Editor: Wei_Nhị

Xuýt chút nữa Tử Lộc cho là mình gặp ảo giác.

...... Dạy cô chơi game?

Cô hỏi: "Cái gì?"

Tần Lễ Sơ lặp lại: "Dạy em chơi game."

Tử Lộc do dự, lại nói: "Anh không giống là người sẽ chơi trò này."

"Biết chơi, nhưng ở mức được, không tính là giỏi," một lúc sau, anh lại nói: "Anh thời đại học có chơi qua trò này, không phải em cũng biết sao?"

Anh nói như vậy , Tử Lộc cũng không dám nói không biết.

Chuyện cô mất trí nhớ, cũng không cần thiết phải giải thích gì với chồng cũ, vạn nhất đừng để hắn hiểu nhầm, hắn lại hiểu thành tại vì chuyện ly hôn mà cô mới làm bậy thì thực chẳng hay ho chút nào.

Cô hàm hồ mà đáp lại: "Chuyện lâu rồi, không còn nhớ."

Tần Lễ Sơ xắn tay áo lên, bê cả máy tính lên trên mặt bàn.

Vừa mới nãy anh không nhìn kỹ, lúc này nghiêm túc mới thấy, phát hiện trò chơi này là game của công ty Lâm Dịch Thâm. Tần gia có ý muốn tiến quân vào lĩnh vực trò chơi, đương nhiên sẽ nghiên cứu qua mấy tựa game này.

Anh hỏi: "Lần đầu tiên chơi ư?"

Tử Lộc gật đầu.

Tần Lễ Sơ nói: "Lần đầu tiên chơi, không thích hợp nhập môn từ trò này."

Tử Lộc nói: "Tôi thích bối cảnh trò này, còn có kiểu cổ xưa như vậy......"

Tần Lễ Sơ nghĩ tới.

Tử Lộc học đại học khoa tiếng Trung, hành văn vẫn luôn rất tốt, còn nhiều lần viết thư tình cho anh, trong thư cũng viết nhiều về mấy truyện dân gian thú vị.

Có một hồi, anh cũng không biết vì lý do gì mà cứ đến mùa là lại bị ho, cuối cùng cứ thế lặp đi lặp lại, dùng thuốc nào cũng đều không có tác dụng. Tử Lộc nấu cho anh một bát canh thuốc theo phương pháp cổ truyền, còn kể cho anh truyện dân gian về hồ ly báo đáp thư sinh.

Câu truyện đó đến nay anh vẫn còn nhớ.

Đại khái là một hồ ly hóa thành người để xuống núi báo ân cho ân nhân, gặp phải một thư sinh bị bệnh ho khan, cuối cùng hao hết tâm tư chữa bệnh cho thư sinh, thành công báo ân cho thư sinh nọ, cuối cùng hai người đến với nhau.

Ngày hôm sau tới bệnh viện thăm anh Tử Lộc hỏi: "Thấy câu chuyện của em có linh không?"

"Linh."

Cô hơi hơi bẹp miệng, nói: "Vậy anh cũng phải giống như người thư sinh đó nha, sớm khỏe lại , , không em đau lòng lắm đó."

Khi đó trong mắt Tử Lộc, quanh Tần Lễ Sơ đều là ánh sáng.

Hiện tại trong mắt Tử Lộc, xem ra do còn giận dỗi, như mây đen chặn ngang, che hết ánh sáng lại.

Tần Lễ Sơ vốn dĩ tưởng Tử Lộc nói đùa chuyện trò chơi này, cảm thấy cô không thích hợp với cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh rốt cuộc cũng chưa nói lời này ra. Khi trò chơi này của Lâm Dịch Thâm ra bản demo, Lâm Dịch Thâm có mời anh chơi qua xem thử, anh xem qua một lần, con chuột bàn phím đều thành thạo, thực mau liền thượng thủ.

"Gặp được loại nhân vật npc, như xác chết hoặc là động vật, tận lực dùng vũ khí lạnh, như rìu, bùa , chỉ hổ, đừng dùng súng ống, súng ống tiếng lớn, sẽ bại lộ vị trí của mình."

"Tập trung nhắm chuẩn phần đầu, đầu là nơi đả thương lớn nhất."

"Khi đánh boss, phải chú ý bốn phía, tốt nhất là một người đánh, còn đồng đội phải canh chừng ở bên ngoài."

......

Anh một tay linh hoạt con chuột, một tay kia ở trên bàn phím thành thạo thao tác phim w,a,s,d.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, linh hoạt lại nhanh nhẹn lướt trên bàn phím.

Khi Tử Lộc 18 tuổi, cảm thấy người hai mươi tám tuổi có thể kêu chú rồi. Lần đầu tiên khi thấy Tần Lễ Sơ, anh mặc âu phục, không chút cẩu thả, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc giống như mấy người thành công được trường mời về để động viên cho kì thi đại học vậy, cảm thấy có chút khoảng cách, nhưng hiện tại nhìn thấy anh đang chơi trò chơi, lại nháy mắt cảm thấy khoảng cách như biến mất, anh lại biến về trở thành một người trẻ tuổi.

Tử Lộc cảm thấy chồng trước cũng không tồi, vậy khả năng là hôn nhân này chính là thực sự không hợp.

Nghĩ vậy, Tử Lộc mới đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Chồng trước của cô cùng Lâm Dịch Thâm là bằng hữu.

Cô muốn theo đuổi anh em của chồng trước, dựa theo đạo nghĩa giang hồ, có phải hay không chuyện đến được hay không đều phải cần chồng trước đồng ý?

Nhưng mà..

Chuyện này nói như thế nào?

Tóm lại, chồng trước, tôi muốn theo đuổi anh em Lâm Dịch Thâm của anh, anh xem có được không?

...... Quá trực tiếp.

Tử Lộc thất thần thực mau bị phát hiện.

Tần Lễ Sơ trầm giọng nói: "Thất thần như vậy, có học nữa không?"

Tử Lộc như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa, nhìn thấy anh nghiêm túc biểu tình, lập tức lấy lại tinh thần, chuyên tâm mà nhìn hắn đánh xong một ván trò chơi. Tiếp theo dưới sự giám sát của Tần Lễ Sơ, tự mình cũng đánh một ván.

Không thể không nói, Tần Lễ Sơ dạy cô một ít kỹ xảo rất hữu dụng, tay mới như cô tuy rằng như cũ cũng chỉ có cắt được một đầu người, nhưng cũng có thể cùng người thật chơi, thời điểm đánh trúng cô còn cảm nhận được trò chơi này mang đến vui sướng thế nào.

Trò chơi kết thúc, cô quay qua hỏi Tần Lễ Sơ: "Tôi đánh thế nào?"

Tần Lễ Sơ: "Có chỗ chưa ổn"

Tử Lộc: "Nơi nào không ổn?"

Tần Lễ Sơ: "Em quá nhát, vừa mới nãy có hai lần để bạo đầu, chỉ cần em không né sau mớ rơm rạ."

Tử Lộc: "...... Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm."

Tần Lễ Sơ: "Ừm."

Tử Lộc ngáp một cái.

Tần Lễ Sơ hỏi: "Mệt rồi sao?"

Tử Lộc nói: "Đúng vậy."

Tần Lễ Sơ: "Ngủ đi, mai anh phải đi công tác ở Nhật một chuyến, ngày kia trở về kiểm tra thành quả dạy học. Nếu có trò chơi khác muốn học, cũng có thể hỏi anh."

Tử Lộc trăm triệu không nghĩ tới anh còn muốn kiểm tra, trừng lớn mắt: "Còn muốn kiểm tra?"

Tần Lễ Sơ nói: "Em không phải muốn học sao? Không muốn làm đến tốt nhất ư?"

Lòng hiếu thẳng của Tử Lộc bị khơi mào, nói: "Được."

Tần Lễ Sơ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Tử Lộc bỗng nhiên kêu anh: "Tần...... Tần Lễ Sơ."

Hắn quay đầu.

Tử Lộc hỏi: "Trò chơi này là...... công ty Lâm Dịch Thâm mở ư?"

"Đúng."

Tử Lộc hỏi: "Lâm Dịch Thâm còn độc thân không?"

"Còn."

Tử Lộc lại hỏi: "Nếu anh ấy có bạn gái, anh có không vui không?"

"Sẽ không."

Tử Lộc hỏi lại: "Anh ấy thích kiểu như thế nào?"

Tần Lễ Sơ hỏi: "Phải giới thiệu bạn gái cho cậu ta sao?"

Tử Lộc hít sâu một hơi, hàm súc hỏi: "Kiểu người như tôi, anh ấy sẽ thích chứ?"

Tần Lễ Sơ nghiêm túc tự hỏi, quan sát kỹ lưỡng Tử Lộc.

Tử Lộc có chút khẩn trương.

Nếu dựa theo quy tắc giang hồ, chồng trước nếu nói không đồng ý, cô sẽ rất không thích hợp mà theo đuổi Lâm Dịch Thâm.

Một lát sau, Tần Lễ Sơ trả lời: "Không biết."

...... Không biết?

...... Không biết là có ý tứ gì?

Tử Lộc lại hỏi: "Anh ấy có bạn gái, anh sẽ chúc phúc cho anh ấy không?"

Tần Lễ Sơ: "Sẽ."

Tử Lộc rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tự đáy lòng mà nói: "Anh đúng là anh em tốt"

.....

Mà cùng lúc đó, người đàn ông vẫn chưa biết trời cao đất dày kia vẫn đang ngập đầu trong đống văn kiện.

Trên bàn làm việc la liệt đống văn kiện.

Lâm Dịch Thâm dựa vào nhân mạch trong thành phố rộng lớn, ngắn ngủi mấy giờ đã lấy được thông tin người đàn ông đi cùng đàn em, tên họ là gì, ở đâu, làm gì, thậm chí từng có mấy bạn gái cũ, mọi thứ đều tra đến rõ ràng.

Văn kiện có ước chừng năm trang giấy a4.

Lâm Dịch Thâm thở dài, trong tay không có thư kí đúng là phiền toán, mấy chuyện tổng kết đống vụn vặt đều cậu làm.

Bất quá may mắn chính là, tên đàn ông kia không phải đối tượng mới của đàn em.

Nếu không sắc mặt anh em nhà cậu chỉ sợ sẽ thực xuất sắc.

Lâm Dịch Thâm đang muốn gọi điện thoại cho Tần Lễ Sơ, thì Tần Lễ Sơ đã gọi điện tới

Lâm Dịch Thâm nghe điện thoại, liền nói: "Anh Sơ, em......"

Lời nói còn chưa ra, đầu kia di động truyền đến tiếng nói, tuy rằng nghe rất bình tĩnh như thực tế lại có mơ hồ vài phần sung sướng không kìm nén được: "Anh mới từ nhà Tử Lộc đi ra."

Lâm Dịch Thâm: "Hả?"

Tần Lễ Sơ: "Không cần tìm nữa."

Lâm Dịch Thâm: "Anh...... Các anh hào hảo? Chúc mừng chúc mừng."

Tần Lễ Sơ nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Lùi lại đèn đường sáng ngời, nhánh cây phồn thịnh, mùa hè hơi thở nồng hậu.

Anh mở cửa sổ xe, ập vào trước mặt chính là hơi gió.

Anh nhớ tới gương mặt ôn hòa của Tử Lộc lúc rời đi, tuy rằng  không có ánh sáng như trước đây, nhưng có lẽ cũng chỉ là trận gió lạnh mà thôi.

Anh nhàn nhạt mà nói: "Còn không phải, chỉ là hơi nhanh mà thôi."

"Chúc mừng chúc mừng!"

Lâm Dịch Thâm chính mình cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu nói: "Về sau phải đối tốt với đàn em, đừng chỉ tập trung nhiều vào công việc. Công việc quan trọng, vợ cũng quan trọng, hai người đều nên chiếu cố cho nhau."

"Cậu chừng nào thì kết hôn?" Thình lình, đầu kia di động truyền sang một câu.

Lâm Dịch Thâm kinh ngạc.

Anh em này của cậu không phải ba cô sáu bà trong nhà, trừ bỏ hỏi vãn bối khi nào kết hôn, khi nào sinh con, ở ngoài ăn không ngồi rồi, cậu hỏi: "Là sao? Sao lại quan tâm đến đại sự của em? Hay anh đi giới thiệu đối tượng cho em?"

"Không phải anh, vợ anh muốn giới thiệu đối tượng cho cậu."

Lâm Dịch Thâm suy đoán mình có lẽ đã trở thành đề tài để hai vợ chồng nhà đó hòa hảo, hào phóng mà nói: "Được nha, có phương thức liên hệ không?"

"Trước mắt không có."

Lâm Dịch Thâm hỏi: "Là bạn của cô ấy Hạ Đào? Hay là người khác? là kiểu như thế nào?"

Tần Lễ Sơ: "Giống kiểu vợ anh."

Lâm Dịch Thâm thật lâu chưa thấy qua Tử Lộc, lần trước thấy Tử Lộc chỉ là nhìn thoáng qua ở quán cà phê mà thôi, còn có thể nói chuyện, cũng chỉ có mấy năm trước khi Tần Lễ Sơ cùng cô kết hôn, cô mặc áo cưới trắng tinh, trong tay cầm bó hoa, lúm đồng tiền hai má cúi đầu nhẹ nhàng chào cậu: "Học trưởng hảo."

Hắn lúc ấy còn đang suy nghĩ, cô nương này cũng thật con mẹ nó đẹp.

Cậu lúc ấy còn đang suy nghĩ, cô gái này thực quá đẹp đi.

Lâm Dịch Thâm nói: "Được, đến lúc đó gặp."

____
Vote cho chương nào!
Đọc truyện tại  Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) để có thông báo chương mới sớm nhất nhé!
Theo dõi Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) để ủng hộ bọn mình nha!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play