Editor: Wei_Nhị

"Tới rồi ư, báo tình hình xem nào."

Hạ Đào tiến đến ôm Tử Lộc.

Tử Lộc cười nói: "Rất tốt."

Hạ Đào vẫn là có chút lo lắng, chần chờ mà nói: "Nếu không tớ bồi cậu đi chơi, cậu ở một mình tớ thực không yên tâm."

Tử Lộc nói: "Có cái gì không yên tâm? Tớ cũng đâu có một mình......" Cô dương dương cằm, chỉ chỉ cách đó không xa Giả Du, người đang đeo kính râm, mặc một thân đen, tay đang cầm hành lý .

Giả Du là bảo tiêu, là một cô gái còn khá trẻ, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, lại thông minh cẩn thận.
*Bảo tiêu: Người áp tải hàng hoá, ngăn ngừa bất trắc dọc đường, để được trả tiền công. Cũng đọc Bảo phiêu.

Hạ Đào chính mắt gặp qua Giả Du tay không khống chế ba người đàn ông đô con lực lưỡng, đối với cô là tâm phục khẩu phục

Cô nói: " Có chuyện gì thì nhớ nói với tớ đó."

Tử Lộc nói: " Được, không thành vấn đề, nếu không cậu cũng có thể tìm tớ, tớ trước mắt định đi dạo ở Châu Âu, nếu bấy giờ thay đổi chủ ý sẽ nói với cậu."

Tử Lộc cùng Hạ Đào phất tay cáo biệt, cùng bảo tiêu lên phi cơ.

Cô không ngồi phi cơ tư nhân, lựa chọn một nhà bay quốc nội, mua hai khoang hạng nhất trên máy bay.

Thời điểm khi đó, cô cũng đang ngồi đọc sách.

Giả Du cũng là người đi theo Tử Lộc đến Mỹ tìm Tần Lễ Sơ.

Không nghĩ tới kết hôn ba năm, cuối cùng cô lại trở lại thành người độc thân, Tần Lễ Sơ không còn nữa, nhưng Giả Du thì vẫn ở đó.

Giả Du là một người lạnh lùng, một bảo tiêu mỹ nhân băng lãnh.

Tử Lộc ngày thường thích nói chuyện với cô, cô cùng Giả Du nói giỡn: "Những năm gần đây tôi ở bên người kia tới tới lui lui, kết quả là người bên tôi lại cũng chỉ có mình cô."

Giả Du xụ mặt nói: "Tiểu thư không cần nói vậy."

Tử Lộc mỗi lần thấy dáng vẻ này của cô ấy, liền cảm thấy thú vị.

Cũng là lúc này, di động của cô có hai tin nhắn xuất hiện.

Tiền tiêu vặt của cô trong ngân hàng có hai dòng hay chuyển vào. Có thể chuyển cho cô cái mức này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đó là ai.

Tử Lộc lại chuyển lại số tiền đó trở về.

Sau đó, mở ra WeChat, click mở Tần Lễ Sơ chân dung, ngón tay dừng lại trên "Block".

Nàng nhấp khẩn cánh môi.

Cái này là tài khoản Wechat, cô đã dùng bảy năm, người kia thì đã bắt đầu dùng một năm, cũng là một năm cô add hắn thêm vào Wechat. Cô đến nay vẫn còn giữ lịch sự cuộc trò chuyện của cả hai.

Thời gian thấm thoát, thay đổi khôn lường, lịch sử cuộc trò chuyện Wechat chứng kiến tình yêu thanh xuân một thời của cô.

Cô nhắm hai mắt, lông mi mấp máy.

Qua hồi lâu, rốt cuộc vẫn là mở bừng mắt.

Cô hít sâu một hơi, kéo Wechat Tần Lễ Sơ vào chặn, đồng thời xóa luôn lịch sử cuộc trò chuyện.

Phi cơ sắp cất cánh.

Cô đem điện thoại ném sang một bên.

Giả Du đột nhiên nói: "Cũ đi rồi mới sẽ tới."

Tử Lộc nói: "Ừ, tôi biết, chỉ là dứt bỏ một đoạn tình cảm thực không dễ dàng như trong tưởng tượng, nhưng tôi biết thời gian là thuốc chữa trị tốt nhất, không có chuyện không thể quên được người, nếu có chỉ là thời gian chưa đủ dài mà thôi......"

Cô dựa vào ghế dựa, phát ra một tiếng thở dài nho nhỏ chỉ đủ một mình bản thân nghe được.

Nhiều năm tình cảm như vậy.

Nhiều năm như vậy a......

Cô hỏi Giả Du: "Cô có thấy tôi và Tần Lễ Sơ thích hợp không?"

Giả Du nói: "Nếu thích hợp, hai người sẽ không ly hôn."

Lời này quá sâu sắc, Tử Lộc cứng miệng không trả lời được, sau một lúc lâu, mới cười nói: "Cũng là, nếu thích hợp thì sẽ không liền đáp ứng ly hôn, cũng sẽ không có ngày đêm không vui như vậy. Kỳ thật mà nói đến cùng, tôi cùng hắn chính là không thích hợp, tính cách không hợp, người này quá cứng nhắc, tình cảm chỉ là một khúc gỗ, không biết chuyển biến, cũng không hiểu lãng mạn là gì, lời nói lại sắc đá vô tâm, cùng tôi ở bên nhau, hắn không thỏa mãn được những nhu cầu trong lòng tôi, hắn thích hợp cưới một người nào đó giống hắn, giống như kiểu một người phụ nữ cuồng công tác chẳng hạn, cùng nhau ngày ngày làm việc bận rộn, không cần tỉ mỉ chuẩn bị mấy bất ngờ nhỏ, cũng không cần quá nhiều yêu cầu làm bạn hằng ngày, nói như vậy, hắn hạnh phúc, mà người bên cạnh hắn cũng hạnh phúc." 

Tử Lộc phân tích một hồi, nội tâm lại cảm thấy thoáng hơn không ít.

Giả Du nói: "Đã là chuyện quá khứ."

Tử Lộc nói: "Ừm, đi qua, không cần suy nghĩ. Chờ tôi du lịch trở về, nhìn xem mình có khả năng làm cái gì, đương ba năm làm Tần phu nhân, cũng không biết chính mình có thể làm gì nữa, tôi nhớ rõ lúc trước mời vừa tốt nghiệp còn nghĩ tói đi xin làm thư kí cho Tần Lễ Sơ."

Quý Hiểu Lam lúc này đang báo cáo tình hình với Tần Lễ Sơ.

"Tử Lộc tiểu thư đem tiền gửi đã trở lại."

Tần Lễ Sơ nói: "Â, đã biết." Hắn lại hỏi: "Đã bay rồi sao?" "Đúng vậy, một giờ trước máy bay đã cất cánh, phi cơ dự tính 20h Bắc Kinh sẽ tới Paris, đáp xuống sân bay......"

Tần Lễ Sơ ứng thanh: "Không có việc gì đi ra ngoài đi."

Tần Lễ Sơ có điểm đau đầu, hắn không biết Tử Lộc vì chuyện gì mà không vui, trước kia cũng chuyển cho cô, quá mấy ngày cái cô liền nguôi giận, hiện tại thế nhưng đến tiền cũng không nhận.

Tần Lễ Sơ nhớ lại sự tình phát sinh trước khi Tử Lộc buông lời ly hôn.

Là ngày đó cô yêu cầu hắn đến đón cô, hắn lại không đến sao? Hay do mấy ngày nay tăng ca muộn nên về nhà muộn sao?

Hắn xem ra chính là, đây đều là sự tình rất nhỏ, căn bản sẽ không đến mức độ mà có thể ly hôn được. Hơn nữa, hắn tuy rằng không đón cô, nhưng vẫn điều Vương Lam đi đón, cũng có giải thích đàng hoàng, thực sự vì có nguyên nhân nên mới không thể tới được. Còn mấy hôm công ty có việc nên phải về nhà muộn, trước tiên hắn lúc nào chẳng báo cho cô trước hay sao. 

Vẫn là hắn quên mất ngày nào hay không?

...... Cũng không có khả năng, những ngày kỉ niệm, có Quý Hiểu Lam nhắc nhở.

...... Hắn đối Quý Hiểu Lam vẫn luôn thực tín nhiệm, cũng tin tưởng cậu ta là người làm việc cẩn trọng.

...... Có lẽ lại là quá thời gian này, cô sẽ hết giận thôi.

Lại qua mười ngày.

Tần Lễ Sơ kêu Quý Hiểu Lam chuyển khoản cho Tử Lộc, nhưng mà qua mấy giờ, số tiền vẫn còn nguyên mà quay trở về.

Tần Lễ Sơ nhắn vào Wechat của Tử Lộc.

【 Tần: Khi nào về nước? 】

【 Bạn không thể trò chuyện với người này 】

...... Hắn bị cô chặn rồi.

Tần Lễ Sơ mày hơi nhăn lại, lại gọi cho Tử Lộc, nhưng mà số di động cũng bị cô cho vào danh sách đen rồi.

Ngón tay hắn ấn giữ mày, nửa ngày, mới thả xuống dưới.

