"Vị Ương, thế này không có việc gì chứ?" Khởi Vũ hơi hơi lo lắng nhìn cửa sổ.
"Sẽ có chuyện gì?" Vị Ương cười híp mắt.
"Khởi Vũ, băng nhân tự thân xuất mã, không cần phải vì nàng lo lắng, ta nhưng thật ra lo lắng vị cô gia tiểu bạch kiểm nhà nàng." Thanh Ảnh nói xong cũng cười mị mắt, nàng cũng không quên người nào đó lần đầu tiên gặp mặt đã nói ra câu 'Khởi vũ lộng thanh ảnh' kia, hại nàng bị hồ ly cười nhạo hơn một tháng.
Khởi Vũ tức giận trừng liếc mắt Thanh Ảnh một cái, chính là vừa nhìn vào Thanh Ảnh liền biến thành muốn nói còn xấu hổ, không có nhiều sức thuyết phục lắm.
"Thanh Ảnh, muốn đánh cược như thế nào?" Vị Ương cười xấu xa nhìn Thanh Ảnh bị Khởi Vũ trừng há hốc mồm, vẻ mặt tính kế.
"Ân? Cược? Đánh cược gì?" Thanh Ảnh hoàn hồn khó hiểu nhìn Vị Ương.
"Chúng ta đến đánh cược băng nhân cùng Tiêu cô gia được không?" Vị Ương khiêu khích nhìn Thanh Ảnh.
"Thắng thì như thế nào?" Thanh Ảnh trong lòng tính kế, đáp ứng.
"Thắng, vô điều kiện đáp ứng ngươi một chuyện." Thời điểm Vị Ương nói, ánh mắt đảo qua Khởi Vũ ở một bên.
"Nữ tử một lời." Thanh Ảnh lập tức gật đầu, cái này nhưng là cơ hội khó gặp, cũng là cơ hội nàng cùng Khởi Vũ hai người đi du ngoạn.
"Tứ mã nan truy!" Vị Ương cười quyến rũ, trong lòng mừng thầm, chỉ cần nàng thắng, nàng là có thể bắt vị diêm vương Khởi Vũ này còn sợ tiểu quỷ như Thanh Ảnh không thành thành thật thật bán mạng làm việc cho lâu sao, đến lúc đó nàng cũng có thể đi ra ngoài tìm một nửa của mình, không cần lại mỗi ngày ở với những người có đôi có cặp này, làm cho nàng xem phát thèm.
"Ta cá là Tiêu Bạch Liêm thua!" Thanh Ảnh nói xong trong lòng cũng mừng thầm, tin tưởng mười phần. Vừa rồi băng nhân nhưng không muốn làm theo chủ ý nàng đề xuất để nàng ta giả dạng Khởi Vũ, nhưng vừa khi nghe được nha hoàn báo lại trong Trúc Uyển có người đã muốn thân thiết ngồi vào trên đùi Tiêu Bạch Liêm thân mật đút rượu, mày băng nhân giống như không dấu vết nhíu lại một chút, hơn nữa cũng liền lập tức gật đầu đồng ý với chủ ý nàng đưa ra.
"Một khi đã như vậy, ta đây cược Tiêu Bạch Liêm thắng!" Vị Ương trợn đôi mắt phượng, phe phẩy lông cây quạt nhỏ. Thanh Ảnh trong lòng có chủ ý gì nàng lại có thể nào đoán không được, bất quá xem ra lần này kế hoạch nàng cùng Khởi Vũ hai người dạo chơi thiên hạ có khả năng phải......
Bên sương phòng này tiền đặt cược đã hạ, Trúc Uyển bên kia, Bạch Liêm nhìn đến nữ tử áo tím sau khi tiến vào chính là hạ thấp người chào mấy người Hiệp thiếu gia, sau liền chuyển đến một bên ngồi xuống. Nha hoàn đi theo sau khi đợi nàng đi qua, động thủ đem sa liêm màu trắng buông xuống, cách ly tầm mắt nóng cháy của vài người Lâm thiếu gia, cũng làm cho Bạch Liêm chậm rãi hoàn hồn từ trong kinh ngạc.
"Tiêu công tử, nếu không vội, sao không trở về tiếp tục uống vài chén?" Hiệp công tử thu hồi tầm mắt đánh giá nữ tử áo tím, liếc bộ dáng si ngốc của Bạch Liêm, ánh mắt không chút ý cười nói.
"Tiêu lão đệ, nhưng là nhìn đến ngây ngốc?" Lâm thiếu gia lay động đứng lên, cầm chén rượu đi đến bên người Bạch Liêm, vỗ vai nàng nói:"Tiêu lão đệ cảm thấy là Tiêu đại tiểu thư đẹp hay là Khởi Vũ cô nương đẹp? Hắc hắc"
"......" Bạch Liêm đẩy ra tay Lâm thiếu gia khoát trên vai nàng, liếc mắt nhìn thân ảnh màu tím phía sau rèm sa một cái, do dự một chút liền xoay người ngồi xuống ở vị trí cũ, nâng đầu xuất thần nhìn sa liêm màu trắng.
"Vài vị công tử, Khởi Vũ bêu xấu!" Một đạo thanh âm dịu dàng vang lên phía sau tấm rèm màu trắng, sau khi nói xong bắt đầu huyền động âm khởi.
Bạch Liêm nghe thấy thanh âm dịu dàng lại mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân thể nháy mắt cứng đờ. Thanh âm này tuy rằng khác với thanh âm của đại lão bản thường ngày, nhưng nàng sẽ không nhớ lầm, đại lão bản ngày thường lúc đối với người khác thì thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng là khi hai người bọn họ ở chung, thanh âm, ánh mắt và hình thái của nàng thì Bạch Liêm sẽ không nhớ lầm.
Hiệp Giang Chu bưng lên chén rượu liếc mắt nhìn thân ảnh phía sau rèm một cái, lại nhìn Bạch Liêm tư thế ngồi thẳng tắp, si ngốc nhìn sa liêm, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.
Một bên Lâm thiếu gia vụng trộm nhìn giống như Hiệp Giang Chu, yết hầu khinh động, cố nén một loại xúc động, ánh mắt nhìn về hướng sa liêm mặc kệ hắn cố che dấu thế nào đều che dấu không được phân tham lam trong đôi mắt kia.
"Công tử......" Nữ tử vừa rồi bị đẩy ngã trên mặt đất, lại nhẹ nhàng tới gần Bạch Liêm đang si ngốc, quyệt miệng bất mãn nhìn Bạch Liêm, vẻ mặt thầm oán.
"Cô nương, đừng dựa vào gần như vậy, ngươi rất nặng." Sau lưng Bạch Liêm có điểm lạnh cả người, luôn cảm thấy trên người có một áp lực nào đó, đồng thời cũng chột dạ không thôi. Còn có nữ tử vừa rồi ngồi trên đùi nàng lần này lại đem toàn bộ thân mình dựa vào bên này, hoặc là không gọi là dựa vào, mà hẳn là áp mới đúng. Nếu là nam nhân có lẽ sẽ vui mừng không thôi, đáng tiếc nàng không phải nam nhân, hơn nữa nàng ta thật sự là quá nặng, nàng sắp bị ép đến ngã, nghĩ đến vừa rồi bị ngồi đến tê đùi, liền nghĩ lại mà sợ. Nói xong cũng không để ý đối phương có thể vì lời của nàng mà tổn thương hay không, trực tiếp lấy tay đẩy, còn hơi hơi kéo ghế ra tránh đi, tiếp tục nhìn chằm chằm sa liêm.
"Hừ......" Nữ tử bị đẩy ra cắn răng tức giận hừ một cái, nghĩ lại Hồng Viện nàng ở trong Xuân Noãn các này mặc dù so ra kém hai đại hoa khôi Khởi Vũ và Thanh Ảnh, nhưng nói như thế nào trừ hai người này ra nàng cũng là hoa khôi đứng hàng thứ nhất. Ngày thường quỳ ở dưới váy thạch lựu của nàng cũng có vô số thương nhân tài tuấn, liền ngay cả Hiệp thiếu gia ngồi ở đối diện cũng từng là một vị trong đó, nay người này bất quá chỉ là tên điếm tiểu nhị, gặp may mắn bị Tiêu gia chiêu làm tên tiểu bạch kiểm ở rễ, hôm nay thế nhưng lại nhiều lần đối xử với nàng như thế.
Bạch Liêm không có nhìn đến biểu tình của Hồng Viện, nàng chỉ biết là sau khi nàng rời xa nữ nhân dựa vào trên người nàng, áp lực trên người đột nhiên biến mất không thấy, đồng thời cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy tiếng đàn này giống như đột nhiên trở nên vui sướng du dương, không có sát khí cùng áp lực như vừa rồi.
"Tiêu lão đệ, chớ không phải là coi trọng Khởi Vũ cô nương?" Lâm thiếu gia thu hồi ánh mắt nhìn sa liêm, đẩy ra nữ tử ôm trong lòng, tới gần kéo Hồng Viện qua, ngả ngớn nói.
Bạch Liêm không có trả lời Lâm thiếu gia, vẫn như cũ nhìn thân ảnh màu tím phía sau sa liêm, bắt đầu thả hồn, trong đầu bắt đầu đoán rằng người phía sau rèm rốt cuộc có phải đại lão bản hay không. Nếu là đại lão bản, vì cái gì đại lão bản sẽ xuất hiện ở trong này, nhưng lại cải trang thành bộ dáng Khởi Vũ? Nếu là đại lão bản, ha ha, bộ dáng đại lão bản một thân tử y không hề kém hơn so với nàng một thân bạch y, hơn nữa càng hiển lược cao quý thần bí. Bạch Liêm bắt đầu cười ngây ngô.
"Bạch huynh cảm thấy Khởi Vũ cô nương như thế nào?" Hiệp thiếu gia hèn mọn nhìn đối diện Bạch Liêm vẻ mặt cười ngớ ngẩn hỏi.
"Ân?" Bạch Liêm nghe được hình như có người hỏi nàng, quay đầu nghi hoặc nhìn Hiệp đại thiếu gia. Sau đó, trong lòng xuất hiện một đạo thanh âm, nếu Khởi Vũ này thật là do đại lão bản cải trang, vậy nàng vì cái gì phải giả dạng thành Khởi Vũ, chẳng lẽ là vì Hiệp đại thiếu gia này sao? Nghĩ đến đây tươi cười trên mặt Bạch Liêm cứng đờ, sắc mặt cũng trắng hơn vài phần, càng nhìn Hiệp thiếu gia vẻ mặt mang ý cười trước mặt, đồng thời nghe tiếng đàn, ánh mắt hơi hơi bị tươi cười của người nọ làm đau đớn, tâm cũng bởi vì tiếng đàn hơi hơi co rút. Nếu thật là như vậy, nàng nên làm sao bây giờ, nàng có còn nên làm như nàng từng nghĩ sau đoạn đối thoại với Nhất Nguyệt, trở về hỏi đại lão bản vì sao phải hôn nàng, đồng thời cũng còn có dũng khí nói với đại lão bản nàng thân là nữ tử nhưng lại thích một người cũng là nữ tử hay không? Bạch Liêm mê hoặc.
"Lâm huynh, tại hạ có chút việc muốn một mình đàm đạo cùng Bạch huynh một chút." Hiệp Giang Chu liếc mắt nhìn Lâm thiếu gia ở một bên.
"A, được, được." Lâm thiếu gia thu hồi tay đã muốn xâm nhập vào y phục của Hồng Viện, cười mỉa một chút, quay đầu tham lam liếc mắt nhìn sa liêm màu trắng một cái, ôm Hồng Viện đứng lên, mang theo một đám nam nữ đi ra ngoài, chỉ lưu lại Bạch Liêm cùng Hiệp đại thiếu gia và hộ vệ của hắn ở trong phòng, "Khởi Vũ" vẫn đánh đàn như trước, phía sau rèm không có động tĩnh gì.
Bạch Liêm nhìn bóng dáng đám người Lâm thiếu gia, quay đầu nhìn sa liêm màu trắng, thu hồi ánh mắt, hơi hơi cúi đầu, thanh âm lộ vẻ trầm thấp hỏi:"Không biết Hiệp thiếu gia có chuyện gì muốn cùng Bạch Liêm bàn bạc một chút đây?"
"Bạch huynh, tại hạ từng nghe nói Bạch huynh trước khi thành thân cùng Ảnh Nguyệt chính là một gã sai vặt chạy đường ở Đệ Nhất lâu." Hiệp Giang Chu nhìn Bạch Liêm nói.
"Đúng vậy." Bạch Liêm ngẩng đầu nhìn lại.
"Như vậy Bạch huynh nói vậy cũng biết, tại hạ cùng Ảnh Nguyệt từ nhỏ là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt." Hiệp Giang Chu khẽ cười nhìn Bạch Liêm.
