Sau nhiều giờ đi rồi ngừng lại nghỉ ngơi một chút rốt cục chúng ta cũng đi vào ngôi chùa miếu nổi tiếng, hương khói cường thịnh này. Có lẽ là buổi chiều, qua cao phong kì người lại đây dâng hương không nhiều lắm. Hôm nay hẳn là không ít người đến dâng hương, toàn bộ chùa hương khói lượn lờ, thoạt nhìn có chút hương vị chốn tiên cảnh. Không khí có chút cay, ta nhẹ nhàng đem tiểu Nhị Nguyệt bế lên cao, tuy ôm một đứa nhỏ chỉ có hai ba tuổi lên nhưng cũng rất mệt, tay đều tê dại.

Ta nắm tay tiểu Nhị Nguyệt đi đến hướng đại hùng bảo điện, đi vào đại điện, người dâng hương bái phật không ít, hương khói trong điện so với bên ngoài càng sâu, tràn ngập hương nến, ta lo lắng có nên tiến lên quỳ lạy không.

Cúi đầu nhìn mặt tiểu Nhị Nguyệt giống như có chút khó chịu nhăn cái mũi nhỏ, ta lại xoay người đem tiểu Nhị Nguyệt ôm lấy, hướng sau đại điện đi đến, nếu ta nhớ không lầm, phía sau đại điện hẳn là một cái sân. Ôm tiểu Nhị Nguyệt đi vào hậu viện, sau đó đi vào lương đình đã từng ngồi qua một năm trước. Nơi này không khí tốt hơn không ít, nhưng là, ta suy nghĩ một chút, lấy ra khăn lụa nhỏ màu trắng cùng một cái khăn tay nhỏ bé trên người, nhìn tiểu Nhị Nguyệt mặt nhăn nhó đang dụi đỏ mắt nói: "Đến đây, tiểu Nhị Nguyệt, ngoan, bỏ tay ra để ca ca nhìn xem được không?"

Nói xong nhẹ nhàng lấy ra tay tiểu Nhị Nguyệt đang dụi mắt, mở ra bình nước nhỏ mang theo bên người, thấm ướt khăn tay nhỏ bé, phủ trên mắt tiểu Nhị Nguyệt, nhẹ nhàng xoa xoa, thấy tiểu Nhị Nguyệt không có chút nào khó chịu, sau đó thở phào một hơi, rót một chén nước đút tiểu Nhị Nguyệt uống.

"Tiểu Nhị Nguyệt, ngoan, mang cái này lên đừng gỡ xuống." Nói xong ta cầm lấy khăn lụa, ở trên mặt tiểu Nhị Nguyệt cột chắc, tuy rằng không có hiệu quả tốt như khẩu trang ở hiện đại, nhưng hẳn là cũng có chút hiệu quả đi.

Ngồi trước mặt cùng tiểu Nhị Nguyệt đối mặt, vừa lòng đánh giá một chút, ta đắc ý nói:"Ân, tiểu Nhị Nguyệt của chúng ta cũng là một tiểu mỹ nữ." Nói xong nhịn không được hôn hôn tiểu Nhị Nguyệt, nghĩ đến cái gì lại nói:"Tiểu Nhị Nguyệt là tiểu mỹ nữ, về sau lớn lên là đại mỹ nữ, nhưng là không thể học người khác mặc đồ trắng cả ngày biết không, sẽ dễ bẩn." Dạy trẻ phải từ lúc còn nhỏ.

"Bẩn bẩn, tỷ tỷ." Tiểu Nhị Nguyệt vui vẻ vỗ tay.

"Oa, tiểu Nhị Nguyệt thật ngoan, đến kêu 'tỷ tỷ' lần nữa." Ta rất hạnh phúc, không nghĩ tới tiểu Nhị Nguyệt hôm nay có thể ngoan như vậy, còn kêu ta là tỷ tỷ.

"Ca ca." Tiểu Nhị Nguyệt chỉ vào bả vai của ta, hai mắt trong suốt sáng ngời lại kêu ca ca.

"Ngoan, tiểu Nhị Nguyệt, không phải ca ca, lại kêu 'tỷ tỷ'~ đi" Làm như thế nào để tiểu Nhị Nguyệt lại kêu tỷ tỷ, ta bắt đầu chiến lược dụ dỗ: "Tiểu Nhị Nguyệt ngoan, kêu 'tỷ tỷ', chờ một chút tỷ tỷ mua kẹo đường."

"Tỷ tỷ, xinh đẹp, ca ca ~" Tiểu Nhị Nguyệt vẫn như cũ chỉ vào bả vai của ta vui tươi hớn hở nói.

"Tiểu Nhị Nguyệt thật ngoan, nhưng mà, không thể nói ca ca xinh đẹp, phải nói tỷ tỷ xinh đẹp, tuy rằng tỷ tỷ lớn lên dung mạo không phải rất đẹp ~ ha ha" Ta cũng không quan tâm tiểu Nhị Nguyệt có hiểu lời ta nói hay không, được tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu khen như vậy, vẫn nhịn không được nhẹ nhàng lâng lâng.

"Tỷ tỷ ~ xinh đẹp~" Tiểu Nhị Nguyệt nói lại.

"Thật ngoan ~" Rốt cục đợi được đến hôm nay, không uổng công ta thương ngươi như vậy a tiểu Nhị Nguyệt, nhưng mà, ta đối với diện mạo của chính mình vẫn rất là rõ ràng, vì thế kịp thời dạy dỗ lại:"Này, tiểu Nhị Nguyệt, không thể vuốt mông ngựa (nịnh nọt) nha." Bất quá lòng ta vẫn có chút nhẹ nhàng lâng lâng, nhưng mà, tiểu Nhị Nguyệt vì cái gì ngươi lại thích chỉ vào bả vai của ta nói tỷ tỷ xinh đẹp nha?

Ngẫm lại, sẽ không phải là kêu người khác đi, vì thế, ta quay đầu nhìn lại phía sau, liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng rất quen mắt cùng một cái khăn lụa màu trắng che khuất sườn mặt. Ách, tạo hình này nhìn có chút quen mắt a, giống như đã gặp qua rồi, vừa rồi tiểu Nhị Nguyệt nói tỷ tỷ kia sẽ không phải là kêu nàng chứ? Xong rồi, ta sẽ không bị người ta nghĩ là tên biến thái chứ?!! Ta nghĩ một chút hình như không có người quen nào có bộ dáng như thế này, trước không nói không ai mặc áo trắng, như thân ảnh kia, ta giống như vốn không quen ai có thân ảnh như vậy đi, huống chi nữ nhân ta nhận thức chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không quen biết là tốt rồi a~

"Tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta về nhà được không?" Xem tình hình này hôm nay không thể dâng hương bái Phật, vẫn là thành thành thật thật đi về nhà thôi. Ta xoay người đối với tiểu Nhị Nguyệt nói:"Tiểu Nhị Nguyệt đến đây để tỷ tỷ ôm." Nói xong ôm lên, che khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Nhị Nguyệt.

Ôm tiểu Nhị Nguyệt đi đến hướng người áo trắng vừa rồi biến mất, nếu ta nhớ không lầm, có thể theo nơi đó ngang qua đại điện, đi qua cửa sau của chùa, có thể từ nơi đó đi ra ngoài.

Đi một đoạn đường rồi, sau khi phải đi dạo một vòng mới từ cửa sau đi ra, vừa đi ra thấy trước cửa có một chiếc nhuyễn kiệu đang đậu, cũng có vài hạ nhân đang canh giữ ở nơi đó. Trong lòng ta bắt đầu ảo tưởng, chờ ta làm sâu gạo, cũng phải sung sướng như vậy, ra ngoài không xe cũng phải có ngựa, không ngựa ít nhất cũng phải có nhuyễn kiệu ngồi.

Vừa ảo tưởng vừa xuống núi về nhà, do đang đắm chìm ở trong ảo tưởng ta không nhìn đến trời đất chậm rãi đen lại, hoàn cảnh biến hóa biểu hiện sắp có mưa to gió lớn.

Đi đến chân núi, khi đến con đường ngã rẻ tới học viện dương thành, trên trời vang lên tiếng sấm rền, cơ thể của ta trực tiếp run lên hai cái, chân có chút run, tiểu Nhị Nguyệt sau lưng thiếu chút nữa ôm không vững. Lại một cái sấm rền, thân thể ta đồng thời cứng ngắc, những hạt mưa bắt đầu đánh vào trên người.

"Ca ca ~" Tiểu Nhị Nguyệt ở sau lưng bị giọt mưa rớt trúng có điểm không thoải mái kêu lên.

Ta cứng ngắc quay đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt ở sau lưng một cái, nhịn xuống xúc động muốn ôm đầu thét chói tai. Nhìn đến bên đường có một lương đình, trước khi tiếng sấm lại hạ xuống lần nữa ta rất nhanh cử động chân có điểm cứng ngắc, chạy vào lương đình trốn mưa.

Ta cứng ngắc thân thể buông tiểu Nhị Nguyệt xuống quan sát xung quanh. Giữa lương đình có một bàn đá, ba cái ghế đá, không gian dưới bàn cũng tương đối rộng, ta hẳn là có thể trốn xuống dưới, nhưng mà nhìn tiểu Nhị Nguyệt ta rất muốn khóc. Ta lớn như vậy, nguyên bản cái gì cũng không sợ, kết quả bởi vì sấm sét kia đánh cho ta xuyên không làm cho ta lưu lại bóng ma tâm lí không nhỏ. Hiện tại chỉ cần trời mưa có sét đánh ta có thể sợ không chịu được. Ở nhà còn có thể trốn vào tủ quần áo hoặc là vùi trong ổ chăn, hiện tại rừng núi hoang vắng như vậy, bên người còn có tiểu Nhị Nguyệt, ô ô ~~~ thượng đế Phật tổ chúa Jesus phù hộ, mưa nhỏ là được rồi, không cần lại sấm sét nữa.

Trong lòng một bên mặc niệm một bên cứng ngắc lấy tay ôm tiểu Nhị Nguyệt vào trong ngực, lấy khăn lụa trên mặt nàng lau lau áo khoác ướt nhẹp trên người nàng, thanh âm run rẩy hỏi:"Tiểu Nhị Nguyệt, có sợ không?" Ta thì rất sợ a ~

"Ha ha, ca ca ~" Tiểu Nhị Nguyệt cười ha ha tùy ý để ta chà lau, hoàn toàn không hiểu tâm trạng sợ hãi của ta.

"Ha ha, tiểu Nhị Nguyệt không sợ, có ca ca ở đây a~" Giống như dưới bàn có thể trốn được đi, cho dù sẽ làm dơ áo trắng trên người ta cũng được, bị người nhìn thấy hoàn toàn phá hủy hình tượng cũng không sao.

"Ca ca, không sợ ~" Tiểu Nhị Nguyệt vui tươi hớn hở cười.

"Ân, tiểu Nhị Nguyệt thật ngoan ~" Ta biết ngươi không sợ, nhưng là ca ca ngươi sợ, còn sợ muốn chết.

Thật may không có tiếp tục sấm sét, ta nhìn mưa gió ngoài đình, gió thổi rất lớn, có thể sẽ còn kéo dài lâu lắm vì trời rất âm u, ô ô ~ nếu lát nữa có tia chớp sấm sét ta phải làm sao đây T__T. Nghĩ vậy tay vô ý thức ôm chặt tiểu Nhị Nguyệt, nhưng mà chạm đến là quần áo có chút ướt của tiểu Nhị Nguyệt, tay thử sờ lại lần nữa, vẫn là thật ướt. Ta xoay tay lại sờ sờ người mình, ngoại bào (áo ngoài) có chút ẩm ướt. Tuy rằng hiện tại là đầu hạ, nhưng mà vẫn nên phòng cảm mạo, ta lấy tay cởi ra quần áo ướt trên người tiểu Nhị Nguyệt, đem ngoại bào của mình cũng cởi, lại cởi ra áo dài bên trong. Còn chưa kịp đắp lên người tiểu Nhị Nguyệt, đỉnh đầu vang lên một tiếng "Ầm vang", ta không khống chế được "Oa ~" một tiếng đem áo dài quấn quanh chính mình cùng tiểu Nhị Nguyệt, nhanh chóng trốn xuống dưới bàn đá, tay gắt gao ôm chặt tiểu Nhị Nguyệt vì bị ta làm sợ mà run nhè nhẹ.

"Ca ca, đau ~" Tiểu Nhị Nguyệt giọng mang theo tiếng khóc truyền từ đỉnh đầu vang lên.

"Ách, tiểu...tiểu Nhị Nguyệt như thế nào, làm sao vậy?" Thanh âm của ta mang theo giọng mũi, hơi cứng ngắc buông ra tay đang ôm tiểu Nhị Nguyệt, kiểm tra cao thấp.

"Tiểu thư ở đây có cái đình, mưa gió quá lớn, chúng ta tạm thời tránh mưa trước." Lúc ta bắt tay vào kiểm tra xem tiểu Nhị Nguyệt có bị thương không, sau lưng lại truyền tới thanh âm một tiểu cô nương đang tiến vào.

"Ách ~" Ta bởi vì lưng quay lại với con đường, lại nghe đến thanh âm này theo tiếng mưa truyền đến nên quay đầu lại nhìn. Vừa quay lại nhìn thấy là một thân áo trắng có khăn che mặt, đỉnh đầu che dù, bước chân có vẻ vội vàng, lại nhìn không ra một chút chật vật nào. Tương phản là tiểu nha hoàn đi theo sau lưng giúp nàng che dù cùng mấy tên gia đinh có điểm chật vật. . ngôn tình ngược

"Tiểu thư" Tiểu nha hoàn đưa tay sửa sang lại quần áo dính mưa ướt trên người tiểu thư, bọn gia đinh thì thực tự giác đứng ở một góc lương đình, chật vật sửa sang lại, giống như không người nào chú ý tới ta cùng tiểu Nhị Nguyệt tránh ở dưới cái bàn.

Nhưng...ta sai lầm rồi. Mỹ nữ áo trắng giống như giật mình, còn lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, ta nhịn không được nhíu mày nhìn ngược lại. Mỹ nữ áo trắng trước mặt thoạt nhìn có chút quen mắt, có điểm giống người mà ta nhìn thấy ở hậu viện Tây Sơn, lại giống như gặp qua trước kia nhưng mà lại nghĩ không ra. Ta thở dài không nghĩ nữa, xoay người tiếp tục ôm tiểu Nhị Nguyệt trốn trong lòng ta.

"Người nào ở đây, đi ra." Tiểu nha hoàn bên người mỹ nữ áo trắng rốt cục phát hiện dưới bàn đá có một đoàn, phải nói là một cái đại nắm ôm một cái tiểu nắm.

"Ách, hắc hắc" Ta xấu hổ hắc hắc hai tiếng, ánh mắt đảo một chút bốn phía muốn tìm địa động, không chỉ là vì sợ tiếng sấm, lại bởi vì hoàn cảnh chỗ của chính mình. Nhưng mà đừng nói địa động ngay cả cái tiểu phùng cũng không có, chỉ có thể giả bộ nghiêm mặt, ôm tiểu Nhị Nguyệt bị dọa từ dưới cái bàn đi ra.

Bọn gia đinh nhìn ta một cách phòng bị, bộ dạng như là chỉ cần ta có hành động gì liền lập tức đem ta chặt làm tám khúc.

"Ngươi là người nào, vì sao lúc nãy lại trốn?" Tiểu nha hoàn đứng trước người tiểu thư nhà mình bảo vệ.

"Ách, ta chỉ là cái người qua đường, trốn mưa ở đây mà thôi." Làm gì hung dữ như vậy, lương đình này là nhà ngươi sao?!!

"Trốn mưa thì trốn sao lại trốn dưới cái bàn?" Tiểu nha hoàn nhìn người trước mặt ôm một đứa nhỏ bộ dáng như muốn khóc, còn quần áo không chỉnh tề, lập tức nghĩ đến cái gì phẫn nộ la lên:"Ngươi tên không bằng cầm thú này, ngay cả đứa bé nhỏ như vậy cũng không buông tha." Nói xong liền bộ dáng như muốn liều mạng.

"Này này, cái gì tên không bằng cầm thú, còn có ai quy định không thể ở dưới cái bàn trốn mưa." Bị câu nói kế tiếp của tiểu nha hoàn chọc giận, ta ngay cả chuyện phải trốn sấm đều bỏ ở sau đầu, ngồi xuống trên ghế đá, một bên cùng tiểu nha hoàn giao chiến ánh mắt một bên vỗ nhè nhẹ trấn an tiểu Nhị Nguyệt.

"Ngươi..." Tiểu nha hoàn còn muốn tiếp tục.

"Mộc Vân Trúc, không thể vô lễ."Nữ tử áo trắng phía sau ngăn lại, thanh âm dịu dàng như ngọc, dễ nghe động lòng người.

"Tỷ tỷ ~ xinh đẹp~" Tiểu Nhị Nguyệt lại khôi phục bộ dáng vui tươi hớn hở chỉ vào nữ tử áo trắng nói.

"Ách" Ta ngượng ngùng liếc nhìn nữ tử áo trắng, nhẹ nhàng đem tiểu Nhị Nguyệt để xuống bên cái ghế bên trái.

"Nhưng mà tiểu thư..." Nha hoàn Mộc Vân Trúc khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình.

"Mộc Vân Trúc, vừa rồi rất vô lễ." Nữ tử áo trắng đúng là Tiêu Ảnh Nguyệt, có vẻ là đang nói chuyện với nha hoàn, ánh mắt lại nhìn Bạch Liêm.

Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong hơi hơi rảo bước về phía trước, từng bước tới gần thạch bàn bên tay phải Bạch Liêm nói:"Công tử."

"Ầm vang"

"Oa!!" Ta hét lên một tiếng nhảy dựng lên, bổ nhào vào trên người vật thể màu trắng bên phải.

_______Hết chương 5_______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play