Khi bầu trời trở nên trắng, đỉnh núi chậm rãi bị nhiễm hồng, Tiêu Ảnh Nguyệt từ từ mở to mắt, ánh mắt hơi hơi rung động từ lúc mới đầu mê ly, sau đó chậm rãi nhìn rõ. Tiêu Ảnh Nguyệt vừa mới tỉnh lại một lần nữa lại phát hiện, nàng vẫn là dựa vào ở trong lòng một người đi vào giấc ngủ như cũ, mà tay đối phương cũng vẫn như cũ là khoát lên trên lưng áo của nàng. Người đang ôm nàng, ở trước lúc ngủ tối hôm qua, đều là liều mạng vẫn duy trì khoảng cách cùng nàng, nhưng đến sáng sớm khi nàng tỉnh lại, mỗi khi nhìn đến đều là nàng bị người nào đó gắt gao ôm vào trong ngực, mà nàng từ lúc mới đầu không thoải mái đến bây giờ chậm rãi thích ứng, thậm chí là hơi chút có điểm ỷ lại.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế một chút, làm cho chính mình càng thoải mái tựa vào ôm ấp từ nửa năm trước bắt đầu đi vào và đánh vỡ cuộc sống của nàng, nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ giương lên. Nếu nàng nhớ không lầm, tối hôm qua trước khi sắp ngủ, người nào đó còn nói với nàng, đêm nay nhưng là sẽ thoải mái ngủ một giấc thật tốt. Ân, nàng không phủ nhận, biểu tình của người này ngay lúc đó làm nàng nhìn thực không thoải mái. Bất quá lúc này cái gối ôm mà người nào đó gọi là thứ cải tiến chất lượng giấc ngủ kia hình như đã không có ở trong lòng nàng đi, mà chính mình lại vừa vặn thay vào. Xem như nể tình ôm ấp này làm cho nàng cảm thấy cũng không tệ lắm, một hồi khi nàng chấp hành điều ước khoản tiền trong hiệp nghị, có nên xem xét giảm bớt một chút hay không đây? Nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra một cái tươi cười, không tiếng động cười khẽ, hiện tại nàng có thể tưởng tượng bộ dáng của người nào đó khi nghe được bị trừ tiền.

Tiêu Ảnh Nguyệt lại mở to mắt, nhẹ nhàng nâng tay lên, chuyển hướng đến vai phải của người vẫn đang ngủ say kia. Nhẹ nhàng xốc lên vạt áo bởi vì tư thế ngủ mà hơi hơi mở ra, lộ ra chỗ bị băng bó. Nơi này là dấu răng mà tối hôm qua nàng lưu lại, nghĩ đến miệng vết thương kia, hơi hơi đau lòng, nàng chưa bao giờ biết chính mình luôn luôn tự giữ bình tĩnh, vì cái gì sẽ làm ra động tác như vậy. Chính là bởi vì cả đêm, người này vẫn luôn dùng ánh mắt u oán đến nhìn nàng cùng Hiệp Giang Chu, sau khi trở về phòng còn nói mấy lời làm cho nàng buồn bực một phen, giống như tiếp xúc cùng người này càng lâu nàng liền trở nên càng ngày càng không lãnh tĩnh, không giống chính mình ngày thường.

Tiêu Ảnh Nguyệt thu hồi tay mình, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt người đang ngủ giống đang làm một cái mộng đẹp nào đó, một lần nữa nằm xuống, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị ở trong cái ôm ấp này ngủ thêm một chút.

Trước viện của Ảnh Nguyệt, Mộc Vân Trúc bị Cầm Thư luôn luôn chịu khó lôi kéo ngồi ở một bên, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Cầm Thư, ngươi lôi kéo ta để làm chi, hiện tại canh giờ đã có chút trễ, tiểu thư nên thức giấc, chúng ta nên đi qua hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu." Nói xong chuẩn bị tránh khỏi tay Cầm Thư, đi bưng dụng cụ rửa sạch.

"Mộc Vân Trúc, hiện tại canh giờ còn hơi sớm, chúng ta không cần đi qua sớm như vậy." Cầm Thư nói xong lời này, mặt hơi hơi phiếm hồng, cúi đầu lôi kéo Mộc Vân Trúc ngồi xuống lan can hành lang.

"Tiểu thư ngày thường đều là lúc này thức dậy rửa mặt, như thế nào còn sớm?" Mộc Vân Trúc kinh ngạc nhìn Cầm Thư đang cúi đầu.

"Mộc Vân Trúc, nửa canh giờ sau chúng ta lại đi qua là được rồi." Cầm Thư ảo não lôi kéo Mộc Vân Trúc, như thế nào Mộc Vân Trúc chính là đại ý thô ráp (thời nay gọi là thần kinh thô) như vậy đây. Trong tháng này, buổi sáng tiểu thư các nàng rõ ràng đã muốn trễ hơn nửa canh giờ so với dĩ vãng mới thức dậy, hơn nữa cô gia cũng sửa thói quen ngày xưa không đến lúc mặt trời lên cao thì không dậy. Mỗi ngày khi các nàng hầu hạ tiểu thư rửa mặt, cô gia cũng đã muốn đứng dậy rửa mặt, bồi tiểu thư ăn điểm tâm.

"Vì cái gì đây, gần đây trong tháng này Cầm Thư thật giống như trở nên là lạ, mỗi ngày đều ngăn đón ta, mỗi lần không phải chậm lại nửa canh giờ chính là một canh giờ." Mộc Vân Trúc hiện tại hồi tưởng đến trong tháng này, buổi sáng mỗi ngày Cầm Thư không phải lôi kéo nàng ở trong này ngồi chờ thì chính là ngăn đón không cho nàng ra khỏi phòng sớm như vậy.

"Tóm lại......" Cầm Thư hai má nóng lên, cái này để cho nàng nói ra miệng như thế nào, để cho nàng đem chuyện gặp được một tháng trước khi nàng một mình tiến đến hầu hạ tiểu thư rời giường kể lại một lần cho Mộc Vân Trúc sao, cái gọi là "phi lễ chớ nhìn", huống chi nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá.

Mộc Vân Trúc nhìn Cầm Thư đang đỏ mặt ảo não trừng mắt nhìn nàng, mới đầu còn không sờ được ý nghĩ, đột nhiên vang lên chuyện gặp được tối hôm qua khi tiểu thư để cho các nàng đi tìm kim sang dược trở về, nghĩ đến đây Mộc Vân Trúc cũng hơi hơi mặt đỏ, cũng hơi hơi hiểu được ý tứ của Cầm Thư, liền đi theo ngồi xuống.

"Mộc Vân Trúc, Cầm Thư." Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người ngồi ở trên hành lang không bao lâu, Hiệp Nhị tiểu thư liền mang nha hoàn bên người mình đi tới viện Tiêu Ảnh Nguyệt ở, vừa mới đến cửa viện, lại nhìn đến hai người các nàng ngồi ở trên lan can, cảm thấy tò mò.

"Hiệp Nhị tiểu thư." Cầm Thư và Văn Trúc nghe được thanh âm, nhìn thấy người đến là Hiệp Nhị tiểu thư, vội vàng đứng lên tiếp đón.

"Mộc Vân Trúc, Cầm Thư, các ngươi vừa rồi ngồi ở chỗ này làm cái gì?" Hiệp Nhị tiểu thư nói xong nâng đầu nhìn vào trong viện, muốn nhìn ra cái gì.

"Hồi Hiệp Nhị tiểu thư, ta cùng với Cầm Thư đang chuẩn bị đi hầu hạ tiểu thư rửa mặt." Mộc Vân Trúc chỉ vào đồ dùng rửa mặt ở một bên trả lời.

"Như thế nào có thể, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn chưa dậy sao?" Hiệp Nhị tiểu thư nghe được lời của Mộc Vân Trúc, mày liền nhăn lại.

"Vâng, không biết Hiệp Nhị tiểu thư đến đây sớm như vậy là có chuyện gì muốn tìm tiểu thư sao, bây giờ tiểu thư cùng cô gia còn chưa thức dậy, có cần Cầm Thư thay lời chuyển đạt hay không?" Cầm Thư lễ phép nhìn Hiệp Nhị tiểu thư sắc mặt không tốt, hiện tại vừa mới đến giờ Thìn, tiểu thư cùng cô gia có lẽ còn không có dậy sớm như vậy.

"Không cần." Hiệp Nhị tiểu thư cắn răng, do dự một chút lại xoay người đi trở về. Hôm nay nàng dậy sớm như vậy lại đây, vốn là muốn lại đây dùng điểm tâm cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, có lẽ còn có thể kêu ca ca nàng đến cùng nhau. Chính là không nghĩ tới, lần này đến đây lại là kết quả như vậy, nàng rõ ràng nhớ không lầm, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn đều là dậy sớm dùng điểm tâm, chẳng lẽ lại là bởi vì điếm tiểu nhị vô dụng kia sao? Nàng thật là không rõ, vì sao Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sẽ chọn người như vậy, người như thế làm sao có thể so với ca ca của nàng, chẳng lẽ chính là bởi vì ca ca nàng cưới một thiếp thị do gia tộc an bài sao? Nhưng này chính là một tiểu thiếp ca ca không thích mà thôi, người ca ca hắn thích nhất vẫn là Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, cho tới nay ca ca nàng đều là muốn lấy Ảnh Nguyệt tỷ tỷ làm vợ.

"Đại ca." Hiệp Nhị tiểu thư khó thở trở lại sân nàng ở tạm trong Tiêu phủ, sau khi trở về phòng chà chà chân, quay đầu đi tìm đại ca mình.

"Ân. Làm sao vậy, ai chọc nhị muội sinh khí?" Hiệp Giang Chu nhìn thấy muội muội mình tiến vào, đưa tay thu hồi thư tín, đứng lên sủng nịch tiêu sái đến trước mặt nàng trấn an hỏi.

