"Tiểu thư......" Mộc Vân Trúc đứng ở trước bàn học, nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt còn đang xem thư tín, nghĩ đến lời mà mình muốn nói, do dự có nên nói ra hay không.

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt buông thư tín trong tay, ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Trúc vẻ mặt do dự.

Mộc Vân Trúc trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là quyết định lắc đầu, cũng như mấy ngày hôm trước Cầm Thư nói với nàng vậy. Nếu tiểu thư các nàng thật sự đã thích sắc lang kia, vậy nàng có vẻ vẫn là không nên nói sự tình phát sinh hôm nay cho tiểu thư, nàng quyết định về sau nàng vẫn là nên cẩn thận trông chừng sắc lang kia và Hiệp Nhị tiểu thư thì tốt rồi, có lẽ sự tình cũng sẽ không nhất định như nàng đoán.

"Mộc Vân Trúc." Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, biểu tình do dự của Mộc Vân Trúc vừa rồi nàng sẽ không nhìn lầm, Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người theo nàng mười mấy năm, lại như thế nào sẽ không nhìn ra khi Mộc Vân Trúc tới đây có chuyện gạt nàng.

"Tiểu thư, Mộc Vân Trúc đi ra ngoài giúp tiểu thư chuẩn bị nước tắm rửa." Mộc Vân Trúc lắc đầu chuẩn bị lấy cớ rời đi.

"Mộc Vân Trúc, việc này vừa rồi Cầm Thư đã đi xuống chuẩn bị, có chuyện gì ngươi cứ nói đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày nhìn Mộc Vân Trúc một bộ phải đi, trong lòng lo lắng sẽ không phải là hôm nay Bạch Liêm lại gặp Hiệp Nhị đã phát sinh chuyện gì đó? Mấy ngày nay Mộc Vân Trúc mỗi ngày đều đã đến oán giận với nàng và Cầm Thư, đồng thời báo cáo cuộc sống một ngày của nàng, giống như việc mỗi lần lại gặp được Hiệp Nhị thì lần đó khi Mộc Vân Trúc đến thư phòng tất sẽ mang đến chuyện oán giận về Bạch Liêm.

"Tiểu thư, hôm nay cô gia vẫn ở trong sân ngẩn người như cũ, giữa trưa vẫn đồng dạng gặp Hiệp Nhị tiểu thư, sau khi ăn xong cơm trưa cứ theo lẽ thường trở về phòng tiếp tục ngủ, thời điểm chạng vạng đi đến sân của phu nhân bồi phu nhân ăn cơm chiều và tìm Nhị Nguyệt tiểu thư." Mộc Vân Trúc một bên nói một bên trong lòng không ngừng khinh bỉ cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào lười như vậy.

Tiêu Ảnh Nguyệt giơ lên một cái mỉm cười với Mộc Vân Trúc.

"Ân, còn có chính là giữa trưa cô gia tuyên bố muốn giảm béo." Mộc Vân Trúc nhìn đến tươi cười trên mặt tiểu thư nhà mình, vội vàng bổ sung một câu.

"Nga, phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xử lý sự vụ.

=========================================================

Bạch Liêm đấm đấm cánh tay có điểm tê dại, nhìn lại đứa bé ngủ trên giường, rón ra rón rén nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tiểu Nhị Nguyệt hiện tại cao lớn không ít, mới ôm không bao lâu liền cảm thấy tê tay.

Sau khi Bạch Liêm cáo từ với vú em mà Tiêu phu nhân riêng tìm tới chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt, bắt đầu chậm rãi trở về phòng. Càng tới gần sân mà nàng cùng Tiêu Ảnh Nguyệt ở, trong lòng càng phát ra cảm giác giống như bị cái gì đè nặng trên ngực mà khó chịu. Ở cửa viện thở dài mới nâng lên cước bộ vẫn do dự không tiến lên đi vào, mới vừa vào phòng, liền nhìn đến một ít nha hoàn mang theo một ít nước ấm ra vào.

Bạch Liêm đứng ở cửa phòng, ôm lấy đầu nhìn vào bên trong, trong phòng sáng ngời trừ bỏ nha hoàn đang ra vào, không có nhìn đến thân ảnh của ai trong ba người đại lão bản. Bạch Liêm trong lòng hơi hơi thở phào một hơi, hiện tại nàng cũng không muốn gặp đến đại lão bản và một trong hai người Mộc Vân Trúc Cầm Thư bên cạnh đại lão bản làm gì, nàng tin tưởng những lời giữa trưa hôm nay nàng nói, Mộc Vân Trúc nha hoàn có lòng trung thành này nhất định đã chi tiết bẩm báo cho đại lão bản biết.

"Ảnh Nguyệt đã trở lại rồi sao?" Bạch Liêm thở dài, giữ chặt một nha hoàn từ bên trong cầm một cái thùng gỗ rỗng đi ra ngoài hỏi.

"Hồi cô gia, tiểu thư một chút mới trở về phòng." Nha hoàn bị ngăn lại thấy là cô gia, cung kính trả lời.

"Nga, như vậy a, cám ơn, ngươi cứ làm việc đi." Bạch Liêm tâm tình hơi khẩn trương rốt cục trầm tĩnh lại, còn chưa có trở về là tốt rồi, chỉ cần ở trước khi đại lão bản trở về lên giường ngủ, nên chuyện gì cũng sẽ không có, chuyện ngày mai liền để ngày mai rồi nói sau. Có lẽ đến ngày mai chuyện gì cũng không có, hơn nữa hình như vốn chính là chuyện gì cũng không có đi. Bạch Liêm suy nghĩ như vậy, cảm thấy buổi chiều hôm nay chính mình thật sự là rất tự tìm phiền toái, vì một chuyện không có mà tâm phiền ý loạn còn cũng chưa ăn cái gì. Mới nghĩ liền cảm thấy bụng có chút đói.

Bạch Liêm vào phòng vừa thấy, trên mặt bàn có hai bát canh quen thuộc, không chút do dự tiêu sái đi qua ngồi xuống, động thủ rót canh ra bắt đầu uống.

Đánh cái ăn no cách(*), Bạch Liêm sờ sờ cái bụng của mình, canh hôm nay uống thật không tệ, hẳn là do rất đói bụng. Đứng lên tiêu hóa tiêu hóa.

(*): sau khi ăn quá no thì sẽ ợ một cái, chắc vậy. Không biết dùng từ gì cho phù hợp nên để nguyên luôn =))))

"Vẫn là trước tắm rửa một cái đi." Bạch Liêm đứng một hồi, cầm lấy quần áo đi đến gian tắm rửa, dù sao nước ấm đều chuẩn bị tốt lắm, mà đại lão bản lại còn chưa có trở về, nàng tắm trước cũng không có gì, tắm thoải mái xong còn có thể lên giường ngủ trước. Buổi chiều hôm nay nàng cũng không biết là vì chuyện gì vẫn rối rắm trong lòng, khi ở trên giường sẽ nghiền ngẫm lại, nghĩ đến chuyện đại lão bản đi ước hội buổi chiều, thật sự là rất không nên, điều thứ nhất trong nguyên tắc của tiểu bạch kiểm chính là tốt nhất không cần hỏi đến chuyện riêng tư của lão bản.

"Ta yêu tắm rửa, úc nga úc nga..." Bạch Liêm ngâm mình ở trong dục dũng thơm ngào ngạt, nhắm mắt thoải mái ngâm một tiểu khúc (bài hát) không biết tên.

========================================================

"Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị tốt." Cầm Thư đẩy ra cửa phòng, giúp tiểu thư nhà mình chuẩn bị một ít đồ dùng, chuẩn bị hầu hạ tiểu thư tắm rửa.

"Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, hôm nay các ngươi không cần hầu hạ, ta tự mình đến là có thể." Tiêu Ảnh Nguyệt vào phòng không thấy được người kia, đoán rằng nàng hẳn là còn chưa có trở về đi. Lúc vừa rồi Mộc Vân Trúc cũng kể lại sự việc giữa trưa, nàng đối với lời nói của người kia hơi hơi có điểm không thoải mái, rồi sau đó lại nghe Mộc Vân Trúc nói bởi vì biết nàng cùng Hiệp Giang Chu đi ra ngoài, người nọ trở nên không có tâm tình, thậm chí còn không có khẩu vị ăn cơm. Nàng hơi hơi hoài nghi, có phải trong khoảng thời gian này chỉ là Tiêu Ảnh Nguyệt nàng một người phát sinh biến hóa mà thôi? Nàng là một nữ thương nhân, nếu chuyện này chỉ có một mình nàng như vậy, này thật sự không phải tác phong của thân là thương nhân nàng hay sao? Không lý do gì mà một mình nàng đang vì người kia tác động mà rối rắm trong lòng, mà người tạo thành kết quả như vậy lại vô sự bình thường đem chính nàng ta trở thành người ngoài cuộc.

