Bạch Liêm ôm lấy gối ôm mấy hôm nay đều bị nàng bỏ bê qua một bên, vẻ mặt ai oán tích tụ ngồi ở trên giường, không ngừng thở dài, ánh mắt đã di chuyển qua lại giữa bình phong trước mặt và phương hướng gian tắm rửa, hai tay nhất thời dùng sức ôm chặt gối ôm trong lòng, nhất thời lại buông ra nhẹ nhàng.

Tiêu Ảnh Nguyệt khoác y bào từ tắm rửa gian đi ra, bước qua bình phong, nhìn đến ánh mắt Bạch Liêm nhìn chằm chằm vào bình phong phía trước, hai mắt không có tiêu điểm, ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay đang chơi đùa gối ôm trong lòng. Tiêu Ảnh Nguyệt tươi cười trên mặt không giảm, cũng đi đến bên giường, ngồi xuống ở mép giường cạnh gần Bạch Liêm.

Bạch Liêm cảm giác được có người tới gần, hoàn hồn vừa thấy, chính là Tiêu Ảnh Nguyệt đã tắm rửa xong đi ra. Trên người khoác một kiện ngoại bào mỏng manh màu trắng hơi suy sụp, da thịt vùng xương quai xanh lộ ra ngoài, tóc còn mang theo bọt nước rời rạc nằm ở trên vai. Bạch Liêm nhìn đến đại lão bản như vậy, yết hầu lăn lộn cao thấp, ánh mắt hơi hơi trốn tránh muốn di chuyển sang bên cạnh, hai tay lại dùng sức ôm chặt gối ôm trong lòng.

"Bạch Liêm đây là đang vì chuyện vừa rồi mà sinh khí?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến ánh mắt trốn tránh của Bạch Liêm, trong lòng nén cười, nếu cái dạng này của nàng để Mộc Vân Trúc thấy được, không biết sau đó Mộc Vân Trúc còn có thể sẽ nói nàng là sắc lang hay không đây, cũng hoặc là sẽ dọa Mộc Vân Trúc nhảy dựng đâu, sắc lang trong mắt nàng lúc này giống như bị người đùa giỡn mà đỏ mặt thẹn thùng.

"Không phải, chuyện này lại không có gì." Đúng vậy, lại không có gì, mọi người đều là nữ nhân, có cái gì phải thẹn thùng đâu, Bạch Liêm thầm nghĩ. Bởi vì đáp lời mà chuyển ánh mắt trở về lại nhìn đến trên mặt đại lão bản mang theo nồng đậm ý cười, bởi vì vừa tắm rửa xong làm cho dung nhan vốn cũng đã đủ làm cho người ta tâm động không thôi này lại tăng thêm một phần mị hoặc cùng ái muội. Bạch Liêm ôm chặt gối ôm, đúng vậy, ái muội làm nàng cảm giác không khí chung quanh mình giống như trở nên loãng hơn.

"Vậy Bạch Liêm đây là?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, mi giác nhẹ nhíu lại ý bảo.

"Ân, không có việc gì, chính là đang suy nghĩ, ân?" Bạch Liêm thật muốn vò đầu, suy nghĩ cái gì đây, chính nàng cũng không biết.

"Không biết Bạch Liêm là đang nghĩ cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt quyết định không nghĩ sẽ buông tha cho cơ hội lần này, tiếp tục hỏi.

"......" Thân thể Bạch Liêm hơi hơi dựa vào phía sau, hình như là bởi vì nguyên nhân vừa tắm rửa, chóp mũi ngửi được hơi thở càng ngày càng mãnh liệt, rất nguy hiểm. Nhưng khóe mắt nhìn đến một đầu tóc đen mang theo bọt nước kia, hơi hơi do dự, nên ra tay hay là không nên ra tay, nếu ra tay sẽ càng tới gần đại lão bản, rất nguy hiểm. Nhưng nếu làm vậy sẽ không lại mặt đối mặt với đại lão bản, cuối cùng Bạch Liêm cắn răng, buông ra gối ôm trong lòng ra, dựa vào phía trước, đưa tay đi lấy khối khăn lông lau tóc mà Tiêu Ảnh Nguyệt cầm trên tay, chuyển đến sau lưng nàng tiếp nhận công việc mà nàng thường làm, nhẹ nhàng chà lau.

