"Cầm Thư, Mộc Vân Trúc nàng còn chưa hồi phủ sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt hôm nay khó được về phủ sớm, lại phát hiện người mà canh giờ này nên hồi phủ lại không thấy bóng dáng, khẽ nhíu mày, tối hôm qua ai ở bên tai nàng lải nhải thật lâu không cùng nhau ăn cơm chiều, đêm nay lại có người làm cho nàng trở về mà bản thân thì biến mất.
"Tiểu thư, cô gia và Vân Trúc chưa hồi phủ, lúc buổi chiều, cô gia có hồi phủ, cầm một cái tiểu bố bao cùng cái cuốc của Hoa bá sau đó mang theo Mộc Vân Trúc cùng Tiêu Nhất đi ra ngoài đến nay chưa hồi phủ." Cầm Thư từ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo trắng thuần chi tiết bẩm báo, lúc ấy khi nghe được hạ nhân bên trong phủ nghị luận cô gia lại đi hậu viện tìm Liên Hoa, Cầm Thư hơi hơi lo lắng, sau khi hỏi thăm mới biết được cô gia là tìm Hoa bá lấy cái cuốc, nàng cùng mấy người hạ nhân này nghị luận một chút mới trở về.
"Có biết các nàng đi nơi nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong cũng hơi hơi khó hiểu.
"Cầm Thư không biết." Cầm Thư cúi đầu hổ thẹn trả lời.
"Ân, Cầm Thư chuẩn bị nước đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày.
"Vâng, tiểu thư." Cầm Thư lui ra ngoài phân phó người dẫn theo nước ấm đến gian tắm rửa.
"Cô gia cái hố này đã lấy tốt lắm." Tiêu Nhất dùng cái cuốc trên tay, nhỏ giọng nói với Bạch Liêm ngồi ngoạn bùn bên kia. Hắn và Mộc Vân Trúc thực khó hiểu, đối với Bạch Liêm ngồi xổm dưới đất lấy tay niết bùn đất này, hai người bọn họ nhất trí cho rằng nàng là đang ngoạn bùn. Mới đầu thời điểm đi vào chân núi này, hắn cầm lấy mộc điều mang từ Tiêu phủ tới làm mấy động tác kì kì quái quái, sau đó nhìn hắn xuất ra một cái dây thừng nhỏ khoa tay múa chân, sau khi đo xong cầm lông chim kì quái chấm mực nước viết viết vẽ vẽ trên giấy, lúc này lại vụng trộm leo lên giữa sườn núi ngoạn bùn.
"Nga, tốt!" Bạch Liêm nghe được Tiếu Nhất nói, đứng lên, chạy đến cái hố Tiêu Nhất dùng cái cuốc đào ra, ngồi xổm xuống còn thật sự xem xét
Tầng thổ nhưỡng, khoa tay múa chân bắt tay vào dùng biện pháp nguyên thủy nhất ước lượng chiều sâu của tầng đất, đưa tay nắm bùn đất quăng tới một cái bố bao ôm lấy, lại hướng Mộc Vân Trúc ngoắc tay muốn bút lông chim, ở trên bố bao viết viết vẽ vẽ.
Tiêu Nhất và Mộc Vân Trúc nhìn Bạch Liêm ngồi xổm ở nơi đó kì kì quái quái khoa tay múa chân, hai người nhìn nhau, trong mắt đồng dạng khó hiểu. Mộc Vân Trúc cắn răng nhịn xuống tức giận cầm mực cùng bút trong tay, căm giận nhìn Bạch Liêm ngồi xổm nơi đó ngoạn bùn, trong lòng lại bắt đầu vì tiểu thư nhà mình cảm thấy không đáng giá cùng khó hiểu, tiểu thư các nàng như thế nào liền coi trọng một người lớn như vậy còn lôi kéo nàng cùng Tiêu Nhất khiêng cái cuốc chạy thật xa ra khỏi thành lén lút đến nơi hoang vắng này ngoạn bùn. Giữa trưa hắn cùng Tống chưởng quầy ở Đệ Nhất lâu hỏi thăm sư phó nhưỡng rượu, sau đó lại mang theo nàng cùng Tiêu Nhất chạy đi tìm lão sư phụ nhưỡng rượu, lôi kéo người ta khoa tay múa chân nói một đống lớn lời nói mà nàng và Tiêu Nhất đều nghe không rõ, mà vị sư phó kia lại chụp trán một chút, xoay người đi xuống hầm, ôm ra một cái bình nhỏ giao cho người mặt mày hớn hở này. Rốt cục hồi phủ, lại đi lấy cái cuốc của Hoa bá cùng với cái xẻng nhỏ và cái cuốc nhỏ người ta dùng trồng hoa tới nơi này ngoạn bùn.
