Tiêu Ảnh Nguyệt vốn định xin lỗi đối phương một tiếng, không nghĩ tới sau một tiếng sấm vang, người này lại đột nhiên nhảy ra, tay nàng đã cố ý che trước người, nhưng đối phương hành động quá nhanh, cho nên tay nàng biến thành đặt ở trên ngực đối phương, ngăn cách giữa hai người. Do tác dụng thân thể va chạm, thân thể ngả về phía sau té trên mặt đất, đầu đụng trên mặt đất lạnh như băng nên có điểm choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Nháy mắt cả thế giới im lặng, ngay cả tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi đều như không tồn tại, mọi người mắt nhìn chằm chằm vào hai người áo trắng cùng nhau ngã dưới đất, một người nằm đè lên một người, gắt gao ôm.
"Dâm tặc, ngươi làm gì vậy, mau thả tiểu thư nhà ta ra." Mộc Vân Trúc hồi lâu mới từ tình trạng tiểu thư nhà mình bị người ta "phi lễ" phản ứng lại.
Gia đinh xung quanh há hốc mồm nhìn kẻ trước mắt trên người chỉ có một kiện trung y, lúc này làm tiểu thư nhà họ té trên mặt đất, đầu còn chôn ở trước ngực tiểu thư. Cái khăn che mặt của tiểu thư cũng bị rớt xuống dưới, dung nhan khuynh quốc khuynh thành lúc này lộ vẻ tái nhợt, hẳn là bị hoảng sợ rồi. Tiểu thư nhà họ nhưng thật lợi hại, gặp chuyện như vậy còn có thể trấn định, không giống tiểu thư khác la to sợ hãi, nàng chỉ là mặt tái đi, mím môi không nói.
Bên tai nghe đến tiếng sấm, Bạch Liêm đầu sống chết chôn ở phía trước, hai tay che lỗ tai, không nhìn không thấy không nghe sẽ không có gì đáng sợ.
"Dâm tặc, ngươi...ngươi, mau thả tiểu thư ra~" Mộc Vân Trúc tức giận đến đỏ mắt, dâm tặc này không những không buông ra, ôm lỗ tai của mình làm như không nghe thấy, còn sống chết ở nơi đó của tiểu thư trốn. Nàng tức giận dùng sức lôi kéo dâm tặc đang ngã trên người tiểu thư nhà mình, đối phương không chút sứt mẻ, nàng thử dùng thêm chút sức.
"Đứng lên!" Tiêu Ảnh Nguyệt sắc mặt không tốt, giọng nói lạnh như băng, lớn như vậy lần đầu tiên bị người đối xử như vậy, còn một lần để cho người ta chiếm hết tiện nghi. Nàng nói xong, dùng tay chống ngực đối phương dùng sức đẩy ra.
Tiêu Ảnh Nguyệt tay vừa động, cảm thấy có chút khác lạ, dừng lại động tác, vẻ mặt biến sắc, được rồi, nàng là bị một nữ nhân phi lễ chiếm hết tiện nghi. Ánh mắt trở nên lạnh băng.
"A ~" Thanh âm thùng thùng, cái kia thật không biết cảm thông, không thấy ta lúc này rất vội vàng sao, còn dùng sức đánh ở trên lưng ta.
"Ầm vang ~" Lại một trận tiếng sấm.
"Ô ô ~" Lỗ tai cũng không che nữa, ta ôm chặt lấy mềm nhũn thân thể dưới thân, ấm áp vật thể run run, mùi thật thơm, kích thích tuyến lệ của ta phân bố ra nước mắt.
"Oa, ngươi này sắc lang." Mộc Vân Trúc vừa thấy người này đột nhiên gắt gao ôm lấy tiểu thư, mà tiểu thư sắc mặt ngày càng lạnh, dùng sức đánh vào lưng tên háo sắc này.
"Ô ô ~" Cái tên vương bát đản kia, không có nghe bây giờ đang sét đánh sao, còn đánh, có tâm thông cảm hay không a~ Ta gắt gao nhắm mắt lại, thân thể phát run gắt gao ôm vật thể mềm mại có chút cứng ngắc.
Vài tên gia đinh kia, tiến lên giúp đỡ cũng không phải mà đứng nhìn không giúp đỡ cũng không phải, tình thế khó xử.
"Có thể buông lỏng ra sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt thanh âm không mang theo phập phồng ở trong tiếng quát tháo sắc lang của Mộc Vân Trúc vang lên.
Bên tai vang lên một thanh âm lạnh như băng, thân thể ta nhịn không được run lên, ô ô hôm nay thật không nên ra khỏi nhà, vì sợ hãi nên đầu càng hướng nơi mềm mại trốn vào.
