Cái gì gọi là thống khổ ngọt ngào, nhìn cuộc sống hiện tại của Bạch Liêm nàng thì sẽ biết. Thống khổ là bắt đầu từ ngày hôm sau khi thổ lộ cùng đại lão bản ở thanh lâu trở về, bên trong phủ trên có nhạc phụ nhạc mẫu mỗi ngày đối với nàng nhíu mày thất vọng thở dài, dưới có gia đinh nha hoàn đối với nàng lắc đầu thở dài chỉ điểm, trung gian thì có Mộc Vân Trúc không đơn giản xem thường cùng đãi ngộ không công chính. Những việc này đó tuy rằng làm cho nàng thật buồn rầu một trận, bất quá từ sau khi biết toàn thành đều đang đồn đại hành vi của kẻ phụ lòng là nàng, việc nàng có thể làm chính là ban ngày ngẩng đầu nhìn trời, buổi tối giống như tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) chịu ủy khuất ở trong phòng chờ đại lão bản trở về, sau đó tranh thủ đồng tình chiếm chút tiện nghi của đại lão bản, nhưng gần đây đại lão bản bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Ngọt ngào, ách, là nàng cùng đại lão bản mỗi ngày đều thực ngọt ngào, điển hình bị vây ở thời kì tình yêu cuồng nhiệt.
Bạch Liêm nhìn sổ sách trên tay, thở dài, hôm nay đại lão bản giống như thường ngày sau khi ăn điểm tâm liền rời khỏi phủ, phải chờ buổi tối mới có thể gặp mặt, Bạch Liêm cầm bút lông chim mấy ngày hôm trước đại lão bản tìm người riêng giúp nàng làm, thực u oán lại thực ngọt ngào thở dài.
"Tiểu Bạch, còn đang vì lời đồn bên ngoài mà phiền não?" Tống chưởng quầy có điểm chịu không nổi nhìn Bạch Liêm mấy ngày nay luôn luôn thở dài trước mặt hắn.
"Không phải." Bạch Liêm lắc đầu.
"Vậy là vì sao?" Tống chưởng quầy dưới gối không có con cái, sớm đã xem Bạch Liêm là vãn bối của mình mà đối đãi, nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được lo lắng.
"Tống đại thúc, ta không sao, không cần lo lắng." Bạch Liêm hồi một cái tươi cười sáng lạn cho Tống chưởng quầy đang vẻ mặt lo lắng, sau đó nhìn đống sổ sách bên tay phải nhịn không được nhắc tới:"Tống chưởng quầy, vì sao mấy ngày gần đây sổ sách đưa tới càng ngày càng nhiều?"
"Tiểu Bạch không biết?" Tống chưởng quầy có điểm kỳ quái hỏi.
"Biết cái gì?" Bạch Liêm nghi hoặc.
"Tiểu Bạch nhìn chút sổ sách, có nhìn ra chút gì không?" Tống chưởng quầy hỏi Bạch Liêm, trong lòng lại nghĩ đoạn thời gian này, đại tiểu thư phân phó đem sổ sách đưa tới Đệ Nhất lâu giao cho Bạch Liêm xem xét, từng cái sổ sách xem xong còn phải yêu cầu làm tốt dấu hiệu tương quan, mới đưa cho nàng lãm duyệt. Mà mỗi lần đưa tới sổ sách tiểu Bạch cũng xử lý tốt lắm, đại tiểu thư cũng thông qua dấu hiệu của nàng để nắm giữ tình huống của các cửa hàng lớn nhất thanh nhị sở. Đặc biệt trong khoảng thời gian này Tiêu gia gặp phải tình huống, lại giúp đại tiểu thư tiết kiệm không ít thời gian. Tống chưởng quầy nghĩ đến, âm thầm gật đầu, xem ra lúc trước chính mình không nhìn nhầm người.
"Ân?" Bạch Liêm lật xem sổ sách, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:"Gần đây các cửa hàng lớn lui tới điều động thực bình thường, giống như lại cũng không giống mặt ngoài, có mấy cửa hàng lớn tài chính lưu động bên ngoài giống như đặc biệt bình thường."
Tống chưởng quầy vui mừng gật đầu.
"Tống chưởng quầy, có phải cửa hàng bên này gặp phải chuyện gì hay không?" Bạch Liêm nghĩ đến tình huống của đại lão bản mấy ngày gần đây, nhịn không được đoán rằng.
Tống chưởng quầy nghĩ lại chút sự tình cùng kế hoạch ngày hôm trước đại tiểu thư cùng các đại chủ sự đàm luận, sau đó hơi lo lắng một chút, gật gật đầu nói với Bạch Liêm:"Tiểu Bạch, đối với phương bắc Hiệp gia bảo chắc là hiểu biết đi?"