Tiêu Ảnh Nguyệt lúc bắt đầu thấy động tác Bạch Liêm lui ra phía sau, trong lòng đối với động tác trốn tránh này của nàng cảm thấy hơi không hờn giận, đang muốn cắn răng vận dụng theo lời của Vị Ương tú bà kia đã nói mấy ngày trước đây, khi đối với người như nàng vậy thì phải cường thế hơn mới được, còn không đợi nàng làm ra động tác gì, người kia lại dựa vào trước, Tiêu Ảnh Nguyệt ngây người, sau lại bị động tác của người kia làm cho tâm tình lại vui sướng lên, liền lẳng lặng ngồi.

Nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt trước mặt, tâm Bạch Liêm cũng theo động tác trên tay mà chậm rãi bình tĩnh trở lại.

- ---------

Bạch Liêm ôm gối ôm thẳng thân thể nằm ở trên giường, khoảng cách với đại lão bản bên cạnh vẫn như cũ là khoảng mà nàng tự cho là an toàn. Chính là thói quen ngày xưa nàng chỉ đụng tới giường liền có thể đi vào giấc ngủ, đêm nay cũng là ngoại lệ, trong óc nghĩ đến tất cả đều là tâm tình phiền muộn tích tụ của chính mình từ giữa trưa sau khi nghe được tin tức Mộc Vân Trúc nói, cùng với chuyện vừa mới phát sinh tại gian tắm rửa. Mọi người đều là nữ nhân, bị xem cũng sẽ không thiếu mất cái gì, nhưng vì sao nàng lại đối với đại lão bản tới gần nàng khi đó nảy mầm ý niệm như vậy trong đầu? Còn có vừa rồi sau khi nàng đi ra vì sao tâm tình cũng sẽ như vậy đây? Bạch Liêm trong lòng không rõ lại bắt đầu dần hiểu được.

Quay đầu nhìn đại lão bản nằm ở bên cạnh, Bạch Liêm hơi hơi xoay người, lẳng lặng nhìn người hẳn là đã ngủ, trong lòng lại bắt đầu tích tụ. Nàng nghĩ có lẽ nàng hình như thật là đã thích đại lão bản, hơn nữa không phải loại thích giữa bằng hữu, hẳn là cái loại thích giữa người yêu, mặc dù lúc nàng còn chưa có xuyên đến cũng không có kinh nghiệm loại chuyện này, nhưng nàng nghĩ nàng hẳn là thích như vậy.

Nhưng, Bạch Liêm vừa hiểu được nguyên nhân hôm nay chính mình khác thường, lại phát hiện một vấn đề trọng đại. Chính mình thích nàng, nhưng đối với đại lão bản mà nói, lại là một chuyện khác. Trước không nói nàng có thể chấp nhận hay không, đầu tiên là nàng sẽ thích chính mình sao, hơn nữa giống như còn có một Hiệp thiếu gia là thanh mai trúc mã của nàng không phải sao? Nghĩ đến đây tâm Bạch Liêm hơi hơi co rút.

Bạch Liêm nhắm mắt lại, ôm chặt gối ôm mềm mại, nàng nghĩ đến chính mình chỉ là thích mà thôi, hiện tại khi nghĩ như vậy, tâm sẽ không thoải mái đến vậy, hơi hơi co rút đau đớn. Cười khổ, rốt cuộc chính mình là khi nào thì bắt đầu thích đại lão bản đây, nhưng lại thích càng sâu hơn so với chính mình đoán. Nhưng nếu......

Thừa dịp hiện tại bứt ra còn kịp hay không? Bạch Liêm vùi đầu vào gối ôm, khóe mắt lại vì ý tưởng như vậy chảy ra một loại chất lỏng thật lâu chưa từng xuất hiện qua.

Cảm giác được động tĩnh bên người, Tiêu Ảnh Nguyệt mở ra hai mắt không hề buồn ngủ, nhẹ nhàng xoay người, động tác chuyển động làm kinh hách đến người đối diện, đầu tóc đen lộ ở bên ngoài gối ôm chôn vùi càng sâu. Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt một cái, thân thủ nhẹ nhàng kéo gối ôm bị ôm thật chặt kia ra, buồn cười nói:"Phu quân đây là đang học động vật Tây Vực sao?"

