thai, muốn xin hoãn thi hành án phạt.

Xác nhận mang thai thật, đã hơn một tháng. Tính thời gian hẳn là lúc Khương Hành cãi nhau với Cố Tu Hạc.

Cô ta nói cái thai là của Tạ Sầm.

Đại khái nghĩ lấy thế lực của Tạ gia, tuyệt đối sẽ không để cô ta ngồi tù.

Nhưng cô ta đã đánh giá cao phân lượng của mình trong lòng Tạ Sầm, hoặc nói chính xác hơn là phân lượng của đứa nhỏ trong lòng Tạ Sầm.

Thái độ Tạ gia không rõ ràng lắm, dù sao sau khi Tạ Sầm biết việc này cũng đã ép cô ta phá thai. Có lẽ cậu ta cũng không nghĩ tới người này không chỉ muốn làm Khương Hành bị thương mà còn giăng bẫy hắn để mang thai.

Tất nhiên Lưu Mộng không muốn, hiện giờ đứa nhỏ này chính là bùa hộ mệnh của cô a.

Khi Khương Hành nghe được tin tức một lần nữa, Lưu Mộng bị ngã rồi sinh non ngoài ý muốn. Giờ cô ta muốn lợi dụng đứa bé để thoát tội cũng không nổi nữa.

Mà Tạ Sầm, vì chơi ra sản phẩm nên phải về Tạ gia, rời khỏi thành phố này vĩnh viễn.

......

Cuối tuần, Khương Hành lén hẹn hò với Cố Tu Hạc. Hai người đến thư viện đọc sách, sau đó đi xem phim.

Phim là Cố Tu Hạc chọn, hắn nói đây là thể loại tình yêu. Khương Hành tin là thật, nhưng khi vào rạp liền phát hiện bên trong không có người. Ngoài bọn họ thì cũng chỉ có một đôi tình nhân.

Vừa xem phim vừa thấy là lạ.

Phòng chiếu tối sầm, màn hình lớn sáng lên. Đây là motif mở đầu thông thường, một cô gái trẻ tuổi tan tầm trở về chung cư. Khi cô ấy tắm rửa, màn ảnh chợt loé lên, một cái đầu người xuất hiện bất thình lình......

Cô còn chưa có thấy rõ, trước mắt đã tối sầm. Cô bị một bàn tay to ngăn cản tầm mắt.

Nhưng vẫn nhìn thấy hình ảnh kinh khủng đến mức không thể quên được.

"......" Tên chết tiệt này.

Doạ chết cô rồi.

Mắt bị che kín nhưng đôi tai vẫn có thể nghe.

Màn hình lớn phát ra tiếng thét chói tai, cô gái ngồi trước bọn họ cách đó không xa cũng sợ hãi hét lên, chui vào trong ngực bạn trai.

Cố Tu Hạc bình tĩnh vươn tay muốn ôm Khương Hành vào trong ngực.

Khương Hành tức giận xoay đầu đánh hắn: "Đây là phim tình yêu mà cậu nói?"

Cố Tu Hạc mặt không đổi sắc: "Cô gái rất yêu chàng trai, chẳng qua cô ta là quỷ mà thôi."

"......"

Một chút hối lỗi cũng không có, thậm chí còn dịu dàng nói: "Không thích xem thì nhìn tôi đi, không thể lãng phí 30 tệ được."

"......" Người này sao lại không biết xấu hổ như thế nhỉ?

Khương Hành không ngờ hắn còn có thể không biết xấu hổ hơn nhiều. Nhân lúc cô không chú ý, hắn duỗi tay ôm cô lên đùi. Cô vừa động đậy, hắn lập tức la đau, nhẹ "A" một tiếng như bị đụng đến miệng vết thương.

Nghe như thật vậy.

Khương Hành cũng không chắc hắn đau thật hay là diễn, chỉ có thể trừng hắn không dám động đậy.

Đôi mắt nam sinh giấu trong bóng tối cười nhạt như đã đạt được ý đồ.

Một tay ôm eo cô, tay khác nắm cằm Khương Hành.

Sau đó hắn khẽ nâng mặt, dần dán sát đến. Trước tiên dùng môi mềm ấm chạm vào vành tai Khương Hành, hô hấp nặng nề phả bên tai nóng bỏng. Da đầu Khương Hành cũng căng thẳng theo.

Cả người cô cứng đờ, hai tay luống cuống túm lấy quần áo trước ngực hắn: "Cậu đừng như vậy......"

Sợ bị người khác nghe thấy, giọng nói Khương Hành rất nhỏ, còn có chút làm nũng.

Cố Tu Hạc cười khẽ hai tiếng, ngửa đầu nhìn cô. Biểu cảm vô tội mà ngoan ngoãn nhưng hành vi lại vô cùng ác liệt. Hắn liếm lỗ tai nhỏ của cô, sau đó ngậm lấy vành tai hồng hào mềm mại. Khi chạm vào thịt mềm còn dùng răng khẽ cắn hai cái.

Hơi thở dần nặng nề, đôi mắt cụp xuống giấu đi vài phần u ám, khàn giọng hỏi: "Đừng cái gì?"

Giọng nói như phát ra từ xoang mũi, dịu dàng trầm thấp.

Sau đó như trừng phạt mút sâu một hơi, một tay khác lần vào trong quần áo cô.

Khương Hành trong ngực hắn mềm nhũn.

Con ngươi hắn tối lại, dùng môi cọ vào vùng mẫn cảm sau tai Khương Hành, lại mở miệng: "Tạ Sầm đi rồi nên đau khổ à?"

Giọng nói nhẹ nhàng như gió xẹt qua tai.

Khương Hành mềm nhũn ngã vào ngực hắn, mặt đỏ bừng.

Nam sinh không nghe được đáp án, dùng chóp mũi cọ tai Khương Hành một cách mờ ám. Hắn khắc chế nhẫn nại, môi lại lần nữa ngậm lấy vành tai cô. Hắn dùng sức mút, đồng thời mũi phát ra tiếng "Ưm", trầm thấp mà từ tính.

Nhỏ giọng ở bên tai cô hỏi lại lần nữa: "Thích Tạ Sầm hay là...... Thích Cố Tu Hạc?"

Khi nói đến cái tên sau, sức lực trên tay hắn lại càng lớn.

Khương Hành theo bản năng rướn người lên, hai tay mềm mại bám vai hắn, ngước khuôn mặt đỏ hồng. Đôi mắt ngập tràn hơi nước.

Ướt đẫm nhìn hắn, vừa tủi thân vừa tức giận.

Nam sinh rũ mắt nhìn cô, hầu kết động đậy.

Khương Hành chịu không nổi sự bắt nạt của hắn, mơ mơ màng màng nói ra ba chữ, muốn nhanh chóng kết thúc.

Thật ra cô cũng không biết mình đã nói gì.

Nhưng Cố Tu Hạc nghe được, khóe miệng dần dần cong lên. Sau đó vừa lòng nheo mắt, trên mặt mang theo vài phần vui sướng.

Tay từ trong áo rút ra, trìu mến sờ đầu cô, ngoài miệng nhẹ nhàng dỗ dành: "Thật ngoan."

Đôi mắt nhìn Khương Hành, cúi đầu, in dấu môi lên miệng cô.

Cuối cùng xem phim xong thì về nhà, trên đường Khương Hành không nói câu nào với hắn.

Xụ mặt, trong lòng bực tức vô cùng.

Cô thấy gia hỏa này càng ngày càng quá đáng.

Khương Hành cắm đầu đi trước, Cố Tu Hạc chậm rì rì theo sau. Vóc người hắn cao, đôi tay cắm trong túi biếng nhác đi trên đường như đang tản bộ, nhưng vẫn cách Khương Hành hai bước như cũ.

7 - 8 giờ tối là giờ cao điểm, xe buýt có rất nhiều người. Sau khi Khương Hành đi lên trả tiền mới thở phì phì quay đầu nhìn, hung dữ nói: "Còn chưa lên hả."

Cố Tu Hạc phía sau cười cười, nhấc chân bước lên liền dán sau Khương Hành.

Khương Hành đã mở đường, Cố Tu Hạc đứng thẳng, nghe lời đi vào trong.

Cô che lưng cho hắn, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người xô đẩy, cô cũng không cho ai chạm vào lưng hắn dù chỉ một chút.

Cố Tu Hạc đi trước nghiêng đầu nhìn, khóe miệng cong lên. Đôi con ngươi đen tối ẩn giấu ánh sáng vụn vặt.

......

Cố Tu Hạc đưa người đến cửa tiểu khu.

Khương Hành đi vào trước, không biết nghĩ tới gì, đột nhiên xoay đầu nói với hắn: "Tớ chỉ thích cậu thôi, không có ai khác."

Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ.

Giọng nói nhẹ nhàng có thể nghe được rất rõ trong màn đêm yên tĩnh.

Nói xong câu này cô có chút ngượng ngùng, vội vàng chạy vào nhà, cũng mặc kệ phản ứng của Cố Tu Hạc đằng sau.

Cố Tu Hạc ngơ ngác đứng bên ngoài, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi điện thoại báo tin nhắn cô đã đến nhà, cả người mới lấy lại tinh thần.

Trong lòng hắn mờ mịt, đột nhiên không xác định được có phải cô đã nhìn ra cái gì hay không.

Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu cô đã biết mình là người âm u như vậy mà vẫn đối xử rất tốt với mình, có thể giải thích là do cô cũng rất thích mình hay không?

Giờ phút này, lần đầu tiên trong đời Cố Tu Hạc cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Cố Tu Hạc một đường trầm mặc trở về nhà. Mới vừa mở cửa, điện thoại đột nhiên vang lên.

Trong mắt tràn ngập ý cười, lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, tươi cười đứt đoạn hẳn.

Hắn nhận điện thoại nhưng không nói lời nào.

Nhà của hắn âm trầm tối tăm. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, có thể lờ mờ nhìn ra cách trang trí của căn phòng.

Hắn không thích bật đèn, đêm tối có thể mang đến cho hắn rất nhiều cảm giác an toàn, có thể che giấu một mặt âm u của hắn.

Điện thoại truyền đến giọng của phụ nữ: "Có phải ba con sắp ra hay không?"

Giọng nói lạnh nhạt, cao cao tại thượng.

Cố Tu Hạc ngồi xuống sô pha, thu lại dáng vẻ ôn nhu nhẹ nhàng trước mặt Khương Hành, ánh mắt rét lạnh châm chọc: "Sợ à?"

"Con đứa nhỏ này......" Người phụ nữ bất lực thở dài nhưng không nghe ra một chút cảm tình.

Cố Tu Hạc không muốn cùng bà ta diễn kịch: "Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì đâu."

"Tiểu Hạc, mẹ không hề muốn bỏ con đi. Bây giờ con cũng lớn rồi, có thể tới giúp mẹ......"

Sắc mặt Cố Tu Hạc rét lạnh, không chờ người kia nói xong liền cúp máy.

Hắn tiện tay vứt điện thoại lên sô pha, sự khinh ghét trong mắt không tài nào che giấu được. Hắn trầm mặc, ngồi yên không nhúc nhích.

Cuối cùng đột nhiên duỗi tay vội vàng sờ lên sô pha tìm điện thoại, do dự hai giây mới bấm gọi đến một dãy số.

Bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói hung dữ của thiếu nữ: "Làm gì nha?"

Cố Tu Hạc cười nhẹ như đang hô hấp, lưng dựa vào sô pha, dùng giọng điệu ngả ngớn hỏi: "Nhớ tôi không?"

"......" Sao cứ thẳng thừng như vậy nhỉ.

Khương Hành đỏ mặt nói: "Không nhé."

Cố Tu Hạc nghiến răng nghiến lợi: "Thật không?"

Bên kia truyền đến tiếng Khương Hành cười nhạt: "Cậu có buồn nôn không?"

Cố Tu Hạc cũng cười, nói sang chuyện khác: "Sáng mai muốn ăn gì?"

"Bánh dày nhân đường."

"Được, làm cho cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play