"Xin thứ cho Bạch Liêm ngu muội, việc này Bạch Liêm chưa từng nghe nói qua." Bạch Liêm thần sắc trên mặt không thay đổi, hai tay tùy ý để dưới bàn hơi hơi nắm chặt sau đó lại buông ra.
Hiệp Giang Chu thu hồi tươi cười trên mặt, không hề che dấu lạnh giọng nói:"Chỉ cần ngươi chủ động rời đi Tiêu phủ, này đó là của Bạch huynh." Nói xong ra hiệu đối với hộ vệ đứng phía sau.
Hộ vệ áo xanh cung kính từ trong lòng lấy ra một xấp trang giấy phóng tới mặt bàn trước mặt Bạch Liêm.
Bạch Liêm đưa tay cầm lấy giấy trên bàn, cúi đầu cười khẽ làm cho người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt nói:"Đều là ngân phiếu ngàn lượng đây."
"Bạch huynh nếu là coi trọng Khởi Vũ cô nương, tại hạ có thể giúp Khởi Vũ cô nương chuộc thân, sau này nàng sẽ đi theo Bạch huynh." Hiệp Giang Chu trên mặt lại lộ ra ý cười, trong mắt hơi khinh miệt nhìn bộ dáng Bạch Liêm cầm ngân phiếu cúi đầu cười khẽ.
"Hiệp công tử thật sự là hào phóng." Bạch Liêm bắt tay vào tính toán ngân phiếu, có ba mươi trương, vậy nơi này có ba vạn lượng, thật là có thể cho nàng về sau ăn ngon mặc đẹp, đáng tiếc, Bạch Liêm buông ngân phiếu trên tay nói:"Ta nghe nói Hiệp thiếu gia trong nhà đã cưới vợ sinh con không phải sao?"
"Hừ!" Tươi cười trên mặt Hiệp Giang Chu lập tức biến mất.
"Nga, hẳn là còn không có cưới vợ, chính là thú thiếp mới đúng." Bạch Liêm cười khẽ đứng lên, cười nói với Hiệp thiếu gia:"Hiệp thiếu gia, mặc kệ trước kia ngươi cùng Ảnh Nguyệt có quan hệ ra sao, cũng không nói đến việc có phải ngươi đã có vợ có con, trước hết nói Hiệp thiếu gia đưa ra chỉ là ba vạn lượng đã nghĩ muốn Bạch Liêm rời đi Tiêu phủ, Hiệp thiếu gia thật sự là xem thường tại hạ. Hừ, tại hạ là cô gia Tiêu phủ, là phu quân của Ảnh Nguyệt, đừng nói chỉ là ba vạn lượng, cho dù là ba mươi vạn tại hạ còn không để vào mắt."
Bạch Liêm nói xong phi thường tiêu sái, không để ý tới sát khí trong mắt Hiệp thiếu gia, lập tức đi đến trước rèm, thân thủ nhấc rèm đi vào, mặc kệ nha hoàn một bên bởi vì kinh ngạc mà còn không có phản ứng lại, vươn tay ra nói với "Khởi Vũ" áo tím vừa đàn xong một khúc đang ngẩng đầu nhìn:"Khởi vũ cô nương, không biết Bạch Liêm có thể thỉnh cô nương đi ra ngoài một chút hay không, không khí trong phòng này hình như không tốt lắm, đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ hình như là một lựa chọn không sai."
Môi đỏ mọng bên dưới sa khăn che mặt hơi hơi giơ lên, nắm lấy bàn tay đang giơ ra trước mặt, tiếp sức đứng lên.
"Thiếu gia?" Hộ vệ áo xanh nhìn hai người rời đi, cung kính hỏi.
"Tạm thời còn không thể động hắn, chuyện ta giao xuống làm thế nào?" Hiệp Giang Chu lãnh nghiêm mặt nhìn bóng dáng Bạch Liêm đi ra ngoài, nắm chặt cái chén trên tay.
"Ngày mai toàn thành cũng đều sẽ nghe được tin tức, ở Tiêu phủ từ Tiêu lão gia cho tới hạ nhân nô bộc cũng đều sẽ nghe được chuyện cô gia Tiêu phủ mê luyến hoa khôi Khởi Vũ." Hộ vệ lui về vị trí cũ.