"Đứng lên!" Tiêu Ảnh Nguyệt giận đỏ mặt, dù nàng có trấn định như thế nào, lúc này bị một cái "nam tử" xa lạ nhiều lần chiếm hết tiện nghi cũng phải tức giận đến đỏ cả mặt. Một nửa là giận, một nửa là xấu hổ, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Bên tai vang lên một tiếng quát, thân thể ta khẽ run rẩy phát lạnh. Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng là cảm giác càng khủng bố hơn so với tiếng sấm. Ta chậm rãi từ nơi mềm mại kia ngẩng đầu lên, chậm rãi quan sát. Da thịt vô cùng mịn màng trắng noãn, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, cái mũi thẳng khéo léo, đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm, đôi mày liễu đang khẽ nhăn lại. Đúng là một mỹ nữ, mỹ nữ khuynh thành, nhưng ta lại cảm thấy lạnh run, dung nhan khuynh thành lúc này giống như đang tức giận.
"Nhìn đủ chưa?" Tiêu Ảnh Nguyệt cố nén tức giận, lạnh lùng nhìn sắc lang đang nằm trên người của mình, chuẩn xác mà nói hẳn là một nữ sắc lang.
"A?" Ta ngơ ngác cúi đầu xem xét, chính mình hình như đang nằm ở trên người mỹ nữ, tầm mắt hình như là chỗ mềm mại trước ngực của nàng ta. Mặt ta bắt đầu nóng lên, mình vừa rồi giống như đầu trốn vào chỗ mềm mại nào đó, trên mặt có chút nước. Nhìn lại, hai tay của mình giống như đang ôm chặt cánh tay của mỹ nữ, còn nữa, ta cảm thấy trước ngực giống như có gì là lạ, cuối đầu nhìn xuống liền hoảng sợ:"Oa" Ta nhanh chóng đứng lên, lấy tay che ngực:"Ngươi ngươi ~ sắc lang ~" Không thể tưởng được có ngày trong sạch cả đời của mình bị hủy, bị người tập ngực (cái này, hình như là bóp ngực a) không nói, còn là bị một mỹ nữ tập ngực.
Tiêu Ảnh Nguyệt được Mộc Vân Trúc nâng dậy, phủi sạch bụi bẩn, sửa sang lại quần áo, khóe miệng co rút nhìn người trước mặt đã ăn cướp còn la làng, trong đời lần đầu tiên có xúc động muốn giết người.
"Ách ~" Ta che ngực, bị ánh mắt của mỹ nữ áo trắng và tiểu nha hoàn kia nhìn có chút run rẩy, không chỉ như thế, bên cạnh còn có năm sáu tên gia đinh như hổ rình mồi. Cẩn thận run rẩy nhìn ngoài đình đã giảm mưa, ta chuẩn bị kiếm đường chạy trốn. Chậm rãi lui về phía sau đến bên người tiểu Nhị Nguyệt, ta phòng bị nhìn mấy người trước mặt như muốn đem ta bầm thây, thật cẩn thận đem tiểu Nhị Nguyệt ôm vào trước ngực, hy vọng bọn họ nể mặt tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu như thế tha cho ta một cái thi thể toàn vẹn.
"Dâm tặc ~" Mộc Vân Trúc tức đỏ mắt, tiểu thư nhà nàng tại sao phải chịu đựng ủy khuất như thế này chứ.
"Ách ~ thực xin lỗi, ta không phải cố ý." Chống lại ánh mắt lạnh lùng của mỹ nữ áo trắng, ta cẩn thận cùng run rẩy, ô ô ~ nàng cũng chiếm tiện nghi của ta mà, vì cái gì ta bị người ta nói là dâm tặc, ta cũng là một nữ nhân được không, thật ủy khuất ôm tiểu Nhị Nguyệt từng bước lui về phía sau.
Tiêu Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn người trước mắt bộ dáng sợ chết như vậy, cố gắng bình ổn tức giận trong lòng.
Bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn đến cả người rét run, ta nhịn không được ôm chặt tiểu Nhị Nguyệt, chột dạ nhìn bao quần áo trên bàn, nhìn xem mưa bên ngoài một chút. Ân, bây giờ đã biến thành mưa bụi, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào. Ta đối với nữ nhân áo trắng phía trước hét lớn một tiếng:"Thực xin lỗi ~" khi nàng còn bị tiếng rống lớn của ta làm ngây người, ta đã cầm hành lí trên bàn ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt nhảy ra phía sau chạy trối chết.
"Không cần." Tiêu Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn bóng dáng chật vật chạy trốn bảo gia đinh không cần đuổi theo.
"Tiểu thư ~ cái tên dâm tặc kia vừa rồi mạo phạm người, tại sao lại thả hắn đi dễ dàng như vậy?" Mộc Vân Trúc ủy khuất vì sự trong sạch của tiểu thư nhà mình mà hai mắt đỏ lên.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn cái thân ảnh màu trắng đã dần biến mất kia, ánh mắt có chút đăm chiêu. Khóe miệng chợt gợi lên độ cong nho nhỏ, nàng lạnh nhạt nói: "Mưa đã không còn lớn, hồi phủ. Việc xảy ra hôm nay, ta không muốn ở nơi khác nghe được." Nói xong giống như việc hôm nay chưa từng xảy ra mà đi khỏi lương đình.
"A? Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc kinh ngạc nhìn bóng dáng tiểu thư, tại sao tiểu thư không giận lại còn cười, không những thả cái tên dâm tặc đi, bây giờ còn có vẻ như không có gì xảy ra, tiểu thư bình thường luôn bình tĩnh không phải là bị tức đến choáng váng cả đầu chứ?!!!
- ---------------------ta là đường ngăn cách xinh đẹp-------------------
Ban đêm, Mộc Vân Trúc trở lại Tiêu phủ trong lòng còn bất bình vì tiểu thư nhà mình thả tên dâm tặc kia đi. Cầm Thư cũng là nha hoàn bên người đều là Tiêu Ảnh Nguyệt, nhìn đến khuôn mặt phẫn nộ của Mộc Vân Trúc, mà tiểu thư trước sau như một lạnh nhạt, nghĩ rằng hẳn là đã có chuyện xảy ra, vụng trộm lôi kéo Mộc Vân Trúc đến một bên hỏi:"Mộc Vân Trúc, xảy ra chuyện gì?"
"Hừ ~" Mộc Vân Trúc nhớ tới liền tức giận, căm giận nói:"Cầm Thư, tiểu thư cũng không biết bị làm sao, lại dễ dàng buông tha cho cái tên dâm tặc kia như vậy!"
"Cái gì, dâm tặc?" Cầm Thư bị dọa nhảy dựng, khẩn trương hỏi:"Hôm nay ngươi cùng tiểu thư đi dâng hương gặp dâm tặc sao? Tiểu thư có bị sao hay không? Dâm tặc kia đã chạy?" Cầm Thư vẻ mặt lo lắng lôi kéo tay Mộc Vân Trúc.
"Nói đến cái này, ta liền sinh khí (tức giận), tiểu thư tại sao cho dâm tặc kia chạy!" Mộc Vân Trúc càng nghĩ càng phẫn hận.
"Tiểu thư có thế nào hay không?" Cầm Thư thực lo lắng, nói xong buông ra tay Mộc Vân Trúc, tưởng đi vào kiểm tra một chút chính mình tiểu thư có thế nào hay không.
Mộc Vân Trúc một phen giữ chặt tay Cầm Thư nói:"Dâm tặc chính là được tiểu thư để cho chạy." Càng nói càng khí: "Cái kia dâm tặc không những chiếm hết tiện nghi của tiểu thư, hủy trong sạch của nàng, mà nàng còn đối tốt như vậy làm cho hắn chạy."
"Mộc Vân Trúc, ngươi là nói, tiểu thư bị người kia chiếm hết tiện nghi." Cầm Thư có xúc động muốn hôn mê.
"Ân, cái kia dâm tặc nếu để cho ta gặp lần nữa, tuyệt đối sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn, vì tiểu thư đòi lại công bằng." Mộc Vân Trúc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tiểu thư có bị sao không?" Cầm Thư trong lòng lo lắng, hối hận hôm nay mình lại không cùng tiểu thư đi dâng hương, hại chính mình tiểu thư gặp chuyện như vậy, sắc mặt tái nhợt nói:"Tiểu thư phải làm sao mới được đây?"
Tiêu Ảnh Nguyệt rửa mặt đi ra, nhìn thấy hai tiểu nha hoàn, một người sắc mặt trắng bệch, lo lắng, tự trách nhìn mình, người còn lại là nhìn mình đầy cổ quái. Nàng khẽ nhăn đôi mày liễu nói: "Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, hai người các ngươi có việc gì sao?"
"Sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Cầm Thư một chút, ánh mắt chuyển qua Mộc Vân Trúc bên cạnh, nghĩ một chút liền hiểu ra nói với Mộc Vân Trúc: "Mộc Vân Trúc, hôm nay lời ta ở dưới chân núi, ngươi có ghi nhớ trong lòng?" Cũng may chính là nói với Cầm Thư, nếu như người khác cũng nghe được sẽ mang đến chút chuyện phiền toái cho nàng, đặc biệt sẽ rơi vào tai mẫu thân cùng mấy vị di nương bên kia.
"Tiểu thư, là ta muốn Mộc Vân Trúc nói." Cầm Thư thanh âm khóc nức nở, tiểu thư băng thanh ngọc khiết nhà nàng, vì sao gặp chuyện như vậy, sao trời có thể đối xử với tiểu thư như vậy.
"Cầm Thư" Tiêu Ảnh Nguyệt có điểm bất đắc dĩ nhìn Cầm Thư đang thương tâm, trong lòng hiểu được nàng chắc là hiểu lầm cái gì: "Việc này không nên tin lời Mộc Vân Trúc, sự việc không phải theo như lời của nàng nói." Tiêu Ảnh Nguyệt có điểm buồn cười nhìn hai cái nha hoàn đi theo mình từ nhỏ đến lớn trước mặt.
"Cái gì không phải như lời ta nói." Mộc Vân Trúc có chút không phục nhìn tiểu thư.
"Được rồi, Mộc Vân Trúc, việc này dừng lại ở đây." Tiêu Ảnh Nguyệt không nghĩ muốn nói thêm cái gì nữa, dẫn đầu đi về phía trước.
"Nhưng mà, tiểu thư tại sao lại thả dâm tặc kia?" Mộc Vân Trúc lại hỏi vấn đề đè ép tâm lí nàng. Hiện tại nhớ tới còn tức giận bất bình, liền buông tha dâm tặc kia như vậy, rất tốt cho hắn.
"Ân ~ dâm tặc sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, dâm tặc? Hẳn là nữ dâm tặc mới đúng. Bất quá...
"Mộc Vân Trúc, tìm tư liệu của người kia."
"Dạ!" Mộc Vân Trúc tuy rằng sửng sốt một chút, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại vẫn là thực vui sướng đáp lời, nàng nhất định phải tìm được dâm tặc kia cho hắn biết tay.
"Mộc Vân Trúc sau khi tìm được người kia, chuyện của hắn ta đều có tính toán." Tiêu Ảnh Nguyệt như thế nào không biết tâm tư của tiểu nha hoàn bên người nàng.
"Tiểu thư?" Cầm Thư nhìn thấy bộ dáng tiểu thư lúc này, bắt đầu nghi hoặc, không phải dâm tặc sao? Chẳng lẽ có chuyện nàng hiểu lầm cái gì?
"Cầm Thư, đêm nay chỗ của mẫu thân ta còn có kia vài vị di nương sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt không nghĩ lại nhiều lời về vấn đề này.
"Di nương các phòng đều ở trong phòng phu nhân." Cầm Thư gặp tiểu thư không muốn nhiều lời nữa, ngầm hạ quyết định buổi tối hỏi lại Mộc Vân Trúc quá trình xảy ra sự kiện.
"Ân, Cầm Thư cảm thấy lần này lại là vì chuyện gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt thanh âm trở nên lãnh đạm, trở lại bộ dáng lạnh lùng như trước.
"Từ tháng trước tiểu thư hạ lệnh cắt giảm tiền tiêu vặt hàng tháng cùng chi tiêu bên Tây sương, việc này lão gia cũng biết, còn phu nhân, chuyện Lí biểu thiếu gia tháng trước làm ra số nợ lớn, vài ngày trước đó ở ấm hương lâu mua vui lại không có tiền trả bị đưa đi quan phủ phu nhân cũng đã biết. Đã nhiều ngày các phòng đều truyền ra không ít câu oán hận." Cầm Thư đem sự kiện gần nhất mới phát sinh ở Tiêu phủ cẩn thận báo cho Tiêu Ảnh Nguyệt.
"Ân, thì ra là thế." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên gật đầu, nói xong tiếp tục đi về hướng phòng của mẫu thân nàng.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người nhìn nhau, Mộc Vân Trúc le lưỡi, Cầm Thư cũng mỉm cười, hai người đồng thời vui vẻ vỗ tay vì chuyện gần đây Lí biểu thiếu gia gặp phải, đặc biệt nghe được quản gia cùng tiểu thư các nàng nói, Lí biểu thiếu gia đến thanh lâu mua vui cuối cùng không có tiền trả bị tú bà đưa đi quan phủ, khi quan phủ phái người đến Tiêu phủ đòi tiền chuộc người, tiểu thư các nàng hạ lệnh không muốn chuộc, thật sự là làm mọi người thoải mái vô cùng.
_____Hết chương 6_____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT