Vu Hành Vân dẫn đường, cả hai người không lâu đã đến Lạc Dương. Theo Vu Hành Vân nói thì Lương Uy là người giữ Hỏa Long Châu, cũng là bá chủ nơi này.

Phố xá náo nhiệt, tiếng rao lanh lảnh của những người bán hàng rong vang lên khắp nơi, đây là lần đầu tiên sau những ngày xuống núi, các nàng thực sự được mở mang tầm mắt. Lý Thu Thủy vội mua một cây quạt rồi học theo bộ dáng phong lưu tài tử trong những bộ phim nàng xem hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ nhân bên đường, chỉ tiếc trong đó hơn phân nửa đều bị Vu Hành Vân hấp dẫn rồi.

"Hành Vân, mị lực của ngươi ghê gớm thật!" Lý Thu Thủy trêu chọc nói, tuy rằng nàng biết những nữ tử tầm thường này làm sao có thể lọt vào mắt của Vu Hành Vân cao ngạo kia, nhưng trong lời nói cũng có tút ghen tuông.

"Tốt lắm, chúng ta đi tửu lâu chờ cá lớn mắc câu đi!" Vu Hành Vân tỏ vẻ thập phần cưng chiều, điểm nhẹ chóp mũi Lý Thu Thủy.

"Hảo a, ta thích nhất quăng câu chờ cá lớn!" Lý Thu Thủy bây giờ càng ngày càng thích sư tỷ này, nàng rất ỷ lại vào sự cưng chiều của Vu Hành Vân, thực sợ có một ngày nào đó lại không còn được hưởng thụ ôn nhu này nữa.

"Tiểu nhị, đem rượu và thức ăn ngon nhất quán lên cho ta!" Thanh âm kia phát ra từ một cô nương xinh đẹp, một thân vận hồng y như cố tình khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải đem lòng yêu thích. Phía sau nàng là hai đại hán, cộng thêm một tiểu nha hoàn. Như vậy đúng là phô trương thanh thế, vừa nhìn thấy là biết cô nương này xuất thân từ gia đình giàu có và dĩ nhiên là không thể tùy tiện trêu chọc nàng rồi.

"Dạ vâng, Lương đại tiểu thư xin chờ một chút, tiểu nhân lập tức mang thức ăn lên!" Tiểu nhị vui vẻ lấy lòng nàng.

"Cá lớn mắc câu!" Lý Thu Thủy uống ngay một ngụm trà, cầm lấy hòn đã nhỏ chính mình chuẩn bị từ trước, đang định ra tay thì bị Vu Hành Vân ngăn cản.

"Hòn đá nhỏ rất dễ khiến bị người ta đánh văng đi, khi đó thì lại gặp phiền toái không cần thiết, xem ta đây!" Vu Hành Vân dùng nội lực hút nước trong chén trà, sau đó nước trà lơ lửng giữa không trung rồi lập tức biến thành miếng băng mỏng, theo cú phóng của Vu Hành Vân mà trúng ngay cánh tay của Lương Tiểu Nhọc.

"Sinh tử phù?" Lý Thu Thủy thốt lên, đây là thứ khiến cho Thiên Sơn ba mươi sáu động động chúa, bảy mươi hai đảo chủ muốn sống không được muốn chết không xong- Sinh Tử Phù.

"Sinh tử phù? Tên này đầy khí phách đó, ta vừa lúc còn chưa nên đặt tên cho chiêu mới vừa sáng tạo này, vậy về sau liền kêu nó sinh tử phù!" Vu Hành Vân thập phần thích tên này, chỉ bởi vì đây là cái tên Lý Thu Thủy nàng đặt cho: Thì ra sinh tử phù được đặt tên như vậy... Đang lúc Lý Thu Thủy còn đang suy nghĩ về sinh tử phù, bên kia Lương Tiểu Ngọc đã bắt đầu phát tác.

"A... ngứa quá, đau!" Lương Tiểu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy trên người một trận ngứa ngáy, tiếp theo lại chẳng biết tại sao mà phát đau.

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Người đâu, mau nhìn xem tiểu thư xảy ra chuyện gì?" Nha hoàn thấy chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, vội vàng kêu hai tên đi chung đến giúp. Một người trong đó có vẻ nhà nho nhu nhược bước đến bên Tiểu Ngọc bắt mạch chẩn bệnh, thế nhưng cả nửa ngày hắn vẫn tìm không ra nguyên nhân, làm hại nha hoàn vừa vội vừa tức.

"Đồ vô dụng, nhanh lên đi tìm lão gia đến!" Đúng vậy!" Người còn lại nhanh như chớp chạy đi, vạn nhất tiểu thư nhà hắn có gì bất trắc, đầu của hắn muốn giữ cũng không giữ được.

"Ta nên ra mặt rồi!" Lý Thu Thủy nháy một cái mắt với Vu Hành Vân, tùy tay mở cây quạt ra chậm rãi bước sang đó. Vu Hành Vân nhìn thấy bộ dáng bất cần đời của nàng, bất giác mỉm cười.

Mặc cho tiểu nha hoàn ngăn cản, Lý Thu Thủy động thủ một chút đã có thể đuổi tên tùy tùng ra rồi cầm lấy cánh tay Lương Tiểu Ngọc, bình tĩnh chậm rãi giải khai độc tính của sinh tử phù. Đương nhiên phương pháp kia là Vu Hành Vân chỉ cho của nàng, chỉ có Thiên Sơn lục dương chưởng mới có thể đẩy phiến băng "sinh tử phù" đó ra khỏi cơ thể.

Lương Tiểu Ngọc cảm thấy như có một dòng nước ấm tiến vào cơ thể, dòng nước ấm đi tới đâu, đau đớn liền biến mất. Lương Tiểu Ngọc vừa mở to mắt liền nhìn thấy ánh mắt đầy mị hoặc của Lý Thu Thủy, trong lòng bất giác thấy nhộn nhạo, gương mặt lập tức nóng lên.

"Cô nương, ngươi không có sao không?" Lý Thu Thủy thấy tiểu cô nương này thật ngây thơ, hoàn toàn không hiểu chi thế sự, thực muốn cùng nàng vui đùa một phen, đáng tiếc mục đích chính của nàng bảo bối gia truyền của tiểu cô nương kia nên nàng không thể lộng hành.

"Ta...ta... không có việc gì, đa tạ công tử cứu giúp..." Lương Tiểu Ngọc phát hiện mình đang ở trong lòng ngực của nam nhân kia, vội vàng đứng lên. Chính là không nghĩ tới khí lực của mình không còn, lại ngã vào ngực của hắn, chợt nhận ra ngực của hắn thực ấm áp.

"Cô nương, cẩn thận! Nàng hiện tại còn chưa khỏi hẳn mà." Lý Thu Thủy thực thích loại cảm giác khiến người ta phải yêu thương nhung nhớ nàng, chính là nàng không nghĩ tới người kia ở phía sau đã sắp bùng nổ.

"Tiểu Ngọc!" Lương Uy rốt cục đuổi tới, nhìn hắn mang bộ dáng phong trần nhưng mệt mỏi cũng đủ hiểu được hắn yêu thương nữ nhi này nhiều dường nào

"Nghe Lương Dã báo ngươi trúng độc không biết tên gì đó, hiện tại ngươi sao rồi?"

"Không có việc gì, cha. Vị công tử này đã cứu ta..." Lương Tiểu Ngọc vốn định giới thiệu vị công tử kia với cha nàng, đột nhiên phát hiện mình vẫn chưa biết hắn tên gọi là gì.

"Xin hỏi vị công tử đây là nhân sĩ phương nào, tiểu nữ bị trúng độc là chuyện gì xảy ra?" Lương lão bản có nhiều năm kinh nghiệm đi lại giang hồ kinh nghiệm thế nên hắn nhìn sơ đã biết tiểu tử này cũng không đơn giản, lại nghĩ không chừng có thể người này bày mưu tiếp cận con gái hắn.

"Tại hạ là Thiên Sơn nhân sĩ, hôm nay cùng đại ca xuống núi, vừa đúng lúc vào tiểu quán này, thấy cô nương đây có chút phiền toái nhỏ, ta liền ra tay tương trợ." Lý Thu Thủy trả lời thực tao nhã lễ độ, không thể nào đoán ra nàng là đang diễn trò. Vu Hành Vân ngồi phía sau không nhịn được mà cười, cũng may lão họ Lương này chỉ nghĩ là Vu Hành Vân cười chào hỏi hắn. Vu hành Vân nhận ra ánh mắt Lương Tiểu Ngọc đối Lý Thu Thủy thực cháy bỏng, nàng lập tức thay đổi chủ ý, quyết định tự mình ra tay để tránh đêm dài lắm mộng.

"Là vậy sao?" Lương lão bản đánh giá Lý Thu Thủy cùng Vu hành Vân hai người, phát giác hai người bọn họ mang thượng thừa võ công, không khỏi đối bọn họ càng thêm cảnh giác.

"Đương nhiên không phải vậy!" Vu Hành Vân đột nhiên lên tiếng, nhìn Lương Uy nói

"Nói ngắn gọn, chúng ta phải lấy Hỏa Long Châu của ngài, vật trao đổi là tính mạng con gái ngươi!" Lời này vừa nói ra, mọi người nghe thấy đều cả kinh. Trái lại Lương Uy cả một chút kinh ngạc cũng không có, từ tốn hỏi

"Ngươi như thế nào nghĩ là ta cứu không được nữ nhi của ta?"

"Ha ha ha... Độc do ta tự mình chế ra, trên đời này lại có mấy người có thể cởi bỏ?" Vu Hành Vân đối với "Sản phẩm mới" của chính mình thập phần có tin tưởng

"Nói thật cho ngươi biết cũng được thôi, độc mà lệnh ái trúng là sinh tử phù, cái tên đó đã nói lên ý nghĩa: muốn chết không được, muốn sống không xong. Độc chất lại sắp phát tác rồi kìa!"

"Tiểu thư..." Tiểu nha hoàn càng nghe càng càng sợ hãi, đột nhiên ngay lúc đó Lương Tiểu Ngọc lại đau đớn không nhịn được. Lương lão bản thấy nữ nhi không ổn, vội vàng điểm huyệt đạo của nàng, Lương Tiểu Ngọc té xỉu vào lòng ngực hắn. Sau đó liền bắt mạch đạo của nàng nhưng căn bản là không thấy gì khác thường.

"Đáng giận..." Lương lão bản không thể để nữ nhân chịu đau thương như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận trao đổi, nhưng dĩ nhiên là hắn cũng không dễ dàng để cho bọn họ lấy đi bửu bối gia truyền.

Chú thích:

Sinh tử phù: Sinh tử phù có nghĩa là bùa sinh tử. Nó có tên như vậy bởi khi bị cấy Sinh tử phù vào người thì nạn nhân sống chẳng sống được, chết chẳng chết cho. Nạn nhân phải chịu cực hình vừa ngứa, vừa đau đớn toàn thân mà không có một ai có thể hóa giải cho được trừ người đã cấy Sinh tử phù vào trong thân thể mình.

Đây là một thủ pháp hạ độc "đặc sản" của Thiên Sơn đồng lão - cung chủ cung Linh Thứu, núi Phiêu Diễu. Đồng lão cai trị một đám bàng môn tả đạo tự xưng là quần tiên ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo. Biết rằng đây là một thứ quần hùng khó điều khiển có thể tạo phản bất cứ lúc nào, đồng lão đã gieo cấy Sinh tử phù vào thân thể họ để dễ kiềm chế họ, khi cần.

Về bản chất, Sinh tử phù chỉ là những miếng băng mỏng nhỏ, mau tan khi gặp ánh nắng, không khí hay thân nhiệt của con người. Thủ pháp chế ra miếng băng khá tinh vi. Đổ vài giọt nước vào lòng bàn tay, vận Bắc Minh chân khí đặc dị của cung Linh Thứu, chuyển nội lực từ dương cương sang âm nhu. Nước sẽ nhanh chóng hóa thành băng trong tay mình.

Bước quyết định của Sinh tử phù là thủ pháp gieo cấy qua thân thể người khác. Thí dụ với Ô Lão Đại, Thiên Sơn đồng lão cấy vào ba huyệt Dương khoát, Mi tâm, Thanh lãnh uyên. Với Tang Thổ Công, đồng lão cấy vào ba huyệt Nhân trung, Chi chính, Hổ khẩu. Điều này có nghĩa là phải thay đổi thủ pháp gieo Sinh tử phù vào từng nạn nhân, không để cho ai giống ai. Thân thể con người có 36 đại huyệt, cứ thế thay đổi mà gieo. Gieo người này bốn huyệt thì gieo người kia ba hoặc năm huyệt. Nạn nhân chỉ nghe huyệt đạo mình hơi lạnh một chút, chưa kịp nhận ra trúng cái gì thì miếng băng mỏng đã tan vào da thịt. Như vậy là đã dính Sinh tử phù.

Bình thường, Sinh tử phù chẳng hại ai. Nhưng hằng năm, đúng vào một ngày nhất định, Thiên Sơn đồng lão cử người đi thanh tra các động, các đảo. Động chủ, đảo chủ nào ngoan cố chống cự hay không chịu cống nạp sản vật thì Sinh tử phù trong người họ sẽ tự động phát tác khiến họ ngứa, đau đớn toàn thân và có thể phát điên. Rốt cuộc, họ phải lạy đồng lão mà thần phục. Đồng lão cho thuốc giải Sinh tử phù trong một năm. Không ai được giải Sinh tử phù mãi mãi.

Muốn giải Sinh tử phù, người hóa giải phải có được nội công Bắc Minh chân khí chính tông của phái Thiên Sơn, phải học được Thiên Sơn lục dương chưởng và Thiên Sơn chiết mai thủ. Người hóa giải phải biết nạn nhân bị gieo Sinh tử phù vào các huyệt đạo nào, sử dụng nội lực dương cương thúc đẩy vào huyệt đạo đó của nạn nhân. Thủ pháp ấy được gọi là Thôi cung quá huyệt (Thúc đẩy tới cung, qua khỏi huyệt đạo). Trong Thiên Long bát bộ, Kim Dung cho biết trên đời này, chỉ có Hư Trúc - đệ tử chân truyền của Thiên Sơn đồng lão, mới hóa giải được Sinh tử phù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play