"Động vật, động vật gì?" Bạch Liêm đối với động tác đột nhiên kéo, quên đi đau lòng cùng nước mắt, nhưng tiếp tục bảo trì động tác vùi đầu, thanh âm hơi hơi khàn khàn hỏi lại.

"Một loại chim thích vùi đầu vào trong cát, phu quân hiện tại không phải đang học nó sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, ở thời điểm cảm giác được đối phương bởi vì lời nói của mình mà phân thần, hai tay hơi hơi dùng sức, đem gối ôm bị ôm chặt kia kéo ra, mượn ánh sáng mỏng manh nhìn đến vết tích bọt nước còn ở trên mặt kia, không chút nghĩ ngợi động thân mình dựa vào phía trước để xem xét.

Bạch Liêm nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt dựa vào, theo bản năng hoạt động thân mình lui ra sau.

"Đừng nhúc nhích." Tiêu Ảnh Nguyệt thanh âm trở nên có điểm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nâng lên tay phải, ngón trỏ xẹt qua hai mắt Bạch Liêm.

"Ta......" Động tác hơi hơi trốn tránh của Bạch Liêm lại bị Tiêu Ảnh Nguyệt ngăn lại, càng bởi vì động tác của ngón tay nàng, tâm cũng từ bất an cùng co rút đau đớn vừa rồi chậm rãi trở nên bình tĩnh, đồng thời có thể cảm giác được thần sắc đau lòng của đối phương, Bạch Liêm vì thế giơ lên một cái mỉm cười sáng lạn nói:"Ảnh Nguyệt, ta không sao."

"......" Tiêu Ảnh Nguyệt không để ý tới, ngón tay tiếp tục động tác, nhịn không được mà đau lòng.

"Ân, cái kia......" Bạch Liêm trong lòng ấm áp đồng thời cũng hơi hơi sốt ruột, đại lão bản đau lòng nàng, nàng thực vui vẻ, nhưng nàng cảm thấy vẫn là đại lão bản mỉm cười mới là đại lão bản nàng thích nhìn thấy nhất, vì thế buông ra tay ôm gối, bắt lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, vui cười nói:"Đại lão bản, nếu ngươi tiếp tục sờ nữa, ta nhưng là muốn thu phí nha."

"Vậy ngươi tính thu phí như thế này?" Tay Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn bất động, lẳng lặng nhìn Bạch Liêm phía trước.

"Ân, sờ một chút mười lượng, ôm một chút hai mươi lượng." Bạch Liêm giống nhìn đến bạc trắng bóng đang ngoắc tay với nàng, cười ngây ngô.

"Phải không, vậy nếu xem hết đây?" Tâm tình Tiêu Ảnh Nguyệt cũng hơi hơi thả lỏng, phối hợp cùng Bạch Liêm.

"Này..." Bạch Liêm nghe được đại lão bản hỏi như vậy, trong lòng lại bắt đầu ngượng ngùng. Nàng biết đại lão bản nhất định nói là chuyện vừa rồi ở gian tắm rửa, nàng bị xem quang (thấy sạch trơn cả cơ thể), mặt lại bắt đầu một trận thiêu đốt, hoàn hảo là hiện tại ánh sáng không phải thực rõ ràng, bên ngoài chỉ có ánh sáng mỏng manh của dạ minh châu đang chiếu sáng.

"Này, thu phí liền quý hơn rất nhiều, ít nhất cũng muốn một trăm lượng mới được." Bạch Liêm trong lòng thật sự bắt đầu ảo tưởng nếu nàng có một trăm lượng, nàng ở nơi này cũng là một tiểu phú bà, sau đó lại dùng tiền này mua đất, làm một bà chủ, nghĩ vậy Bạch Liêm liền vẻ mặt hướng tới.

"Nhưng là ta không có tiền." Tiêu Ảnh Nguyệt cũng theo ý Bạch Liêm, dứt bỏ chuyện vừa rồi, tâm tình tốt trả lời.

"Không có tiền sao, có vật cũng được." Bạch Liêm đùa giỡn, quên đau lòng cùng tích tụ của mình trước đây.

"Nhưng là ta cũng không có vật." Tiêu Ảnh Nguyệt cười híp mắt, tay bị ấn, ngón tay không có di động, đã có hai ngón tay từ sau khi đối phương bắt đầu nói chuyện thu phí liền nhẹ nhàng nắm bắt vành tai của Bạch Liêm.

"......" Bạch Liêm bởi vì cảm giác trên lỗ tai mà hơi hơi rụt rụt cổ, đối với câu trả lời này của đại lão bản, nàng thực không hài lòng. Đại lão bản không có tiền, cái này có thể làm cho người ta tin tưởng sao? Đương nhiên không tin! Này là một chuyện gạt người thật chói lọi.

"Nếu không thì như vậy đi...." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm một bộ biểu tình "ngươi lừa ai", nói tới đây cố ý tạm dừng, không có lập tức nói tiếp.

"Thế nào?" Bạch Liêm chờ mong nhìn đại lão bản, nghĩ rằng chẳng lẽ đại lão bản đây là chuẩn bị viết giấy nợ cho mình? Một ý nghĩ như vậy, Bạch Liêm hưng phấn, trở thành chủ nợ của người như đại lão bản, việc này cũng không dễ dàng, nàng tuyệt đối sẽ là người duy nhất trong thiên hạ.

"Lấy thân báo đáp, Bạch Liêm cho rằng như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, cười nhìn người bởi vì lời của nàng mà kinh ngạc ngây ngốc. Tuy rằng cảm thấy một chút ý xấu hổ, nhưng tâm tình cũng là chưa bao giờ tốt như vậy.

"Lấy, lấy thân báo đáp??" Bạch Liêm mở to hai mắt nhìn đại lão bản mỉm cười trước mắt, chịu đủ kinh hách hé miệng, đồng thời trái tim đang bất quy tắc nhảy lên một lần lại một lần. Cái này, cái này rất kinh hách, cũng quá kinh hỉ, Bạch Liêm gắt gao nhìn đại lão bản bộ dáng mỉm cười.

"Bạch Liêm cảm thấy này có được không?" Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười ôn nhu, thanh âm mềm nhẹ mang theo mê hoặc làm cho đầu óc Bạch Liêm nháy mắt đình chỉ tự hỏi.

Bạch Liêm lắc đầu lại gật đầu, tâm loạn không thôi đồng thời lại là khẩn trương không thôi, đây là vui đùa hay vẫn là thật sự? Nàng bắt đầu hai mắt mê ly, cũng bị lạc theo khỏa tâm bất quy tắc nhảy lên của chính mình. Cố gắng thu hồi một tia lý trí cuối cùng muốn bay đi, Bạch Liêm tự hỏi nếu xem đây có thể nói là đại lão bản có lẽ cũng thích nàng, chính mình có phải cũng có thể không đem cái này trở thành là vui đùa, mà xem là khẳng định hay không đây?

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người đối diện nhìn nàng không nói lời nào, cười khẽ, nhắm lại hai mắt, tay dừng lại ở trên mặt đối phương hơi hơi dùng sức cố định, chậm rãi tới gần.

Bạch Liêm ngây ngốc nhìn đại lão bản phía trước, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra một chút thành phần vui đùa, nhưng lại nhìn đến là dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ đang chậm rãi tới gần khuôn mặt của nàng. Thẳng đến trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại kia, một tia lý trí cuối cùng lưu lại cũng bay ra ngoài theo, trong óc nháy mắt trống rỗng, trong mắt chỉ có hai mắt khép hờ trước mặt, khuôn mặt run nhè nhẹ và xúc cảm thoải mái trên môi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta.........Ta đỉnh oa cái ngủ đi!!!!!

_______Hết chương 58_______

Edit có một chương mà mất máu n lần vì đại lão bản, toai khổ tâm lắm:'( Chương này và chương 53 đầy rẫy "bão giông và đường mật", giết người không cần vũ khí, cơ mà ai cũng đâm đầu vào thích muốn chết, trong đó có tui =))))

Câu nói ấn tượng nhất trong chương: "Lấy thân báo đáp, Bạch Liêm cho rằng như thế nào?" =)))

Đại lão bản nói ra mấy câu làm tiểu Bạch nghẹn lời luôn, đại mỹ nữ quá phúc hắc mà, poor tiểu Bạch:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play