"Hiệp Gia Bảo phương Bắc?" Bạch Liêm suy nghĩ một chút, gật gật đầu, đại thiếu gia của Hiệp Gia Bảo bây giờ vẫn còn ở Tiêu phủ làm khách đây.
"Lão đương gia của Hiệp gia năm đó cùng lão gia là huynh đệ kết bái, năm mới còn bởi vì sự tình của Hiệp thiếu gia cùng tiểu thư mà hai nhà có chút hợp tác." Tống chưởng quầy nói đến nơi này, dừng lại xem vẻ mặt của Bạch Liêm một chút, thấy nàng không có phản ứng gì mới tiếp tục nói:"Chính là gần đây trong Hiệp Gia Bảo tranh đấu kịch liệt, Hiệp đại thiếu gia tuy là trưởng tử, nhưng bối cảnh gia tộc của mẫu thân hắn cũng không như một hệ chi thứ hai, lại có thể được Tiêu phủ duy trì, năm trước vừa kết thông gia cùng một bá chủ nông trường khác ở phương Bắc, nhờ thế lực của hắn để khống chế một chút, nhưng xa xa không theo kịp Tiêu phủ duy trì." Tống chưởng quầy nói tới đây, dừng lại liếc phản ứng của Bạch Liêm.
Bạch Liêm suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Tống chưởng quầy thấy nàng gật đầu tiếp tục nói:"Trong thành Lâm gia, không biết tiểu Bạch có biết hay không?"
"Lâm gia? Trà thương cùng thuỷ vận Lâm gia?" Bạch Liêm thời điểm làm tiểu nhị ở Đệ Nhất lâu này thoạt nhìn là không có tiền đồ gì, nhưng làm việc ở trà lâu khách sạn nơi lưu thông tin tức nhanh nhất ở thế giới này, đối với Lâm gia là nghe không ít. Lâm gia ở nơi này tuy rằng so ra kém Tiêu phủ một phần, nhưng lượng trà nắm giữ là bốn phần mười, thuỷ vận có một nửa quyền to, ở đây cũng coi như là thế lực một phương.
Bạch Liêm nhớ tới mấy ngày hôm trước đi đến thanh lâu, sau đó cầm lấy một quyển sổ sách nàng đã tính toán tốt cẩn thận nhìn xem, xem xong suy nghĩ một hồi lâu mới nói với Tống chưởng quầy đang chờ ở một bên:"Hiệp thiếu gia mục đích lần này tới đều là muốn hợp tác cùng Lâm gia để tranh đoạt số định mức của Tiêu gia?"
Tống chưởng quầy nhưng cười không trả lời, ngược lại hỏi:"Tiểu Bạch, có biết vì sao Tiêu phủ chúng ta mặc dù cũng chiếm bốn phần trong mười phần trà này, nhưng lại thủy chung không theo kịp Lâm gia?"
Bạch Liêm nhìn sổ sách, nhíu mày tự hỏi, cuối cùng không xác định hỏi:"Trà nguyên, Tiêu phủ tuy có trà sơn, nhưng đều ở xa nơi này, trà của Tiêu gia đều cần vận chuyển bằng thủy vận đường dài?"
Tống chưởng quầy vừa lòng gật gật đầu nói:"Đều là những loại trà thừa thải, trà sơn tốt lại đều nắm giữ ở trong tay Lâm gia, Tiêu gia lúc này nhưng không có một khối trà sơn tốt hơn chút."
Bạch Liêm suy tư, nàng tại địa phương này sinh hoạt gần ba năm, tự nhiên biết nơi này là nơi sản trà lớn nhất, còn có vài nơi trồng trà rất lớn, nhưng các nơi này đều là trà sơn của Lâm gia.
"Tống chưởng quầy, gần đây điều động tài chính, Ảnh Nguyệt cũng là bởi vì việc trà sơn sao?" Bạch Liêm nhíu mày hỏi.
"Tiểu Bạch, mấy ngày trước nghe nói Lâm gia phải bán ra một ngọn núi của tổ tiên để lại, tranh giành thu mua trăm mẫu trà sơn ở Nam Sơn của Bạch gia." Tống chưởng quầy đem hôm nay truyền đến tin tức tiết lộ cho Bạch Liêm.
"Tổ tiên là làm sao?" Bạch Liêm tò mò.
"Tổ tiên Lâm gia ở Tây Sơn có ngàn mẫu núi, nhưng lại vì địa thế thấp, không thuận lợi trồng trà, vẫn để hoang phế." Tống chưởng quầy nghe Bạch Liêm hỏi như vậy cũng hơi hơi tò mò.
"Không thuận lợi trồng trà?" Bạch Liêm khó hiểu, thổ nhưỡng ở Tây Sơn nếu nàng không nhìn lầm chính là đất đỏ, độ ẩm tương đối cùng thổ nhưỡng ở Nam Sơn chênh lệch không lớn, Bạch Liêm khẽ nhíu mày.
Tống chưởng quầy nhìn Bạch Liêm nhíu mày tự hỏi cũng không quấy rầy, vừa lòng đem sổ sách đã xử lý tốt thu hồi, lui ra ngoài đưa đến chỗ Tiêu Ảnh Nguyệt.
"Hiệp thiếu gia, lần này trà sơn của Bạch gia, chúng ta Lâm gia nhất định sẽ thu lấy." Lâm thiếu gia kháp mị cùng Hiệp Giang Chu kính rượu.
"Tại hạ lúc này trước cung chúc Lâm thiếu gia thành công." Hiệp Giang Chu ngoắc ngoắc khóe miệng.
"Việc này còn nhờ vào Hiệp thiếu gia hỗ trợ từ giữa, Lâm gia ta về sau định không quên ân giúp đỡ của Hiệp thiếu gia." Lâm thiếu gia kháp mị nịnh hót Hiệp Giang Chu, lúc này đây có Hiệp Gia Bảo ra hơn phân nửa tài chính, chiếm được trăm mẫu trà sơn kia của Bạch gia đã muốn là chuyện ván đã đóng thuyền, Tiêu Ảnh Nguyệt nữ nhân kia muốn cướp, còn phải xem Lâm thiếu gia hắn có đáp ứng hay không.
"Lâm thiếu gia, cũng không thể quá mức đại ý, chuyện thuỷ vận, Lâm thiếu gia phải chú ý hơn một chút mới được." Hiệp Giang Chu che dấu lạnh lùng trong mắt đối với Lâm thiếu gia, vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa có lễ nói.
"Lúc này Hiệp thiếu gia thỉnh phóng một trăm trái tim, chuyện thuỷ vận, Lâm gia ta muốn phong tỏa vận chuyển hàng hóa, không có nhà thứ hai dám hứng lấy, lần này một trăm vạn trà của Tiêu gia, không phải chồng chất trong kho hàng, cũng chỉ sợ là phải ngâm mình dưới lòng sông, gạo và tơ lụa cũng chỉ có thể là hiến tế giang hà đại hải." Lâm thiếu gia cười cuồng vọng, Lâm gia cùng Hiệp gia liên thủ, hắn sẽ không tin tưởng Tiêu Ảnh Nguyệt nữ nhân này còn có thể chạy ra trong lòng bàn tay bọn họ, về sau đều chỉ có thể là do Lâm gia định đoạt.
"Ân, Lâm thiếu gia, không biết gạo đều đã muốn điều đến các cửa hàng gạo lớn?" Hiệp thiếu gia lơ đễnh gật đầu hỏi, hắn muốn không chỉ là Tiêu Ảnh Nguyệt, càng cần hơn nữa là Tiêu gia. Liên tục mấy năm trước nếu không phải Tiêu lão gia Tiêu Thành cự tuyệt hắn cầu hôn Ảnh Nguyệt, hắn cũng không cần bị chi thứ hai bức ép phải lấy nữ nhân kia, kết hôn cùng nàng để ôm lấy quyền kế thừa, nhưng chỉ là bảo trụ tạm thời, hiện tại chỉ cần hắn đem Tiêu gia nuốt vào, phụ thân hứa hẹn Hiệp Gia Bảo tự nhiên sẽ là vật trong tay của Hiệp Giang Chu hắn.
"Này đó đều dựa theo Hiệp thiếu gia phân phó đã muốn làm tốt hết thảy, mấy nhà này cũng đều dựa theo Hiệp thiếu gia phân phó mà chuẩn bị tốt." Lâm thiếu gia vẻ mặt đắc ý, hiện tại sẽ chờ nữ nhân Tiêu Ảnh Nguyệt này rơi vào lưới, đợi cho gạo, tơ lụa và trà của Tiêu gia không thể đúng lúc vận chuyển tới các cửa hàng lớn, chính là lúc Tiêu phủ nàng suy tàn, tức thời, tiền bồi thường cho các nơi liền cũng đủ làm cho Tiêu gia táng gia bại sản.
"Lý Thanh, việc thuỷ vận hiện tại như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn vị nam tử trẻ tuổi ngồi ở chỗ thứ ba bên phải hỏi.
"Hồi tiểu thư, trừ bỏ thế lực của Lâm gia, các thế lực thuỷ vận còn lại, Lý Thanh chung quy không phụ tiểu thư nhờ vả, đã nắm giữ hết." Lý Thanh cung kính đứng dậy trả lời.
"Ân, tốt lắm, Lý Thanh kế tiếp dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục bảo trì hiện trạng, bắt đầu đem hóa tư đổi vận." Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng gật đầu, nói xong chuyển quá tầm mắt nhìn vị nam tử trung niên bên trái nói:"Ngô quản sự, kế tiếp chuyện của bố trang làm phiền ngài quan tâm."
"Tiểu thư xin yên tâm, lão ngô thì sẽ xử lý, bề ngoài chắc chắn làm cho mấy tên tiểu bối tơ tưởng Tiêu gia chúng ta đã làm cho bố trang của Tiêu gia không thể lưu động nguồn vốn." Ngô quản sự cười hắc hắc, năm đó hắn tuy là kẻ khinh thường lão gia bọn họ giao sản nghiệp cho tiểu thư nhất, bất quá lúc này lão Ngô hắn đối với tiểu thư của bọn họ nhất nhất tin phục.
"Ân, chuyện cửa hàng gạo bên này cũng có Hồ quản sự quan tâm." Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
"Không dám, tiểu thư, lão Hồ tự hứa sẽ không làm cho người ta đoạt sản nghiệp Tiêu gia chúng ta." Hồ quản sự gật đầu đáp ứng, năm đó là do Tiêu lão gia cứu hắn một mạng sau đó bắt tay chỉ dạy mới có lão Hồ hắn hôm nay.
"Lí quản sự, cảm thấy trăm mẫu trà sơn ở Nam Sơn của Bạch gia thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt hỏi Lý quản sự lo việc trà trang ở một bên.
"Tiểu thư, lão Lí đồng ý quyết định của tiểu thư, Tiêu gia chúng ta luôn luôn tại phương diện trà này so ra kém Lâm gia, đúng là bởi vì Tiêu gia chúng ta thiếu một trà sơn tốt của chính mình, nếu không làm sao có thể để cho tiểu tử Lâm gia cùng Hiệp gia phương Bắc ở trước mặt Tiêu gia chúng ta chỉ điểm." Lí quản sự đối với gần đây trà trang bị Lâm gia trắng trợn chèn ép cùng thủ đoạn trong bóng tối của Hiệp gia cảm thấy tức giận. Nếu không phải tiểu thư của bọn họ sớm có lường trước, lão Lí khả năng thực sự bị đùa giỡn trên tay hai tiểu tử này.
"Ân, trà sơn của Bạch gia là chúng ta muốn, Lâm gia tự nhiên cũng sẽ không buông tha." Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu.
"Tiểu thư, trà sơn của Bạch gia nếu là bị chúng ta Tiêu gia bắt được, tự nhiên chuyện tài chính của Tiêu phủ chúng ta không thể quay vòng sẽ làm bọn họ càng thêm tin phục, nhưng là đối phương chỉ sợ sẽ không khinh địch như vậy để cho chúng ta lấy được, chỉ sợ chúng ta so với nguyên bản kế hoạch càng tốn nhiều tâm cơ." Hồ quản sự vuốt râu nói xong ý kiến của mình.
"Ân, lão Hồ nói đúng, chỉ sợ chúng ta còn cần còn phải bàn bạc kĩ lưỡng, trăm mẫu trà sơn này của Bạch gia, tốt thì có tốt, nhưng cũng không đáng giá để Tiêu gia chúng ta tiêu phí trăm vạn ngân lượng chiếm được." Lão ngô gật đầu đồng ý.
"Tiểu thư, từ biệt viện truyền đến tin tức, Lâm gia gần đây giống như thực vội vã bán ra ngàn mẫu núi hoang vu ở Tây Sơn." Lý Thanh cũng đem tin tức của mình chuyển cáo.
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu, sau đó nói:"Các vị quản sự, việc này chúng ta còn cần bàn bạc lại." Tiêu Ảnh Nguyệt thời điểm nói vừa nhìn xem bên ngoài nói:"Hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, các vị thúc thúc đi về trước nghỉ ngơi đi."
"Ha ha, vâng, tiểu thư." Vài vị quản sự trên mặt lộ ra tươi cười gật gật đầu, đứng dậy cáo lui.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này chính là bắt đầu của kết thúc, nên viết chương tình cảm (ta sẽ không viết tình tiết đẩy ngã) ta vẫn là sẽ viết đi ra. Cuộc chiến thương trường sẽ không nhiều lắm, kết thúc, cũng liền biểu thị văn này tiến vào giai đoạn kết thúc.
_______Hết chương 64_______
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT