Editor: Punlluv

Tần Lễ Sơ tựa như cái xác không hồn, bị vợ trước cho một bát nước ốc nhạt.

Vợ trước nói: "...... Hôm nay tôi cùng anh Thâm đi chung một thang máy"

Vợ trước nói: "...... anh Dễ Thâm hôm nay trông có vẻ rất bận, mấy nhân viên của bộ phận nghiên cứu ra ra vào vào văn phòng, đến cả cơm trưa đều dành đến buổi chiều ăn." 

Vợ trước nói: "...... anh Dễ Thâm còn đưa tôi đi tham quan công ty, còn rất nhiệt tình giới thiệu tôi cho mọi người, nghĩ đến khi tôi có thể được giới thiệu là bạn gái anh ấy, không biết sẽ tuyệt như thế nào nữa."

Vợ trước lại nói: ".....Lúc tan tầm tôi đang bận làm việc, không kịp để ý anh ấy đã đi từ khi nào, cũng chưa kịp nói tiếng gặp lại, nhưng mà, dù sao mỗi ngày đều có thể đi làm cùng nhau, ngẩng đầu còn có thể thấy anh ấy, thực nhớ thời gian vẫn còn học cấp 3."

Vợ trước bắt đầu nhắc đến thời gian học cấp 3

...

"Tôi lúc ấy vì để nhìn anh ấy, mỗi ngày giữa giờ đều chạy vọt đến sân thể dục."

"Hiện tại không ngờ lại có thể vừa nhấc đầu lên đã có thể gặp được anh ấy"

"Ngày đó còn có giờ ăn cơm trưa, giờ tan học. Khi đó, chỉ cần vô tình gặp được anh ấy, quả đúng là chuyện may mắn  nhất trong ngày rồi."

...

Đọc truyện tại wattpad: Leonapizz để có cập nhật chương sớm nhất!

Cô khi bắt đầu nhắc tới Lầm Dịch Thâm, trong mắt đều chỉ thấy ánh dương, hoàn toàn khác biết so với lúc cô nói câu đó...

"Tuy nhiên, mọi chuyên đều đã là quá khứ, có hay không tôi cũng thật sự không dám nói, nhưng bây giờ đó không còn là chuyện quá quan trọng nữa, dù sao, chúng ta cũng đã ly hôn rồi."

Cuối cùng, Tử Lộc vui sướng mà chào tạm biệt với anh.

Tần Lễ Sơ lại một thân một mình trở về Hạnh Hoa công quán.

Nhớ đến trước kia, khi đã kết hôn, thời điểm anh trở về Hạnh Hoa công quán cũng là thời điểm này, trừ khi có việc hoặc sự kiện gì, còn không dường như đều hơn 11 giờ mới trở về nhà.

Tử Lộc vậy mà luôn ngồi ở nhà mà chờ đợi anh. 

Trừ khi anh nói đêm nay sẽ về khuya, bằng không Tử Lộc sẽ luôn chờ anh, mỗi khi anh về nhà đều sẽ thấy Tử Lộc.

Cô ngồi trên sô pha ở phòng khách, mở máy chiều ở trong phòng lên.

Cô đặc biệt đam mê với bộ "Kiêu hãnh và định kiến", còn có thể xem đi xem lại nhiều lần. Hồi mới kết hôn, có một thời gian anh trở về, mỗi ngày đều có thể thấy Tử Lộc đang xem nó.

Cô nói mỗi lần thấy Fitzwilliam thúc ngựa chạy như điên đuổi theo Elizabeth, chính là lúc anh mở cửa.

Và đến cảnh sau đó của hai người bọn họ, cũng sẽ là lúc anh xuất hiện ở trước mặt cô.

Tần Lễ Sơ chưa từng xem hoàn chỉnh bộ phim điện ảnh này, nhưng cũng biết qua câu chuyện tình yêu trong phim. 

Anh đối với loại tình yêu này chưa từng cảm thấy hứng thú, nhưng Tử Lộc thì ngược lại, cô chính là kiểu con gái vô cùng trầm mê trong tình yêu, vô cùng nhiệt tình trong yêu đương, cực kì ca tụng những câu chuyện tình yêu xưa.

Cũng không biết là từ khi nào, dần dần, Tử Lộc không hề xem phim trong khi đợi anh nữa. 

Cô có khi nằm một mình trên sô pha, hoặc một mình chơi điện thoại.

Khi anh trở về, cô cũng không giống như ngày trước, lao nhanh đến phía anh như một đứa trẻ, dùng điệu bộ lôi kéo mà nói: "Anh trở về rồi à, anh ăn cơm chưa?"

Tần Lễ Sơ càng nhớ lại càng cảm thấy đau lòng.

Máy chiếu hiện lên hình ảnh bộ phim "Kiêu hãnh và định kiến", bộ phim mà Tử Lộc thích xem nhất

Tần Lễ Sơ trong đầu luôn nghĩ đến lí do mà hôn nhân của bọn họ thất bại, muốn nghiêm túc mà tim kiếm nguyên nhân.

Anh đặt tay trên bản phím notebook

Lạch cạch lạch cạch mà gõ.

Anh nhớ lại những lần Tử Lộc thể hiện bản thân đang không vui viết ra, ghi rõ nguyên nhân, rồi cả cách anh giải quyết lại.

Kết hợp lại với những gì Tử Lộc nói, anh lại phân tích chi tiết 7, 8 lần mà Tử Lộc không vui ra.

Anh một tay cầm bút, biểu tình nghiêm túc như đang đánh giá hạng mục lớn của công ty

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh càng ngày càng coi việc Tử Lộc chờ đợi là chuyện đương nhiên, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh cũng không hề cảm nhận được lúc Tử Lộc không vui, càng không biết bắt đầu từ khi nào, Tử Lộc trực tiếp tỏ rõ bản thân đang không vui, đang giận anh, anh cứ cho rằng dùng tiền là có thể giải quyết mọi chuyện.

Trên thực tế, tiền không thể nào dỗ dành được Tử Lộc, chỉ là tạm thời giấu đi vấn đề của hai người họ.

Một lần không vui, hai lần không vui, ba lần không vui, có lẽ đều là từ những việc nhỏ, nhưng nó lại bị tích lũy dần dần, rồi trở thành một quả bom tàng hình giữa mối quan hệ của hai người bọn họ, để mà cuối cùng, chỉ cần một câu nói bâng quơ hoặc một chuyện nhỏ cũng có thể là đốm lửa khiến ngòi nổ của quả bom bị đốt cháy.

Tần Lễ Sơ ghi "Lần không vui cuối cùng: không tự mình đi đón Tử Lộc" bên cạnh đánh một dấu hỏi chấm.

Anh biết chính mình dù có lên kế hoạch như thế nào, đều không thể nhờ mấy chuyện vặt vãnh liền có thể giải quyết mâu thuẫn.

Lúc ấy vậy mà lại vô thức, không phát hiện bản thân đã xem nhẹ cảm nhận của Tử Lộc, vì thế giờ đây tự nhiên trí nhớ đã không đủ khắc sâu, cho dù có cố nhớ lại như thế nào, nhưng kí ức đều chỉ mơ hồ như bị màn sương che mất.

Nhưng Tần Lễ Sơ cho rằng, lý do cũng là kíp nổ khiến Tử Lộc quyết định ly hôn rốt cuộc là việc gì.

Phải tìm ra.

Và còn phải bù đắp cho những lỗi lầm trước đây anh  gây ra.

Tần Lễ Sơ từ khi vào tập đoàn Tinh Long, đối với mỗi hạng mục trong tay đều khá tự tin. Anh một khi nhắm đến một mục tiêu, liền sẽ không chút do dự mà tiến tới, sau đó thu hoạch thành quả thắng lợi.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân sẽ thất bại, anh vẫn luôn đánh đâu thắng đấy, không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó.

".....Tôi là người một khi tức giận, tuyệt đối sẽ không lấy hôn nhân ra nói giỡn, 99% có thể là tôi đã kiên nhẫn đủ rồi, mới nghĩ thông suốt mà ly hôn với anh.

Tử Lộc nói mỗi chữ giống như tiếng chum chùa miếu Phạn, luôn ong ong vang vang quanh quẩn trong đầu anh.

Mặc dù Tử Lộc mất trí nhớ, nhưng so với người biết vô cùng rõ ràng về quá khứ của cô, Tần Lễ Sơ, thì chính cô lại hiểu bản thân hơn cả.

Anh nhéo lên  nắm tay.

Ngồi trên sô pha, Tân Lễ Sơ hết sức trầm mặc, nghĩ lại mọi chuyện từ trong quá khứ cho tới thực tại, cảm giác như bản thân rơi vào trận sương mờ, mê mang không rõ, càng cảm thấy thiếu tự tin với mọi chuyện.

Anh không rõ bản thân rốt cuộc có thể cứu vớt lại đoạn hôn nhân thất bại này hay không.

Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này trước đây. 

Nhưng ngay giờ phút này, anh lại suy nghĩ, nếu anh không thể cứu vớt nó trở lại thì sẽ ra sao?"

.....

Thư kí Lâm càng ngày càng thích nhân viên mới này, mặc dù có gia thế, nhưng một chút cũng không giống thư kí Cao, Tử Lộc rất có tâm với công việc, từ khi Tử Lộc vào công ty, mấy chuyện khó khăn cũng có người giải quyết.

Có Tử Lộc hỗ trợ, cô mỗi ngày có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi làm đẹp rồi mua sắm.

Thư kí Lâm dựa vào tòa núi lớn nhà họ Lâm, vì thế không sợ bị sa thải, có thể yên tâm thoải mái nhường việc cho Tử Lộc.

Bây giờ bọn họ cũng thường xuyên qua lại, đến giờ nghỉ trưa nếu có gọi trà sữa hay cơm hộp đều sẽ gọi cho Tử Lộc.

Mấy ngày sau đó, Lâm Dịch Thông đều thư kí Lâm cùng anh tham dự một buổi tiệc tối.

Thư kí Lâm lại không muốn đi.

Vì thế khi bước ra từ văn phòng của Lâm tổng, mặt mày thư kí Lâm liền bắt đầu chau mày ủ rũ.

Tử Lộc đương nhiên sẽ không thể bỏ qua mấy chuyện liên quan đến Lâm Dịch Thâm, liền đi đến vị trí của thư kí Lâm ngồi, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thư kí Lâm liền nói: "Còn có việc gì nữa, ban nãy Lâm tổng nói tôi phải cùng anh ấy đi tham dự tiệc tối liên quan đến mấy thương vụ gần đây"

"Sao, cô không muốn đi à?"

"Tốn thời gian thì không nói làm gì, còn phải miễn cưỡng cười vui mà ở cùng mấy khách hàng của Lâm tổng, có thời gian này, tôi đã có thể đi đến tiệm spa làm đẹp từ đầu đến chân được rồi đấy. Hơn nữa, tiệc tối sau khi kết thúc đôi kho còn phải cùng Lâm tổng xã giao, thương trường đương nhiên khó tránh khỏi mấy lão già tâm tư xấu xa, thấy nữ nhân liền nổi tâm địa xấu, đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào thích nghi được với mấy người đó."

Thư kí Lâm lại hơi liếc sang phía thư kí Cao nhìn một cái.

"....Lần trước, Lâm tổng đưa cô ta đi đến yến hội một lần, khi trở về sắc mặt cực kì khó coi, sau đó tôi lúc nào cũng là người phải đi tham dự mấy hội tiệc đó, Lâm tổng có khi đi một mình cũng không bao gờ đưa cô ta theo."

Tử Lộc có chút khó hiểu: "vì sao vậy?"

"Còn có thể vì sao nữa chứ? Đương nhiên là vì không làm việc đàng hoàng rồi. Cô cho rằng cô ta đến đó là để làm việc sao? Cô ta đến đó, chính là để câu dân mấy kẻ ngốc đúng hơn. Ỷ vào bản thân trẻ tuổi có mấy phần tư sắc, rải một nắm thính, có thể câu được mấy con cá. Cô không phát hiện cô ta đối với cô rất có địch ý hay sao? Chẳng phải là vì cô so với cô ta xinh đẹp hơn sao?"

Tử Lộc cũng có thể nhận được ánh mắt không thiện chí từ thư kí Cao, nhưng chẳng qua cô không muốn để ý đến.

Tử Lộc hỏi: "Cô ấy có lai lịch gì không?"

Thư kí Lâm nói: "Tôi cũng không quá rõ, tôi cùng Lâm tổng đều là người của Lâm gia, còn người họ Cao kia chắc có lẽ là thân thích phương xa gì đó..." Thư kí Lâm thở dài một tiếng nói: "Đêm nay tôi không giảm béo nữa, tôi muốn ăn một bữa no nê thỏa thích để an ủi tâm hồn của người sắp phải tham dự tiệc tối với Lâm tổng."

Tử Lộc trong lòng khẽ tính toán, nói:" Tôi cũng không có việc gì, hay là để tôi đi thay cô cho"

Thư kí Lâm này vẫn rất có mắt nhìn.

Trong văn phòng thư kí mới, đề chức vị thư kí, việc để cô làm đều là mấy việc nhẹ nhàng, ngay đầu tiên nhận chức cũng là Lâm tổng tự mình địch thân tiếp đón, đãi ngộ không thể tốt hơn __Có thể nói, người này, chính là không phải tới đây để làm việc, mà chính là tới chơi.

Chỉ thiếu nước ở trên bảng chức vụ đề ba chữ "tiểu tổ tông"

Bằng không với lợi thế như thư kí Cao, sớm đã khó chịu với Tử Lộc, sẽ tìm mọi cách kiếm chuyện gây sự ăn vạ. Vậy mà năm sáu ngày rồi đều không chút động tĩnh, còn không phải sợ chỗ dựa sau lưng Tử Lộc hay sao?

Lâm tổng không gọi Tử Lộc đi, chắc chắn cũng là không muốn Tử Lộc tiếp xúc với mấy môi trường như vậy.

Phòng thư kí nhìn trái ngó phải, người chưa từng đi dự tiệc cũng chỉ mỗi cô ấy.

Hơn nữa thư kí Lâm nhìn Tử Lộc ánh mặt ngây thơ, nhìn qua cũng biết là chưa trải sự đời, cũng ngại để cô đi chịu trận thay, vì thế mà cương quyết cự tuyệt. 

"Đừng đừng đừng, vẫn là để tôi đi thôi, Lâm tổng chỉ định để tôi đi, ngày thường mấy chuyện kia còn có thể nhờ cô được, còn mấy loại chuyện như thế này để cô làm thay thực không hợp phép, thôi vẫn là để tôi đi. Cảm ơn ý tốt của cô."

Thư kí Lâm đâu nào biết, Tử Lộc cho rằng người được Lâm Dịch Thâm đưa đi cùng chắc chắn sẽ được anh tin tưởng, có thể trở thành cách tay đắc lực cho anh, vì thế, đừng nói là cái yến tiệc nhỏ nhoi này, cho dù là đi tham quan địa ngục, cô đều sẽ vui vẻ mà bồi anh đi cũng.

Cô cười tủm tỉm hỏi: "Tiệc tối diễn ra lúc nào vậy?"

"Hậu Thiên buổi tối 8 giờ"

Tử Lộc nói: "Hay là ngày mai cô có thể giả bệnh không đi làm được, sau đó tôi sẽ chủ động xin ra trận, để Lâm tổng kéo tôi đi tham gia..." Cô lại nói: "Cô không cần sợ tôi không ứng đối được, mấy trường hợp này tôi cũng khá quen thuộc, vừa lúc cứ ngồi quanh quẩn trong văn phòng, được ra ngoài hoạt động lại rất hợp ý tôi."

Vừa lúc này, thư kí Cao đi qua chỗ hai người, nghe được mấy lời của Tử Lộc, cô ta như cười như không mà nhìn Tử Lộc, nói: "thư kí lâm, cô cứ để cho cô ấy đi xem nào, có mấy người ý của Túy Ông không phải ở rượu đâu."

Thư kí Lâm: "Cô có ý gì"

Thư kí Cao nhún nhún vai, cười lạnh nói: "Có người rõ ràng là được, cần gì tôi phải nói, đúng không?"

----

Thả 1 sao cho chương nha

Đọc truyện tại wattpad: Leonapizz để có cập nhật chương sớm nhất!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play