"Vâng, tiểu thư." Cầm Thư và Văn Trúc hai người nhìn nhau, tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Sau khi nghe chuyện Mộc Vân Trúc nói lúc giữa trưa, tiểu thư các nàng cũng không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh như đang tự hỏi cái gì.

Cầm Thư và Mộc Vân Trúc hai người nói xong, trước sau lui ra ngoài đóng cửa lại.

Tiêu Ảnh Nguyệt cởi bỏ trâm gài tóc, buông một đầu tóc đen. Nhìn trâm gài tóc trên tay, nghĩ tới quá trình mua cây trâm này, nhịn không được cảm thấy buồn cười, tâm tình cũng trở nên bắt đầu vui sướng. Động thủ cởi bỏ vạt áo, cởi áo khoác, cầm lấy y bào đơn giản Cầm Thư đã chuẩn bị đặt lên trên vai, đi đến gian tắm rửa.

Tiêu Ảnh Nguyệt đẩy cửa gian tắm rửa ra, bước đi vào, nhìn nhiệt khí vờn quanh gian tắm rửa, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười, vừa định chậm rãi đi về phía trước, lại nghe đến một chút tiếng vang rất nhỏ, cước bộ tạm dừng một chút, lại tiếp tục tiến về phía trước.

Bạch Liêm vừa tắm xong, đi ra khỏi dục dũng, mới nắm lên một kiện quần áo chuẩn bị mặc vào, chợt nghe đến thanh âm đẩy cửa cùng tiếng bước chân rất nhỏ. Bạch Liêm bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng cầm lấy quần áo mặc vào trên người.

Tiêu Ảnh Nguyệt lướt qua bình phong liền nhìn đến một người giống như chịu đủ kinh hách, người kia ngay cả y quan không chỉnh đều chưa đủ hình dung, thậm chí phải nói là áo rách quần manh thỏa đáng hơn, đang kinh hách trừng lớn, miệng há to, hai tay loạn thất bát tao (lộn xộn, hỗn loạn) túm quần áo trên người nhìn nàng. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy là như thế này, vốn định xoay người, nhưng lập tức lại thay đổi chủ ý, cứ đứng ở tại chỗ như vậy, mỉm cười nhìn người phía trước.

"Đại lão bản, ngươi......" Bạch Liêm không nghĩ tới thật là có người vào được, nàng lúc bắt đầu còn tưởng rằng là Mộc Vân Trúc hay Cầm Thư hoặc là nha hoàn nào đó tiến vào, hơi khẩn trương lo lắng bị nha hoàn này thấy thân thể của nàng sẽ làm cho nàng bị thất nghiệp. Nhưng người đi vào là đại lão bản, Bạch Liêm cứng ngắc thân mình, hiện tại giống như nghiêm trọng hơn so với bị người nhìn thấu thân phận và mất đi công việc tiểu bạch kiểm.

"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt liền như vậy mỉm cười nhìn người đang lắp bắp.

"Thực xin lỗi, ta, ta còn không có mặc quần áo." Bạch Liêm nhất thời khẩn trương không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Phải không, ta không ngại." Tiêu Ảnh Nguyệt, ý cười trên mặt càng đậm, trên mặt hoàn toàn không có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường.

"Đối với ngươi......" Bạch Liêm kế tiếp muốn nói là "...làm cái gì", nhưng nàng lại quên lời, hiện tại đại não bắt đầu thắt lại, nguyên nhân là bị tươi cười của người đối diện làm hốt hoảng.

"Chớ không phải là phu quân đang thẹn thùng?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn không được nói.

"Thẹn thùng? Như thế nào lại như vậy, chúng ta đều là nữ nhân, ta vì cái gì phải xấu hổ." Bạch Liêm phản ứng lại, lập tức đứng thẳng thân thể bởi vì vừa rồi kinh hách mà hơi hơi gấp khúc, nhịn xuống ý ngượng ngùng trong lòng, đúng lý hợp tình trả lời một câu. Trong lòng ám chỉ với chính mình, chính là hai người đều là nữ nhân, có cái gì đáng thẹn thùng đâu, ta có thì nàng cũng có, không có gì thẹn thùng, không phải bị nhìn một chút thôi sao, cũng không có gì, cùng lắm thì.... Bạch Liêm nhịn xuống ngượng ngùng trong lòng, sắc mặt ửng đỏ, hai tay run nhè nhẹ tiếp tục nghiêng thân mình kéo quần áo trên người, cũng không biết có phải do nguyên nhân càng nhanh càng loạn hay không, Bạch Liêm càng là kéo, quần áo kia lại càng nhanh lộn xộn.

"Đừng kéo." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến trên mặt người đối diện một bộ 'ta tuyệt không khẩn trương thẹn thùng', hai tay chẳng những cứng ngắc còn run nhè nhẹ, sốt ruột kéo quần áo. Nàng chậm rãi đi lên phía trước, trên mặt hơi hơi nóng lên, thân thủ nắm hai tay cứng ngắc không ngừng kéo quần áo của người kia, động thủ sửa sang lại bao y màu trắng trên người nàng, đồng thời mở vạt áo ra, xem miệng vết thương trên vai có bị động đến hay không.

"Ân, cám ơn!" Bạch Liêm hít sâu một hơi, không dám hô hấp, trái tim của nàng giống như muốn nhảy ra ngoài, mà chóp mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, nhìn cái trán trơn bóng của đối phương, tim đập nhanh hơn, đồng thời cũng thật giống bị mèo cào trong lòng, toát ra một loại xúc động nào đó. Hai tay Bạch Liêm dùng sức nắm chặt góc áo, liều mạng muốn chính mình dời tầm mắt, nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào vẫn luôn sẽ cảm giác được trên cổ có một cỗ ngứa, chính xác nói cho nàng biết giờ phút này khoảng cách giữa nàng cùng người trước mắt có bao nhiêu gần sát.

"Làm sao vậy?" Tiêu Ảnh Nguyệt kiểm tra nhìn đến miệng vết thương hình dấu răng trên vai cũng không có bị ảnh hưởng đến, rốt cục phát hiện người trước mắt không thích hợp, lo lắng hỏi.

"Không, không có việc gì." Bạch Liêm trên mặt càng hồng, hai tay nắm càng nhanh, nàng đã hiểu được vừa rồi cổ xúc động kia là cái gì. Bạch Liêm nàng vừa rồi thế nhưng muốn hôn môi đại lão bản trước mắt đồng dạng cũng là nữ tử như mình. Sau khi hiểu được là cái gì, Bạch Liêm càng thêm khẩn trương cùng bất an.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến ánh mắt Bạch Liêm trốn tránh, dáng vẻ khẩn trương, trên da thịt của chính mình còn cảm giác được hơi thở nóng cháy, Tiêu Ảnh Nguyệt hiểu được, cười khẽ, không có đẩy ra, ngược lại càng tiến thêm một bước, thân thủ vuốt ve ấn ký mà chính mình lưu lại. Nàng có thể khẳng định hiện tại Tiêu Ảnh Nguyệt nàng muốn là cái gì, hơn nữa người trước mắt này giống như cũng không phải không có cảm giác với nàng mới đúng, vì thế tâm tình thật tốt hỏi:"Phải không?"

"Đúng, đúng." Bạch Liêm ở thời điểm đối phương đụng chạm đến bả vai của mình, thân thể nhịn không được run rẩy một chút, tiếp theo sau đó thân thể cứng ngắc, kích động nói, hai tay mở ra, sau đó chộp tới quần áo một bên nói:"Đại lão bản, cám ơn, ta đi ra ngoài gọi người giúp ngươi đổi nước." Thời điểm nói hết lời thì người đã từ bình phong bên kia đi ra ngoài.

Nếu tấm lưng kia không phải kích động như vậy, cước bộ không phải hỗn độn như vậy, có lẽ sẽ có người tin tưởng nàng là thật không có việc gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật chính bản thân ta cũng hiểu được thật kéo dài, nhưng là không có biện pháp, ai kêu ta gần nhất thực lười, thứ hai là thật sự không viết ra được đến đâu.

_______Hết chương 57_______

Cuối cùng thì tiểu Bạch nhà mình đã nhận ra tình cảm rồi, còn muốn hôn môi người ta nữa, mừng muốn chớt =))))) Tiết lộ tí là chương sau có cảnh hôn thật.... XD

Tiêu Ảnh Nguyệt, yêu chết nữ nhân này huhu ~~ Biết người ta đang "nóng cháy" mà không những không đẩy ra còn châm thêm lửa vào, vuốt ve "ấn ký" nữa cơ, ai mà chịu nổi XD Người ta chạy mất tiêu luôn:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play