Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Khương Hành đẩy cửa lớp làm Cố Tu Hạc đang ghé vào bàn ngẩng đầu lên. Hắn đang ngồi ở bàn của cô.
Đôi mắt nam sinh không hề buồn ngủ.
Nhìn thấy cô quay lại, thân thể lười biếng dựa về phía sau, tay day day mũi. Thái dương chiếu vào từ cửa sổ làm nửa người hắn rơi vào trong vùng ánh sáng. Ánh dương chói mắt mạ lên người hắn một tầng sắc vàng kim khiến ngũ quan tinh xảo mang theo vài phần tốt đẹp thần thánh.
Khương Hành đi qua định ngồi bên cạnh hắn. Ai ngờ lại bị hắn duỗi tay ngăn lại, bàn tay to ôm eo cô, dùng sức nâng cô đặt lên đùi mình.
Nam sinh cười khẽ ra tiếng, lười biếng vân vê vành tai cô, khàn giọng hỏi: "Họp gì thế?"
Khương Hành quay đầu nhìn hắn, trong đầu nhịn không được nhớ đến cảnh tượng tan học năm ngoái.
Bóng dáng hắn rời đi lúc ấy thật lạnh lùng, nhưng sau đó trái tim cô lại trở nên nồng nhiệt.
Không hiểu vì sao cô không thể xem người trước mắt này như người trong lòng kia được nữa.
Rõ ràng ngày trước hắn không như thế này.
Cố Tu Hạc vô cùng mẫn cảm, rất nhanh đã nhìn ra cô là lạ, nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Khương Hành không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ bảo trước kia tự mình đa tình, giờ đã biết được sự thật rồi?
Lòng cô hiểu rõ Cố Tu Hạc không có lý gì phải giúp cô. Dù sao lúc đó hai người cũng không thân thiết gì cho cam. Hơn nữa những học sinh Tam Trung đó không dễ chọc, không cần đưa phiền toái đến bên mình.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu
Nhớ lại lần hắn liều mạng cứu cô em họ kia, cô nghi ngờ liệu người này có thích mình thật không?
Nghĩ đến đây lại càng khó chịu hơn. Nhưng cô lấy góc nhìn của một người trưởng thành, suy xét vấn đề cần phải lý trí, lắc đầu: "Không có việc gì."
Nghe xong lời này, tươi cười trên mặt Cố Tu Hạc nhạt dần. Hắn rũ mắt che giấu cảm xúc trong con ngươi, nhẹ giọng nói: "Khương Hành, tôi không thích cậu nói dối tôi."
Hắn biết rõ hơn ai hết cô là người như thế nào.
Hắn trời sinh hiểu rõ tâm tư người khác, cô không lừa được hắn.
"......"
Khương Hành cúi đầu, cũng dần nóng giận.
Cố Tu Hạc muốn nắm tay cô, lại bị Khương Hành dùng sức rút ra. Cô rầu rĩ nói: "Trước đây cậu không phải như thế."
Trong đôi mắt Cố Tu Hạc hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lướt qua. Hắn nhấp miệng, nghe thấy mình bình tĩnh hỏi: "Trước đây tôi như thế nào?"
Khương Hành nghe xong lời này liền mờ mịt.
Đúng vậy, trước kia hắn là người như thế nào cơ?
Nội dung trong sách nói Cố Tu Hạc là một thiếu niên trầm mặc nội liễm, tuổi thơ hắn bất hạnh, dùng thái độ bài xích lạnh nhạt với tất cả mọi người. Nhưng đồng thời nội tâm hắn lại rất thiện lương, hắn sẽ yên lặng đáp lại Mục Cảnh Sơ, điền nguyện vọng đại học là cảnh sát, sau khi trở thành cảnh sát hắn giúp đỡ rất nhiều người. Tất cả thiết lập trước đây đều phù hợp, từ đầu đối xử với cô lạnh lẽo, khi thân thiết rồi thì cực kỳ tốt. Chẳng sợ chú thím bạo hành hắn như vậy, hắn vẫn ra tay cứu giúp khi em họ bị bắt nạt.
Giờ nhớ lại, Khương Hành đột nhiên thấy mơ hồ quá.
Thậm chí cô còn nghĩ những gì hắn bày ra cho cô xem đều chỉ là tượng trưng.
Cố Tu Hạc nâng mặt cô, trong mắt phức tạp: "Có phải ai nói gì cho cậu hay không?"
Khương Hành khưng lại, lắc đầu phủ nhận: "Không có."
Khương Hành cảm thấy cô cần suy nghĩ cẩn thận lại, cô không muốn làm một cô bạn gái gây rối vô cớ.
Nhưng cô không ngờ hành động tiếp theo của Cố Tu Hạc lại có chút làm cô hít thở không thông. Hắn không cho phép cô rời khỏi tầm mắt hắn, càng không cho phép cô cùng người khác nhiều lời. Dù là Trần Tuyết cũng không thể nói quá ba câu.
Buổi trưa đến nhà ăn còn phải tay trong tay, nửa bước không rời.
Hắn nói với cô rằng hắn thích cô ở bên cạnh mình, nhưng Khương Hành lại thấy Cố Tu Hạc như vậy thật đáng sợ.
Tan học về, Cố Tu Hạc muốn chở cô về nhà như mọi ngày, nhưng Khương Hành cúi đầu: "Tớ muốn ngồi xe buýt."
Nam sinh đối diện bình tĩnh như đã sớm đoán được ngày này sẽ tới, độ ấm trong mắt dần giảm xuống. Hơn nửa ngày mới dùng giọng nói khô khốc hỏi: "Cậu muốn gì?"
Cô cũng không biết cô muốn gì, cô chỉ cảm thấy hắn bây giờ không trầm mặc và thành thật như trong sách. Hắn có dục vọng khống chế và chiếm hữu mãnh liệt với cô.
Cô vẫn chưa rõ tình cảm mình dành cho hắn là gì. Có thể thích, cũng có thể không.
Khương Hành giải thích: "Tớ không thích cậu đối xử với tớ như vậy. Cố Tu Hạc, tớ là một con người, không phải đồ vật của cậu. Tớ cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ một chút. Trước mắt vẫn nên lấy học tập làm đầu."
Điều cô muốn nói là bọn họ cần cho nhau một chút không gian riêng chứ không nên lúc nào cũng dính lấy nhau, không phải cô nói gì với người khác hắn cũng cần biết hết.
Cố Tu Hạc bình tĩnh nhìn cô, không nói gì. Một lúc sau hắn vắt cặp lên vai.
Đạp xe đi.
Bóng dáng lạnh nhạt.
Như ngày đầu gặp nhau, cách xa người khác ngàn dặm.
Khương Hành nhấp miệng, không biết vì sao khi nhìn hắn như vậy, trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Đây rõ ràng là kết quả cô muốn. Nhưng khi hắn thật sự phối hợp, Khương Hành lại không thích như vậy.
......
Ngày hôm sau, giữa trưa ở nhà ăn ăn cơm, Trần Tuyết hỏi cô: "Sao thế? Cãi nhau với cán sự vật lý à?"
Khương Hành vịt chết còn cứng mỏ: "Không có."
Trần Tuyết cười cợt: "Cậu lừa ai đấy? Bình thường đều dính với nhau, hôm nay tự nhiên lại tách ra ăn."
Nói xong đưa mắt nhìn nam sinh ngồi quay lưng về phía mình cách đó không xa chậc chậc hai tiếng, tò mò hỏi: "Đầu đuôi ngọn nguồn là như nào?"
Không ngờ với tính tình hai người này mà cũng có thể cãi nhau.
Khương Hành chọc chọc muỗng trên khay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ấy quá đáng!"
Cơm nước xong Trần Tuyết về ký túc xá, Khương Hành đến lớp học.
Trên đường về phòng học, Khương Hành thấy Cố Tu Hạc đang đi phía trước. Nhìn hắn đi một mình, trong lòng lại có chút mất mát, cuối cùng bực bội gãi đầu chạy lên.
Cô túm cánh tay hắn, tức giận hỏi: "Cậu có ý gì hả? Tớ chỉ cảm thấy chúng ta còn nhỏ mà thôi, hẳn nên lấy học tập làm đầu chứ."
"Còn nhỏ?" Nam sinh đột nhiên xoay đầu nhìn cô, cười lạnh: "Cái gì cần biết cũng biết hết rồi cơ mà?"
"......"
"Khương Hành, là cậu trêu chọc tôi trước."
"......"
Cố Tu Hạc gạt tay cô ra, không quay đầu rời đi.
......
Cuối tuần.
Trần Tuyết thấy tâm tình Khương Hành không tốt nên rủ cô đi trượt băng.
Sân trượt băng ở câu lạc bộ hồi tết Âm cô nàng đã nhắc tới, lần đó Khương Hành vì sợ gặp Tạ Sầm nên mới từ chối, lần này cô đi.
Cô nghĩ vận khí của mình chắc hẳn là không xui xẻo như vậy đâu.
Nào ngờ cô chính là đại xui xẻo.
Sân trượt băng rất lớn, tuy thời tiết bây giờ đã bắt đầu nóng lên, nhưng trong sân trượt lại lạnh như mùa đông vậy.
Người tới chơi rất nhiều. Trước đây Khương Hành đã cùng bạn học trượt băng rồi nhưng cô không quen lắm. Đã lâu không chơi, lúc đầu Khương Hành còn không dám di chuyển.
Hẳn là Trần Tuyết tới nơi này chơi rất nhiều lần, cô nàng lướt như bay trên mặt băng.
Hai người chơi cả buổi sáng làm người mướt mồ hôi. Sau khi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì Khương Hành nhìn thấy Tạ Sầm cùng hoa khôi Tam Trung.
Bọn họ đang đi vào trong.
Giáp mặt nhau, Khương Hành giả vờ không nhìn thấy, chuẩn bị vòng qua rời đi.
Tạ Sầm đứng yên không nhúc nhích. Khi hai người lướt qua, hắn đột nhiên duỗi tay túm chặt cô, xoay đầu, dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Bạn trai cậu đâu?"
Khương Hành không gạt tay hắn ra, nhíu mày nói: "Không liên đến cậu, buông ra."
Hoa khôi Tam Trung đứng bên cạnh Tạ Sầm kéo áo cậu ta: "Tạ Sầm."
Tạ Sầm bị thái độ lạnh nhạt của Khương Hành chọc tức, xoay đầu trút giận lên cô ta: "Cút, lão tử không nói chuyện với cô."
Hắn lại nhìn Khương Hành, ánh mắt không cam lòng, sau đó cười nhạo: "À, chia tay rồi."
Sắc mặt hoa khôi Tam Trung bên cạnh lúc trắng lúc xanh.
Khương Hành dùng sức gạt tay hắn ra: "Không chia tay, còn rất tốt."
Nhận thấy thân thể Tạ Sầm cứng đờ, cô dùng sức rút tay ra.
Sau đó tóm lấy Trần Tuyết đang ngớ người đi ra ngoài.
Tạ Sầm phía sau khó chịu, không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên lớn tiếng nói: "Khương Hành, đôi mắt cậu rốt cuộc là bị làm sao? Lão tử không tốt, cậu tưởng thằng nhãi kia tốt đẹp lắm? Nói cho cậu biết, ba hắn là tội phạm, mẹ hắn là gái điếm. Một đôi cha mẹ như vậy có thể sinh ra cái loại người tốt đẹp gì hả?"
"Khương Hành, thằng nhãi kia xấu xa hơn tôi nhiều, cứ chờ mà xem."
Nói xong hắn cũng bỏ đi, bước chân rất nhanh.
Như muốn chứng minh cho cô thấy, hắn đã buông tay thật rồi.
Khương Hành nhấp môi, lạnh giọng nói: "Dù thế nào thì cũng tốt hơn cậu."
Cũng mặc kệ người phía sau có nghe thấy hay không..
......
Khương Hành không ngờ cô chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi nhưng rất nhanh đã linh nghiệm.
Thứ hai, hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Một ngày nữa đã trôi qua mà cả hai vẫn chưa làm hoà.
Cố Tu Hạc nghĩ gì cô không biết, dù sao cô cũng không muốn cúi đầu.
Tuy cô có chỗ không đúng nhưng hắn không sai hả?
Còn giận dỗi chẳng kém gì cô?
Khương Hành thu dọn cặp sách xong cũng không nhìn người nào đó, lập tức ra về với Trần Tuyết.
Nam sinh ngồi tít trong cùng cũng lạnh nhạt đứng lên như tất cả chỉ là trùng hợp.
Một trước một sau.
Mới tan học xong, trong trường có rất nhiều người. Khương Hành cùng Trần Tuyết chậm rãi đi ra ngoài, hai người nói về bộ phim truyền hình đang hot gần đây.
Ra cổng trường học, đường xá trong nháy mắt rộng hơn hẳn, hai người chuẩn bị đi mua đồ ăn trước.
Cũng vào là lúc này, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên từ bên cạnh: "Khương Hành ——"
Ai kêu thế?
Khương Hành theo bản năng xoay đầu nhìn.
Còn chưa thấy rõ, cô đột nhiên bị người nào đó ôm vào trong lòng. Tầm mắt bị che khuất, giác quan được phóng đại trong nháy mắt. Hơi thở sạch sẽ vô cùng quen thuộc.
Không chờ cô phản ứng lại, Khương Hành liền nghe thấy xung quanh vang lên từng trận hoảng sợ cùng tiếng thét chói tai.
"A ——"
Cánh tay ôm cô siết chặt, đồng thời đỉnh đầu truyền đến tiếng than kìm nén của nam sinh, còn có mùi gay mũi dần tràn ngập không khí.
Khương Hành ngơ ngác ngẩng đầu khỏi ngực Cố Tu Hạc, sau đó nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nam sinh. Hắn như muốn cố gắng giữ vững biểu cảm lạnh nhạt nhưng cánh môi lại không chịu khống chế mà run rẩy. Hắn nhẹ nhàng thở ra mấy chữ: "Khương Hành, tôi đau."
Đôi mắt Khương Hành ướt đẫm trong nháy mắt, run rẩy vươn tay ôm hắn, sốt ruột nói: "Cậu sao rồi? Cố Tu Hạc, cậu đừng làm tớ sợ, tớ sợ."
Cô xoay đầu nhìn bốn phía, khóc nức nở: "Ai giúp tôi gọi 120 với? Mau giúp tôi gọi 120 được không?"
......
Cố Tu Hạc cần nằm viện mấy ngày.
Sự việc đã được điều tra rõ. Là do bạn trai cũ của hoa khôi Tam Trung làm. Không biết hắn lấy từ đâu ra một lọ axit định tạt Khương Hành bị Cố Tu Hạc phía sau thấy được. Hắn vứt xe đạp xông đến ôm lấy Khương Hành, nhưng sau lưng hắn lại bị axit thiêu bỏng một mảng lớn.
Cha mẹ Khương nghe chuyện, mặt bị dọa trắng bệch. Nhìn vết thương sau lưng Cố Tu Hạc mà càng nghĩ càng sợ.
Nếu Khương Hành bị tạt thì phải làm sao bây giờ? Cô còn trẻ như vậy.
Người bị cha Khương bắt đi.
Mẹ Khương nhờ đồng nghiệp cấp cứu cho Cố Tu Hạc.
Sau khi kết thúc, Khương Hành ở phòng bệnh chăm sóc hắn.
Mẹ Khương nhìn cô một cái, cuối cùng không nói câu nào, mím môi xoay người đi ra ngoài.
Cố Tu Hạc ngủ một giấc, 10 giờ đêm thì tỉnh lại.
Khương Hành nhắm mắt tựa vào mép giường. Hắn vừa tỉnh, cô cũng tỉnh theo, xoa đôi mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi: "Có đói không? Người còn đau không?"
Nói xong liền đứng lên đi lấy cơm.
Cố Tu Hạc không nói chuyện, đôi mắt dừng trên người cô.
Hắn nằm trên giường bệnh, Khương Hành nhẹ nhàng đỡ hắn lên.
Đút cơm xong, Khương Hành đang chuẩn bị nói chuyện thì cha mẹ Khương tới.
Bọn họ ở đây nên cô không thể nói được.
Đêm, Khương Hành bị mẹ Khương đuổi về, mẹ Khương ở lại chăm sóc hắn.
Nhưng sáng sớm hôm sau mẹ Khương lại gọi điện thoại cho Khương Hành nói sáng nay Cố Tu Hạc kiên trì đòi xuất viện, bảo cô dặn hắn nhớ phải uống thuốc: "Tính tình đứa nhỏ này quật cường quá. Trưởng khoa Khương nói may mà cấp cứu kịp thời, lúc ấy các con sơ cứu cũng rất tốt nên không có vấn đề gì lớn. Con nói với bạn thứ tư này nhớ tới bệnh viện một chuyến, mấy ngày nay không được ăn cay, miệng vết thương đừng chạm nước."
Mẹ Khương dặn dò bên kia điện thoại.
Khương Hành không ngừng gật đầu.
Cố Tu Hạc đến lớp sau tiết thứ ba buổi sáng. Tiết cuối kết thúc, Khương Hành đến ngồi ở bàn trên hắn, lấy thuốc trong túi ra, lại giúp hắn rót nước, đỏ mắt nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu nhiều."
Nam sinh mím chặt môi, Khương Hành chủ động thò lại gần hôn môi hắn, nhẹ giọng dỗ: "Không tức giận nữa được không?"
Cố Tu Hạc phức tạp nhìn cô, khàn giọng hỏi: "Cậu có ý gì?"
Khương Hành đưa thuốc tới bên miệng hắn, nhẹ nhàng kéo áo hắn: "Cậu đừng nóng giận, ngoan ngoãn uống thuốc trước được không?"
Nam sinh không bỏ qua, không há miệng mà nghiêm túc nhìn cô, một lần nữa hỏi lại: "Tôi hỏi cậu có ý gì?"
Khương Hành biết mình trốn không nổi, có chút ngượng ngùng cúi đầu: "Tớ thích cậu."
"Nhìn tôi nói." Hắn nắm cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Khương Hành đỏ mặt, tức giận trừng mắt: "Thích cậu, rất thích cậu được chưa? Cậu có uống thuốc hay không?"
Nam sinh không hé môi nhưng đôi mắt lại đong đầy ý cười, khẽ ừ một tiếng.