"Không có việc gì." Hiệp Nhị tiểu thư nhìn thấy tươi cười trên mặt ca ca của mình, nhụt chí lắc đầu, có điểm ủy khuất nhìn ca ca, sau khi nghĩ đến chuyện vừa rồi mình gặp được, biểu tình ủy khuất trên mặt càng sâu.

"Đây là làm sao vậy, nhị muội không phải muốn đi tìm Ảnh Nguyệt cùng nhau ăn điểm tâm sao, như thế nào sẽ trở lại nhanh như vậy?" Hiệp Giang Chu nói xong ánh mắt đảo qua nha hoàn đi theo phía sau Hiệp Nhị.

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sẽ không theo bồi ta cùng nhau ăn điểm tâm." Hiệp Nhị tiểu thư nói xong nghĩ đến về sau có khả năng đều là như vậy, thậm chí sẽ là càng thêm nghiêm trọng, trong lòng càng phát ra khó chịu hỏi:"Đại ca, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn có thể trở thành đại tẩu của ta sao?"

Biểu tình của Hiệp Nhị tiểu thư lúc này đã không hề giống lúc bắt đầu khi nghe được tin tức Tiêu Ảnh Nguyệt thành thân, tức giận cùng tuyệt đối tin tưởng ca ca mình sẽ đoạt lại Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, bởi vì vài ngày này nàng phát hiện Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đối với mình cùng ca ca vẫn là giống như trước đây, nhưng thời điểm khi nhìn thấy nàng đối với phu quân điếm tiểu nhị kia cũng là một Tiêu Ảnh Nguyệt cho tới bây giờ nàng đều chưa từng thấy qua. Tươi cười như vậy, động tác như vậy, ngữ khí như thế, đều là thứ nàng chưa bao giờ gặp qua.

"Nhị muội đây là làm sao vậy?" Hiệp Giang Chu nghi hoặc liếc mắt nhìn muội muội trước mặt mình.

"Không có việc gì." Hiệp Nhị tiểu thư nghĩ nghĩ, cúi đầu, lắc đầu, không đem lời nói trong lòng trong mình nói ra.

"Ảnh Nguyệt nhất định sẽ trở thành đại tẩu của nhị muội, chẳng lẽ nhị muội không thích?" Hiệp Giang Chu sờ sờ đầu muội muội của mình, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

"Nhưng là...." Hiệp Nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn ca ca ôn nhu cười với mình, nhưng là, hiện tại Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đã thành thân, hơn nữa hiện tại Ảnh Nguyệt tỷ tỷ biến thành một Ảnh Nguyệt tỷ tỷ ta không hề quen thuộc, làm sao bây giờ?

"Không có thể có phải hay không, không lâu về sau, Ảnh Nguyệt sẽ trở thành đại tẩu của nhị muội." Hiệp Giang Chu mỉm cười.

"Đại ca nói là thật vậy chăng?" Hiệp Nhị tiểu thư mong chờ nhìn ca ca mình.

"Ân." Hiệp Giang Chu gật gật đầu, ngẩng đầu đối với nha hoàn đi theo vào nói:"Tiểu Thúy, các ngươi đi xuống đem điểm tâm của nhị tiểu thư lấy lại đây." Nói xong quay đầu nói với Hiệp Nhị tiểu thư:"Nhị muội một hồi bồi đại ca cùng nhau ăn điểm tâm đi!"

Hiệp Nhị gật gật đầu, nàng tin tưởng ca ca, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đại ca nàng nói liền nhất định sẽ thực hiện, cũng giống như lúc này đây.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bình cảnh.............................. A............ Cứu mạng, ai có thể nói cho ta chương hữu tình nhưng là viết không được thì làm sao bây giờ..................

______Hết chương 55_______

Vì chìm đắm trong ôm ấp của ai kia mà dậy trễ hơn lúc trước, mà dậy rồi cũng nằm xuống ngủ thêm mới ghê =)))) Đại lão bản phúc hắc deso, thích muốn chớt mà còn suy nghĩ có nên giảm tiền phạt cho người ta không, làm vậy hỏi sao người ta không sợ =)))))

Chuyện tối qua MVT thấy chắc là cảnh đại lão bản bôi thuốc cho tiểu Bạch, không ai tự cắn mình hết, đương nhiên suy ra ta sẽ biết là do ai cắn rồi =)))) Còn chuyện Cầm Thư thấy thì không chắc, chắc cảnh ôm ấp chăng???

Suy nghĩ của các vai quần chúng cho ta thấy gian tình của hai người này lồ lộ ra rồi, nhất là đại lão bản í =)))) Ai cũng nhìn ra hết rồi, mà hai anh em Hiệp gia thì không muốn tin thôi, dối lòng với atsm vcl:(((

*Cái gối nằm dưới đất âm thầm rơi lệ*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play