Tần Lễ Sơ phân phó cho Quý Hiểu Lam: "Đi qua sát Hạ Đào, khi nào phu nhân về nước thì đẩy lịch trình của tôi xuống, tôi đi đón cô ấy."

"Vâng, Tần tổng."

Tử Lộc ở bên ngoài chơi nửa tháng, đi từ Paris sang Italy.

Paris lãng mạn, Italy nhiệt tình, nam nhân ngoài quốc mắt xanh tóc vàng ôn nhu thú vị.

Cô mang theo tiêu bảo có thể lấy một địch mười Giả Du, cùng với tài sản phong phú, ở nước ngoài chơi đến vui vẻ vô cùng, mỗi ngày đi đây đi đó kết bạn khắp nơi, Hạ Đào ngày đó mang đến nhóm nam cũng thực cổ động, chỉ cần cô đẩy một nước, bạn bè đã tới cổ vũ khắp phương rồi.

Lâm về nước trước, Tử Lộc thay đổi chủ ý, kéo theo Giả Du bay đến nước Mỹ.

Đến đây cô bảo Giản Du không đi theo, một người bước chậm ở vườn trường đại học Havard.

Ven đường hoa cỏ cây cối đều như thể quen thuộc, còn có nhà ăn trong trường học, có một cái đèn đường nhỏ ngay đó, nơi này quả thực quá nhiều hồi ức, chính chỗ này là nơi cô hằng ngày chờ đợi bóng dáng của Tần Lễ Sơ.

Cô có một thời gian thường xuyên tới đây, bồi Tần Lễ Sơ ăn cơm, bồi hắn đi học, bồi hắn nói chuyện.

Hắn luôn là một bộ dạng lãnh đạm vô tình, phảng phất giống như trừ bỏ việc học còn mọi thứ khác đều không lọt vào mắt hắn. Chính là Tử Lộc biết hắn chính là người có thể nội tâm hắn, chỉ là không am hiểu biểu đạt mà thôi.

Cô cảm thấy hắn đối với cô khẳng định cũng là có hảo cảm.

Cứ việc hắn luôn là một bộ mặt cứng nhắc, lại không hiểu đến phong tình, nhưng nữ nhân lại theo đuổi hắn rất nhiều. Có thể tới gần hắn cũng chỉ có một người là cô.

Đại thể là vì Tần Lễ Sơ cũng không có từ chối cô, nên cô mới cố gắng theo đuổi hắn như vậy

Nhưng mà, bảy năm đi qua, hắn tựa hồ không có chút biến hóa nào.

Cô cho rằng hắn thích cô, nhưng kết quả là, cũng chỉ là coi như có tồn tại mà thôi. Ngay cả lúc trước hắn cầu hôn, cũng chỉ là một hồi cô tự cho hắn thích cô chỉ là chờ học xong, thực khiến thiên hạ chê cười rồi.

Nhắc đến điều này, trái tim Tử Lộc như nhói đau.

Tử Lộc định rít điếu thuốc, sờ sờ túi xách, mới phát hiện bên trong không có.

Cô đi tới cửa hàng cận đó tìm mua một bao thuốc muốn tìm khu hút thuốc lá.

Cô nhớ rõ trước kia cửa hàng tiện lợi đi thẳng, rồi quẹo vào một bồn hoa, liền có một cái hút thuốc khu. Cô theo ký ức đi đến, phát hiện khu hút thuộc cũng đã bị phá rồi.

Tử Lộc cười nhạt.

...... Thế sự vô thường, ai cũng không ngờ ngày hôm sau có cái biến hóa gì.

Vừa lúc này, cô nhìn thấy mấy học sinh trong tay đang cầm mấy cây thuốc là điện tử, cô theo sau nhưng cũng vẫn đuổi kịp.

Nghĩ ở vườn trường, Tử Lộc cảnh giác tâm như nhẹ hẫng, lại vì tâm sự nặng nề, đi theo mấy học sinh mà không chú ý đường, thẳng đến một chiếc xe hơi chạy như bay mà đến, âm thanh chói tai đến nhức óc, cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Nhưng mà lúc này đã muộn rồi.

Cô chỉ cảm thấy trên người truyền đến cảm giác đau đớn, trong đầu như đèn kéo quân , vô số Tần Lễ Sơ hiện lên.

Hắn ngây ngô, hắn thành thục, hắn bận rộn, hắn ngẫu nhiên cong môi cười, còn đủ loại hình ảnh về Tần Lễ Sơ....Cuối cùng toàn bộ hóa thành mảnh nhỏ, thế giới cứ thế mà quay lại một màu đen ngòm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play