Bạch Liêm không biết tâm tư của hai người sau lưng, sau khi thật sự chuẩn bị mấy thứ chính mình muốn cho tốt, đứng lên đem vài cái bố bao trong lòng đặt xuống đất nói với hai người Mộc Vân Trúc và Tiêu Nhất:"Mộc Vân Trúc, Tiêu Nhất, hai người các ngươi ở tại đây chờ ta một chút, ta đi tìm chút thứ này nọ." Nói xong cầm cái cuốc nhỏ và cái xẻng nhỏ tiến vào trong cỏ dại tùng sinh không thấy bóng người.
"Mộc Vân Trúc, chúng ta không đi theo, cô gia sẽ không có việc gì chứ?" Tiêu Nhất nhìn theo bóng người khuất dần, hỏi Mộc Vân Trúc, trong lòng cũng hơi hơi lo lắng, tiểu thư công đạo hắn phải bảo vệ cô gia cho tốt.
"Không cần lo lắng, nhìn bộ dáng của hắn cũng sẽ không giống là người có chuyện gì." Mộc Vân Trúc nhịn không được phun tào, nghĩ rằng sắc lang này nhất định lại chui đi một địa phương khác ngoạn bùn đi.
Bạch Liêm thu thập một đống lớn y thực vật dùng một khối bố bao lớn bao lại tốt, cầm công cụ đi trở về, trở lại nơi hai người Tiêu Nhất đang đứng, cười tủm tỉm nói:"Tiêu Nhất, Mộc Vân Trúc, tốt lắm, chúng ta trở về đi, có chút đói bụng."
"Là." Mộc Vân Trúc tức giận quăng một ánh mắt xem thường cho người đang kêu đói, động thủ giúp nàng thu thập gì đó trên đất, đi theo sau lưng Tiêu Nhất lại lén lút xuống núi trở về.
Bạch Liêm vui tươi hớn hở ôm bố bao trong lòng dẹp đường hồi phủ, đối với Mộc Vân Trúc xem thường nàng đã muốn thói quen, cũng không chút nào để ý. Một mình trộm vui sướng, từ hôm nay trở đi chính là bước đầu tiên trên con đường Bạch Liêm nàng thủ hộ đại lão bản, là một bắt đầu tốt đẹp.
Thủ vệ và gia đinh Tiêu phủ nhìn đến cô gia nhà mình lúc hoàng hôn bước vào đại môn, tóc hỗn độn, mặt trên còn dính một ít cỏ cây khô, trên mặt dính đất đỏ, ngoại bào màu xanh tuy rằng nhìn không ra vết bẩn, nhưng là thực hỗn độn, vạt áo hơi mở, gầy trên chân dính đầy bùn, toàn thân giống như là ở trên mặt đất lăn lộn một phen. Này còn chưa đủ, trong tay còn ôm một đống bố bao bẩn hề hề, gia đinh và nha hoàn bên trong phủ thấy đều ghé mắt nhìn. Dưới mấy ánh mắt này trừ bỏ Bạch Liêm vẫn như cũ cười tủm tỉm ra, Mộc Vân Trúc và Tiêu Nhất đi theo phía sau nàng đồng dạng cầm bố bao cùng công cụ thì xấu hổ sắc mặt ửng đỏ, hơi hơi cúi đầu bước nhanh đi tới.
"Cô gia, ngươi muốn đem mấy thứ này ôm vào phòng sao?" Mộc Vân Trúc nhìn đến người phía trước ôm một đống lớn cỏ dại lập tức đi tới cửa phòng tiểu thư các nàng, cắn răng hô.
"Đúng vậy." Bạch Liêm bị Mộc Vân Trúc như vậy vừa hỏi, tỉnh ngộ dừng lại cước bộ nói:"Mộc Vân Trúc, giúp ta đem mấy thứ này phóng tới đông sương đi." Quẹo vào một phương hướng khác đi đến, nơi đó có một không gian riêng tư mà đại lão bản riêng tu bổ dành cho nàng.
"Tiểu thư, nghe thanh âm giống như cô gia các nàng đã trở lại." Cầm Thư trong phòng đang giúp tiểu thư nhà mình chà lau tóc nói.
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu, nàng cũng nghe bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Tiểu thư, nghe ngữ khí của Mộc Vân Trúc, nhất định là cô gia lại làm chuyện gì đó." Cầm Thư nghĩ vậy liền cười khẽ, Mộc Vân Trúc vẫn khinh thường cô gia của các nàng, mỗi lần đều cùng hắn đối lập, nhưng vì cô gia các nàng không thể nề hà, chỉ có thể tự sinh hờn dỗi.
"Cô gia, Tiêu Nhất cáo lui." Tiêu Nhất thấy Bạch Liêm để các vật xuống xong, khom người cáo lui.
Tiêu Nhất nghe đến Bạch Liêm nói, thân mình chuẩn bị rời đi dừng một chút, sau đó bước nhanh rời đi.
Bạch Liêm vỗ vỗ bùn đất trên tay, xoay người hướng phòng đi đến, tính trước khi Tiêu Ảnh Nguyệt trở về đem bản thân thu thập sạch sẽ.
"Cô gia, ngươi đây là......" Cầm Thư nhìn người đẩy cửa tiến vào một thân đều là bùn đất, hơi hơi kinh ngạc giương miệng.
"Di, Cầm Thư" Bạch Liêm thăm dò trong phòng, vừa nhìn thấy Tiêu Ảnh Nguyệt một thân áo trắng tóc ẩm ướt liền vui vẻ tiến lên:"Ảnh Nguyệt, hôm nay sao sớm như vậy đã trở lại?"
"Bạch Liêm đây là đi chơi bùn sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt chọn mi nhìn Bạch Liêm một thân bùn đất, bẩn hề hề.
"......" Bạch Liêm liệt nhếch miệng muốn giải thích, Mộc Vân Trúc so với nàng nhanh hơn một bước giúp nàng nói:"Tiểu thư, ngươi nói rất đúng, hôm nay sắc lang này mang theo chúng ta đến Tây Sơn lén lút đào hầm ngoạn bùn không nói, còn ôm một đống cỏ dại hồi phủ, đừng nháy mắt với ta, có nháy mắt cũng vô dụng." Mộc Vân Trúc trừng mắt cắn răng với Bạch Liêm vẫn nháy mắt với nàng.
"Cầm Thư." Tiêu Ảnh Nguyệt đứng lên nhìn người vẻ mặt xấu hổ nháy mắt với Mộc Vân Trúc cầu giúp đỡ, thân thủ bắt lấy cỏ cây khô trên tóc nàng xuống nói:"Sau khi tẩy rửa lại giải thích cũng không muộn."
Khi Bạch Liêm gật đầu muốn đi tìm kiếm quần áo Tiêu Ảnh Nguyệt ra tiếng nói:"Tắm rửa quần áo đã đặt ở bên trong, nhanh đi tẩy rửa."
"Mộc Vân Trúc, hôm nay là chuyện gì xảy ra?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy Bạch Liêm vào gian tắm rửa liền ngồi xuống hỏi.
"Hồi tiểu thư, hôm nay cô gia mang theo ta cùng với Tiêu Nhất đến Tây Sơn vụng trộm đi núi hoang của Lâm gia." Mộc Vân Trúc chi tiết công đạo.
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc hỏi:"Đi vào trong đó?"
"Vâng, tiểu thư." Mộc Vân Trúc gật đầu, đem mọi việc hôm nay từ lúc giữa trưa ở Đệ Nhất lâu đi gặp sư phó nhưỡng rượu đó đều nói ra, cẩn thận trả lời.
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong suy nghĩ một chút nói:"Mộc Vân Trúc ngươi trước đi xuống rửa mặt chải đầu, Cầm Thư phân phó phòng bếp truyền cơm tiến vào."
"Vâng, tiểu thư." Cầm Thư và Mộc Vân Trúc trước sau rời đi.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn phương hướng gian tắm rửa, nét mặt biểu lộ thản nhiên tươi cười, lẳng lặng chờ.
Bạch Liêm bằng tốc độ nhanh nhất tẩy rửa, thay sạch sẽ thoải mái y bào đi ra vừa thấy, Tiêu Ảnh Nguyệt đã muốn ngồi ở trước bàn cơm mỉm cười chờ nàng. Trong lòng là che dấu không được hạnh phúc, nghĩ rằng cảm giác có người chờ mình thật tốt, bước nhanh đi về trước nhẹ giọng hô:"Ảnh Nguyệt!"
"Không phải kêu đói bụng sao, ăn cơm trước đi." Tiêu Ảnh Nguyệt hồi một cái mỉm cười.
Bạch Liêm gật đầu, trong tiếng cười khẽ của cầm Thư, tủm tỉm ngồi xuống cúi đầu bắt đầu ăn.
"Nghe Mộc Vân Trúc nói Bạch Liêm buổi chiều hôm nay nhưng là giống đứa nhỏ ra khỏi thành ngoạn bùn!" Sau khi ăn xong Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhìn Bạch Liêm đang ngây ngô cười.
"Ngoạn bùn, như thế nào sẽ." Bạch Liêm lắc đầu, vui tươi hớn hở nở nụ cười một chút, quay đầu nói với Tiêu Ảnh Nguyệt đang mỉm cười:"Ảnh Nguyệt, ta hôm nay nghe Tống đại thúc nói Bạch gia muốn đem trăm mẫu trà sơn ở Nam Sơn bán."
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
"Ảnh Nguyệt cũng muốn mua phiến trà sơn này phải không?" Bạch Liêm còn thật sự hỏi.
"Không sai." Tiêu Ảnh Nguyệt lại gật đầu, sau đó nói:"Nói vậy Bạch Liêm cũng biết Tiêu gia tuy rằng trà trang trải rộng, nhưng thủy chung không có một khối trà sơn tốt."
"Ân, nhưng Ảnh Nguyệt, Lâm gia hẳn là cũng sẽ không buông tay mới đúng, như vậy khối trà sơn này của Bạch gia nhất định sẽ nâng giá lên rất cao." Bạch Liêm híp mắt nói.
Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
Bạch Liêm nhìn thấy Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu tiếp tục nói:"Nhưng mà, Ảnh Nguyệt cũng không nhất định phải mua trà sơn của Bạch gia, Tây Sơn ngàn mẫu đất của Lâm gia cũng có thể xem xét."
"Tây Sơn?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc hỏi, Tây Sơn mặc dù rộng lớn, nhưng địa thế không thích hợp sản trà.
"Đúng vậy, Tây Sơn." Bạch Liêm gật gật đầu nhìn bộ dáng Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc, Bạch Liêm tiếp tục nói:"Tuy rằng bây giờ ta còn không hoàn toàn khẳng định khối trà sơn kia có thể, nhưng nếu ta không nhìn lầm, khối núi kia không cao, như vậy có thể trồng ra loại trà tốt."
"Bạch Liêm hôm nay đi Tây Sơn chính là vì cái này sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhìn người trước mắt đột nhiên trở nên nghiêm cẩn.
"Ân, qua hôm nay chờ ta chuẩn bị cho tốt là có thể xác định nơi đó rốt cuộc có thể gieo trồng cây trà hay không." Bạch Liêm gật gật đầu.
"Bạch Liêm hiểu được cái này?" Tiêu Ảnh Nguyệt trong lòng không sợ hãi là không có khả năng, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng tràn đầy vui mừng, vì một người quan tâm chính mình như vậy mà cảm thấy vui mừng.
"Tuy rằng ta cái gì cũng không hiểu, nhưng mà cái này ta miễn cưỡng biết một ít." Bạch Liêm gật gật đầu, bị ánh mắt ôn nhu của Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn làm tim đập gia tốc.
"Phải không, nhưng ở trong mắt ta Bạch Liêm cũng không phải là một người cái gì cũng không biết." Tiêu Ảnh Nguyệt đạm cười đứng dậy tới gần Bạch Liêm.
"Ân?" Bạch Liêm kinh ngạc nhìn người tới gần.
Tiêu Ảnh Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, đối với nghi vấn của nàng không giải thích.
"Ảnh Nguyệt, tuy rằng ta cái gì cũng sẽ không, nhưng là ta sẽ đứng ở phía sau ngươi, cố gắng tới gần ngươi, thủ hộ ngươi." Bạch Liêm nói xong thân thủ ôm lấy người đang mỉm cười, nhịn không được kể ra.
Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười gật đầu, chính là nàng chưa nói ở trong lòng nàng, Bạch Liêm cũng không phải người cái gì cũng sẽ không.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các đồng hài tung bông đi, ta hôm nay thực rp canh ba xong!!!!!!!
_______Hết chương 65_______
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT