"Sư tỷ, ngươi chờ ta với..." Lý Thu Thủy ở phía sau hô to, chính là Vu Hành Vân tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà hơn nửa ngày nay nàng chưa thấy Lý Thu Thủy lên tiếng, nhịn không được quay đầu lại: "Ai kêu ngươi cầm nhiều đồ như vậy, sao phải mang cả hoa quả, cơm nắm, gà nướng, son bột nước..."
"Đừng nói nữa!" Lý Thu Thủy lập tức nói lời ngăn lại, sau đó tiện tay đem toàn bộ tay nải ném đi, "Thế này không được!" Vu Hành Vân vẻ mặt đen lại: "Ngươi đem toàn bộ tay nải ném xuống, chúng ta chẳng phải cái gì cũng bị mất sao? Không bạc thì làm sao ăn cơm ở trọ hả?"
"Cái gì!" Lý Thu Thủy nhảy dựng lên, lại không nghĩ chỗ nàng ném tay nải đi lại là Huyền Nhai vực. Nàng vội vàng thi triển Thiên Sơn tuyệt kỹ Lăng Ba Vi Bộ mới có thể kịp thời lấy lại tay nải rồi an toàn quay lại chỗ người kia mà nói
"Hô, may mắn lúc trước học lăng ba vi bộ, bằng không thật đúng là phiền toái!" Nói xong liền lấy bạc trong tay nải ra, thật đúng với câu kia không có bạc là trăm triệu không thể. Vu Hành Vân thấy Lý Thu Thủy giống như đứa bé nhỏ tuổi bốc đồng mà tỏ vẻ tức giận thở dài
"Ngươi thật đúng là đứa nhỏ, mãi không lớn được..."
"Đứa nhỏ? Ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi!" Lý Thu Thủy thầm nghĩ. Nàng giảo hoạt đã sớm đem tuổi của kiếp trước cộng thêm vào.
Hai người vừa xuống tới chân núi liền khiến thiên hạ một phen chấn động, cũng chỉ vì dung mạo của họ thật mỹ, khiến cho không ít ong bướm nơi nơi bay tới. Lúc đầu, có nhiều người không biết sống chết mà tiếp cận, sau bọn họ đều biết Vu Hành Vân thực lợi hại nên vừa nghe tin nàng đã sợ mất mật trốn đi. Tất cả đều là lũ sợ chết!
"Mỹ nữ, ngươi lớn lên thật đẹp a! Cùng đại gia ta trở về, đại gia sẽ cho nàng hưởng vinh hoa phú quý mà cả đời nàng cũng không tưởng nổi!" Một gã trung niên đáng khinh thấy Lý Thu Thủy đứng một mình trên đường cái, nhìn dung nhan tuyệt sắc của nàng liền nổi lên sắc tâm.
Đối với loại bỡn cợt này Lý Thu Thủy rất có hứng thú đích, nàng nghĩ muốn tìm hiểu xem lưu manh cổ đại cùng hiện đại có gì khác nhau: "Đáng tiếc... Có người không đáp ứng..." Lý Thu Thủy dùng mị nhãn câu hồn nhìn hắn khiến hắn nhất thời chao đảo.
"Ai dám xen vào chuyện của bổn đại gia, bước ra đây đi!" hắn đứng giữa đường mà hét lớn, người bên cạnh vội vàng né ra, duy nhất một người vẫn bất di bất dịch.
Gã nam nhân kia vừa nhìn thấy người trước mặt là một mỹ nam, liền sinh tâm tức giận mà quát lớn: "Xú tiểu tử, ngươi muốn chết à?". Hắn hướng tới mỹ nam kia định túm lấy cổ áo để ra uy, chỉ là chưa kịp bước đã như mất đi tri giác.
"Hành Vân, có ngươi đã xuống tay quá nặng?" Lý Thu Thủy thấy trò chơi chưa bắt đầu đã vội kết thúc, cảm thấy một chút hứng thú cũng chẳng có để hưởng thụ. Nàng nhìn Vu Hành Vân đang phẫn nam trang, vô hình tỏa ra khí khái mạnh mẽ của nam tử. Thu Thủy nhận ra loại khí thế này tựa hồ rất có khí phách, liền ngầm hạ quyết tâm: về sau ngàn vạn lần không thể chọc tới vị này nổi giận.
Suốt đường đi Vũ Vân mãi yêu cầu Lý Thu Thủy thay đổi trang phục, cuối cùng tuy không cam tâm tình nguyện nhưng nàng cũng ngoan ngoãn cải nam trang."Hành Vân, ta đi không nữa!" Lý Thu Thủy tùy chỗ mà ngồi, kỳ thật nàng là muốn hảo hảo thưởng thức phong cảnh.
"Sư muội..." "Khoan đã, hiện tại ta đã vận nam trang, phải chăng Tiểu Vân nên gọi ta khác đi mới phải" Lý Thu Thủy lập tức lên tiếng sửa đổi cách xưng hô của Hành Vân, riêng nàng ta thì từ lúc hạ sơn đã thay đổi ngay cách xưng hô, cốt yếu là để hai người có thể thân thiết một ít.
"Thu Thủy, ngươi dọc theo đường đi đã nghỉ ngơi hơn chục lần!" Vũ Vân nhắc nhở nói. Các nàng được chân truyền võ công thượng thừa phái Thiên Sơn, đoạn đường ngắn như thế căn bản là thể mệt được."Tiểu Vân, đến bên này ngồi một chút thôi! Chúng ta có thể bàn về việc dâng lễ vật gì cho lão nhân gia!" Lý Thu Thủy lúc này là muốn có chuẩn bị cho lễ thọ của vi sư Tiêu Dao Tử.
"Thì ra ngươi nghĩ tới mừng thọ vi sư, coi như ngươi có hiếu tâm!" Nói tới lễ vật Vu Hành Vân liền thấy khó khăn, "Chính là phải tặng người lễ vật hảo một chút, mà trên đời này có kỳ trân dị bảo nào mà sư phụ chưa có?" Lý Thu Thủy vừa nghe liền nghĩ tới bảo khố của Tiêu Dao Tử, trong lòng liền bế tắc.
"A, có!" Vu Hành Vân hết sức kích động mà đối Lý Thu Thủy nói
"Theo ta biết, trong chốn võ lâm có một kỳ bảo tên là Hỏa Long Châu, nó có thể tự tỏa nhiệt. Sư phụ vốn bị thấp khớp, tới mùa đông bệnh tình lại tái phát, nếu có Hỏa Long Châu này thì vừa lúc có thể dùng đến ức chế phát tác."
"Ý kiến hay!" Lý Thu Thủy giờ mới biết vì cái gì vừa đến đông là Thiên lão đầu tử liền biến mất không thấy bóng dáng, nguyên lai là do bệnh thấp khớp tác quái, "Chỉ là chúng ta hẳn là nghĩ chút kế mới có thể thuận lợi mà lấy được Hỏa Long Châu!" Lý Thu thủy hưng phấn nghĩ: Thật tốt quá, ta chính là muốn làm tiểu tặc để thâu nó!
Vu Hành Vân: thở dài...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT