Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ăn xong mấy món nướng trở về chuẩn bị viết chương mới, vừa online liền thấy, thiệt nhiều đồng hài tỏ vẻ khó hiểu đối với con đường bên trái và bên phải, ta liền ngồi xổm góc tường sám hối vài giờ, quyết định sửa chữa ở phía trước một chút, hy vọng có thể biểu đạt rõ ràng hơn chút. Nếu như vậy còn không thể làm cho mọi người hiểu được, các đồng hài xem không rõ ý tứ trong truyện, ta lại quay về góc tường tiếp tục sám hối đi.

Phương diện này sở dĩ ta viết đến con đường bên trái và bên phải, là vì thời điểm ta viết chương trước, khi đang cấu tứ một chương này, tự hỏi thật lâu cũng không biết nên đi viết tiến triển của tiểu Bạch cùng đại lão bản, đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia có xem qua một quyển sách viết đến một người ở thời điểm gặp phải sự lựa chọn mà do dự thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống tư duy đại nhập, sẽ đem sự việc trong lòng bản thân mình gặp phải đại nhập vào trong hoàn cảnh thật nhìn thấy trước mắt. Vì thế có phương pháp sáng tác này, ý tứ cũng chính là Bạch Liêm ở thời điểm do dự vừa lúc cũng gặp hoàn cảnh phải chọn con đường trái hay phải, vì thế liền tư duy đại nhập tự hỏi hiện trạng của nàng cùng đại lão bản. Hy vọng biểu đạt này các đồng hài có thể xem hiểu! (nói chung là mình cũng hiểu tác giả muốn nói gì nhưng mà mình không biết giải thích thế nào, thôi đọc đi rồi biết =)))))

- ------------------------

Sau khi lôi người ta ra cửa, Bạch Liêm bắt đầu hối hận, trong lòng hối hận thì hối hận, nhưng vẫn như cũ không có buông tay ra, tiếp tục lôi kéo "Khởi Vũ" đi ra ngoài.

Bạch Liêm nhìn con đường phân nhánh trước mặt, bên phải là con đường đi thông ra ngoài lâu, hành lang bên trái Bạch Liêm không biết thông đi nơi nào. Bạch Liêm dừng lại cước bộ, chọn trái hay là chọn phải đây, tâm nàng cũng bắt đầu hỗn loạn, do dự, quay đầu nhìn người vẫn tùy ý nàng nắm đi, nhìn ánh mắt đối phương trầm tĩnh lại mang theo thâm ý.

Bạch Liêm nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt như vậy, trong lòng càng là hối hận, tình cảnh hiện tại của nàng cũng như con đường phân nhánh trước mắt vậy. Một là hiện tại thu hồi sự rung động không nên tồn tại trong lòng đối với đại lão bản, như vậy sẽ giống với con đường bên phải trước mắt, có thể biết trước tương lai, tuy rằng có lẽ sẽ thật thống khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Hai là tiếp tục cố lấy phần dũng khí sau khi nói chuyện cùng Nhất Nguyệt ra để thổ lộ với đại lão bản, nhưng ý tưởng này cũng giống với con đường bên trái, một con đường không biết sẽ thông đến nơi nào.

"Ảnh Nguyệt, chúng ta phải đi về sao?" Bạch Liêm nghĩ đến cái gì, chậm rãi buông lỏng tay Tiêu Ảnh Nguyệt, cuối cùng bị vấn đề trước đánh bại, xoay qua mắt thấy con đường thông suốt bên phải hỏi.

"Ngươi muốn trở về?" Tiêu Ảnh Nguyệt một thân tử y, môi đỏ mọng giấu ở dưới khăn che mặt nhẹ giơ lên một góc độ, hỏi lại Bạch Liêm.

"Không quay về sao?" Bạch Liêm không nghĩ tới nàng sẽ hỏi lại, ngây ra một lúc tiếp tục hỏi.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm không nói.

"Chúng ta đây nên đi nơi nào?" Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, trong lòng một mình u buồn. Nếu đại lão bản ngươi hôm nay xuất hiện ở trong này là vì Hiệp công tử kia, như vậy hiện tại đi ra ngoài, tuy rằng tâm không thể trở lại trước kia, nhưng ít nhất trên danh nghĩa chúng ta vẫn là vợ chồng, hai năm kết thúc hiệp ước, ta cũng sẽ rời đi, mà đại lão bản ngươi vẫn như cũ là đại lão bản, sự tình tối hôm qua cũng chỉ cho là một sự vui đùa, một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng, ngươi theo ta đi ra, ta sẽ có thể suy nghĩ xa vời, ngươi xuất hiện ở trong này là vì ta, nếu như vậy, như vậy sẽ là giống như con đường bên trái, mặc kệ cuối con đường kia là cái gì, ngươi cũng đều nguyện ý theo ta cùng nhau đi sao?

"Bạch Liêm, nguyện ý để cho ta trở về như vậy sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy Bạch Liêm nhìn mình ngẩn người, hơi hơi thở dài, tay bị nắm chủ động dùng sức nắm lại tay đối phương, ôn nhu hỏi.

Bạch Liêm nghe được, nhìn ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, hơi hơi u buồn, nhưng lại kiên quyết lắc đầu. Đúng vậy, nàng không muốn. Bất luận lời này đại lão bản hỏi có phải có ý tứ hàm nghĩa như nàng suy nghĩ trong lòng, nàng cũng không nguyện ý. Để đại lão bản mặc tử y đi ra ngoài như vậy, nàng không muốn để cho những người khác thấy, sau khi để đại lão bản đi trở về như vậy, có khả năng liền đại biểu nàng thật sự phải quên chuyện đã phát sinh tối hôm qua, nàng cũng không muốn buông tha cho sự rung động mạnh mẽ vừa xuất hiện trong lòng nàng, cho nên, thỉnh tha thứ sự ích kỷ của nàng.

"Nếu như vậy, vì sao Bạch Liêm còn muốn tiếp tục đứng ở chỗ này? Cũng hoặc là nói Bạch Liêm thích đứng ở chỗ này để mọi người nhìn?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, dùng ánh mắt ý bảo Bạch Liêm nhìn xem bốn phía.

Bạch Liêm quay đầu vừa thấy, ở cách các nàng không xa, không biết khi nào thì đã có nhiều người đứng, các nữ nhân thì nhìn các nàng nói nhỏ, các nam nhân còn lại là dùng ánh mắt nóng cháy gắt gao "thăm hỏi" đại lão bản đứng ở bên người nàng.

Bạch Liêm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn vào đôi mắt Tiêu Ảnh Nguyệt lộ ở ngoài khăn che mặt nói:"Nếu ta chọn là một con đường ngay cả bản thân ta cũng không biết sẽ thông suốt tới nơi đâu, Ảnh Nguyệt có phải cũng theo ta cùng nhau đi hay không?" Nói xong nắm chặt tay đối phương, lẳng lặng nhìn vào mắt Tiêu Ảnh Nguyệt, có nên nói cho đối phương hay không, nếu chọn con đường này, như vậy sau con đường này sẽ làm cho ngươi mất đi rất nhiều thứ trân quý gì đó. Như vậy ngươi còn có thể chọn nó sao?

"Vậy, trên con đường này Bạch Liêm vẫn theo ta cùng nhau đi sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt cảm thụ được nhiệt lượng trên tay truyền đến, lẳng lặng nhìn lại Bạch Liêm.

"Sẽ, trừ phi là Ảnh Nguyệt không cần ta tiếp tục đi cùng ngươi." Bạch Liêm kiên định gật đầu, nàng biết, đại lão bản hiểu được ý tứ của nàng. Trong lòng một phần vui sướng ngọt ngào, cũng bao hàm một phần đau, mới chỉ là nói như vậy, cũng đã đau xót như thế này, nếu thật sự là như vậy, nàng cũng không biết nàng sẽ như thế nào, nhưng là nếu đây là quyết định của nàng, nàng phải làm như vậy.

"Quả nhiên đánh giá của Tống chưởng quản đối với Bạch Liêm là không thể tin." Tiêu Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, nắm tay Bạch Liêm, dẫn đầu đi về phía con đường bên trái.

"Tống chưởng quầy đánh giá, hắn khi nào thì đánh giá ta?" Bạch Liêm vui mừng đuổi kịp, đồng thời trong lòng cũng hiếu kì Tống chưởng quầy khi nào thì ở trước mặt đại lão bản nói về chính mình, và nói về ta cái gì?

"Hắn cái gì cũng chưa nói." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, trong lòng bổ sung một câu, hắn chính là nói cho ta biết trong Đệ Nhất lâu có một vị tiểu nhị chạy đường rất không tệ, có khi như là một vị tài tuấn uyên bác thi thư, nhưng lại cũng không biết viết chữ, bất quá mấy thứ này hiện tại đều đã không còn trọng yếu.

"Phải không, vì cái gì vừa rồi đại lão bản ngươi còn nói đánh giá của hắn không thể tin?" Bạch Liêm tỏ vẻ hoài nghi, đồng thời trong lòng cũng vụng trộm quyết định lần sau nhìn thấy Tống chưởng quầy nhất định phải hỏi rõ ràng là chuyện gì xảy ra, không phải là hắn ở trước mặt đại lão bản nói xấu nàng cái gì chứ?

"Bạch Liêm, vừa rồi nơi đó nhưng là một số tiền lớn, vì một nữ tử thanh lâu như tiểu nữ tử đây, đáng giá sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt tránh đi vấn đề này, đạm cười nhìn Bạch Liêm sóng vai đi cùng nàng.

Bạch Liêm nghe được Tiêu Ảnh Nguyệt đột nhiên dùng loại thanh âm như vừa rồi nàng vào phòng đã nói, nháy mắt mấy cái, cũng giả vờ thuận theo:"Tiểu thư, cổ ngữ có câu:'Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu' huống chi chỉ là ba vạn lượng, cũng không có gì lớn lao!"

Bạch Liêm nói đến hào hùng vạn trượng, nhưng vừa nói xong tâm cũng bắt đầu co rút đau đớn, là ba vạn lượng a! Hiện tại nàng đột nhiên có điểm hối hận, như thế nào liền tiện nghi cho Hiệp đại thiếu gia kia như vậy, nàng bị hắn kéo đến thanh lâu này, bị hai hoa khôi kia ăn bớt đậu hủ (sàm sỡ, dê) không nói, đùi bị ngồi đến bây giờ vẫn còn run lên, vừa rồi thế nào liền ngu như vậy không cầm lại chút phí bồi thường tổn thất tinh thần đây, thật sự là lãng phí. Ba vạn lượng, nàng có thể xoay người làm chủ, làm một tiểu phú bà.

"Nếu là đó là ba mươi vạn lượng, Bạch công tử còn có thể nghĩ như vậy sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn biểu tình hối hận đau lòng trên mặt đối phương, hơi hơi hờn giận.

"Ba, ba mươi vạn?" Bạch Liêm vừa nghe con số này liền đầu óc trống không một chút, rất nhanh lại cảm nhận được cổ lãnh khí vừa rồi ở trong phòng, vội vàng muốn giải thích, mới há mồm, Tiêu Ảnh Nguyệt liền thản nhiên nói:"Ba mươi vạn lượng, cái này không chỉ có thể cho Bạch công tử nửa đời sau hưởng hết vinh hoa phú quý, còn có thể trái ôm phải ấp, ôm mỹ nhân về."

"......" Bạch Liêm kinh ngạc giương miệng, cái ót đổ mồ hôi, nàng cảm thấy giờ này khắc này như là tướng công bị thê tử bắt gian tại giường. Câu này vừa nói xong, Bạch Liêm vội vàng lắc đầu, một nửa bắt đầu lo lắng thời điểm bị hai nữ tử kia ăn bớt đã bị đại lão bản thấy được, một nửa lại hơi hơi vui mừng. Đây không phải là nói đại lão bản đang ghen hay sao, hơn nữa đối tượng là nàng, như vậy có phải thuyết minh đại lão bản xuất hiện tại căn phòng kia thật sự vì Bạch Liêm nàng hay không đây?

Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong khóe mắt nhìn đến bộ dáng Bạch Liêm nửa vui nửa buồn, hơi hơi ảo não, đồng thời khuôn mặt trắng nõn dưới khăn che cũng hơi hơi phiếm hồng, trong lòng âm thầm tức giận, như thế nào từ sau khi hiểu được cảm tình khác thường của chính mình đối với người này, nàng liền trở nên không lạnh nhạt bình tĩnh như vậy.

Bạch Liêm nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi nhăn lại mày, lời vừa định nói ra, liền sinh sôi nuốt trở lại, ngẩng đầu nhìn cuối hành lang, nhìn đến cũng là đình viện đến đầu mùa đông nhưng vẫn tràn ngập màu xanh như cũ. Bạch Liêm nhìn lương đình ở gần núi giả, quay đầu nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt chân mày tuy rằng đã giãn ra nhưng lại đột nhiên trầm mặc, cắn răng nắm chặt tay nàng, kéo Tiêu Ảnh Nguyệt thay đổi phương hướng, tiến vào lương đình.

Đợi sau khi đã đến lương đình, Bạch Liêm buông tay đang nắm ra, sau đó nâng lên, nhẹ nhàng cởi xuống khăn che mặt trên dung nhan bắt đầu từ ngày hôm qua liền luôn luôn hiện diện trong đầu không thể nào dời đi được, chậm rãi nói:"Cho dù là ba mươi vạn lượng, đối với ta mà nói, cũng không có trọng yếu bằng người trong lòng ta." Nói lời này hai má hơi hơi phiếm hồng, nhưng tiếp tục nói:"Bạch Liêm ta tuy rằng ái tài, nhưng cho dù tính là Hiệp thiếu gia cấp ba trăm vạn lượng, với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì." Bạch Liêm nói đến nơi này dừng lại hít sâu, cũng hơi hơi khẩn trương muốn đưa tay gãi đầu.

"Vậy ở trong lòng Bạch Liêm so với ba trăm vạn lượng còn quan trọng hơn là cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt vốn định tiếp tục chờ nàng chậm rãi nói tiếp, nhưng khi nhìn đến đối phương khẩn trương đỏ mặt, bộ dáng hơi hơi không được tự nhiên, giống như sắp chống đỡ không nổi muốn trốn tránh. Tiêu Ảnh Nguyệt ôn nhu cười, không bình tĩnh thì không bình tĩnh đi, nàng nếu cứ tiếp tục im lặng đợi, có khả năng người này sẽ vẫn tiếp tục khẩn trương mặt đỏ, cũng sẽ bỏ qua cơ hội này, lần sau nếu để cho người này chủ động nói ra những lời này, có thể sẽ phí chút thời gian, vì thế nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

"Ta......" Bạch Liêm vốn đã bởi vì lời muốn nói trong lòng mà tim đập nhanh hơn không ít, lúc này lại gặp đại lão bản trước mắt một thân tử y, trên mặt lại lộ ra tươi cười làm cho nàng hãm sâu, tim lại đập càng thất thường, "ta" hồi lâu mới chậm rãi tìm về thanh âm của mình tiếp tục nói:"Ảnh Nguyệt, ta thích ngươi, không phải thích bình thường, mà là thích giống như tình yêu nam nữ."

Tiêu Ảnh Nguyệt tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, lại vẫn vì Bạch Liêm mà hơi hơi sửng sốt, nhưng là rất nhanh khôi phục bộ dáng mỉm cười như cũ, chính là ý cười trên mặt càng đậm, trong mắt mang theo nồng đậm nhu hòa cùng thâm tình.

"Ảnh Nguyệt, ngươi sẽ....." Ghét bỏ không để ý tới ta sao? Câu nói kế tiếp Bạch Liêm còn chưa nói ra, lại bị Tiêu Ảnh Nguyệt lên tiếng đánh gãy.

"Bạch Liêm cũng biết nơi này là địa phương nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt trong mắt là ý cười che dấu không được.

"Ân? Nơi này không phải Xuân Noãn các sao?" Bạch Liêm đang thổ lộ bị đánh gãy, lại nghe đến vấn đề như vậy, nhất thời quên giờ phút này nên ưu thương, khó hiểu quay đầu đánh giá chung quanh, hai người các nàng hẳn là còn chưa có đi ra ngoài mới đúng. Nghi hoặc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười, tâm ở thời điểm nhìn đến ánh mắt đối phương lại tiến thêm một bước luân hãm cùng gia tốc chuyển động.

"Như thế, Bạch Liêm cũng biết Xuân Noãn các là nơi thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt tiếp tục nhìn người đã bắt đầu nhìn nàng mà ngẩn người, tâm tình tốt thêm vài phần.

"Xuân Noãn các, Xuân Noãn các không phải thanh lâu sao?" Bạch Liêm hồi tưởng, nơi này đúng là thanh lâu a, đại lão bản không biết nơi này là địa phương nào sao, lần trước thời điểm cuộc thi hoa khôi không phải đại lão bản còn cùng nàng đến cửa nơi này rồi sao?

"Thì ra phu quân còn biết nơi này là thanh lâu." Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.

"......" Thanh lâu thì làm sao vậy? Trong lòng Bạch Liêm không biết vì sao có loại dự cảm không tốt.

_______Hết chương 62_______

Mấy bạn đã biết lí do sao mà 2 bạn trẻ dây dưa tới giờ rồi đó, tại tác giả không biết viết tiến triển 2 bạn như thế nào nên chờ mãi =))))) ác:<

Mới đăng chương kia mà cmt quá nhiệt tình nên edit chương này sớm để đỡ bị khủng bố =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play